Bất Diệt Kinh

Chương 1: Không Đi Liền Chết!.



Bất Hủ Đại Lục là một mảnh thiên địa to lớn dường như không có điểm cuối, nhân tộc mạnh mẽ phát triển ở đây phải nói giống như chúa tể của vùng đất này khi các tài nguyên lớn gần 90% là thuộc quyền quản lý của Nhân Tộc.

Thế giới này có một cái mà vô số người truy cầu tới được đó chính là cầu trường sinh, nơi đâu có một loại lực lượng được trời đất tự nhiên tạo thành được gọi là linh khí, dựa vào linh khí mà các tộc sáng tạo ra các biện pháp khác nhau để có thể sống lâu hơn thậm chí là có được thân thể trường tồn với thời gian.

Theo thời gian vô số cái kỷ nguyên thậm chí còn xa xâm hơn thì các sinh linh ở đây theo phát triển cũng học cách hấp thu được linh khí và làm chủ nó có được năng lực siêu nhiên giống như chim trên trời bay lượng thậm chí là dời sông lấp biển cũng có thể làm được chỉ trong một nhấc tay.

...

Huyện Thanh Trấn.

Một thiếu niên tuổi chỉ có 14 thân hình dơ bẩn đang ngồi khép nép tại một hẻm nhỏ, thân hình gày gò yếu ớt kia đang run rẩy từng đợt vì phải chịu cơn lạnh cóng.

Sắc mặt đứa nhỏ trắng bệt thân hình chập chờn run rẩy hai cánh tay nhỏ chụp vào đống tuyết bên ngoài lâu chùi nhầm đánh rơi vết bẩn trên bàn tay, hắn nhẹ nhàng nắm lấy cái túi nhỏ bên người nhẹ nhàng đưa bàn tay nhỏ của mình cẩn thận lấy ra một cái bánh bao.

Hắn cố gắng chịu đựng cơn lạnh cóng khắp người đưa bánh bao vào miệng cưỡng ép nuốt xuống cơn khô cằng và lạnh buốt trong cổ họng, cứ như vậy thiếu niên chỉ ở trong gốc hẻm tối tâm lặng lẽ không một ai biết cố gắng nhấm nháp chiếc bánh bao này và chịu cơn lạnh giá của mùa đông mà có thể là cuối cùng của y.

Buổi tối hạ xuống, Huyện Thanh Trấn về đêm vô cùng yên tĩnh như là vốn dĩ cái này trấn không có người sinh sống vậy, tình cảnh vô cùng quỷ dị.

Thiếu niên trốn tránh trong gốc tối con hẻm, một mình lủi thủi thoát khỏi ánh sáng của ánh trăng như là một con vật dơ bẩn về đêm đang cố gắng tìm kiếm lấy điều gì đó an toàn, dường như hắn nghĩ chỉ cần không ai thấy hắn liền hắn sẽ an toàn vậy, dù có lạnh có đói thì thiếu niên vẫn núp sau cái bóng tối của mình gặm nhấm cái gọi là cô độc một mình.

'Hú...'.

Tiếng chó sói hú lên từng nhịp đầy lạnh lùng như là con đứng đầu đang kêu gọi và chỉ huy lấy bầy đàn của nó cố gắng tìm thức ăn trong cái mùa đông khác thường này vậy.



Thiếu niên từ từ đứng lên cố gắng né khỏi ánh trăng thân hình của bản thân dường như hắn muốn tránh cho cái bóng của mình xuất hiện, hắn thân hình nhỏ bé nhưng lại nhanh nhạy chỉ trong thời gian ngắn đã băng qua khỏi hẻm tối, hắn chỉ giủi người một cái liền bắn xuyên qua bức tường ở gốc tối.

Thiếu niên bàn chân yếu ớt di chuyển nhẹ nhàng nhưng mà tốc độ lại cực nhanh hướng đến một hướng nhảy tới.

"Là ai!".

Sau lưng thiếu niên có tiếng quát lớn lại có âm thanh xé gió di chuyển mạnh mẽ tốc độ cực nhanh đang đuổi theo hắn.

Thiếu niên cũng không có quay lại nhìn mà bước chân lại nhanh hơn, khinh công hắn cực cao chỉ có giủi nhẹ bàn chân búng ra liền có thể chéo lên cây đâm thẳng vào khu rừng, những bước chân hắn di chuyển đều tránh xa khỏi ánh trăng chiếu xuống dường như là đang kiên kỵ thứ gì đó.

"Ta bảo ngươi đứng lại!".

Người phía sau vẫn không bỏ cuộc mà tốc độ cũng tăng lên dần theo thời gian dường như muốn bắt được thiếu niên vì trong thời gian theo đuổi người trung niên này bắt được những thứ bất thường từ thiếu niên kia.

"Ta là bộ đầu của nha môn, nếu như còn dám chạy ta có quyền chém c·hết t·ại c·hỗ!".

Long bộ đầu quát lạnh mà tay hắn đã rút ra thanh đao có ký tự của nha môn ở trên lưỡi đao, thanh đao sắc bén nhiễm lấy ánh trăng chiếu xuống khiến nó càng lộ ra quang mang sắc sảo khiến người khác càng sợ hãi.

Nhưng mà thiếu niên vẫn trầm mặt dùng khinh công cao cường lướt đi trong rừng né đi ánh trăng, hắn bộ bước dần trở nên kỳ lạ chóng rỗng dường như đang cố gắng kiềm chế điều chẳng lành phát sinh với hắn.

'xoẹt xoẹt xoẹt'.



Ba đạo đao khí được bộ khoái phía sau chém tới, lưỡi đao gió sắc bén như một cơn gió cắt vào những cánh cây làm cho cây cối nơi này bị đổ sụp xuống, còn có vài cây bị đao khí chém cho nát vụn.

Thiếu niên vậy mà không có quay lại nhìn một cái bộ pháp tiếp tục một hướng mơ hồ đảo lượng trên những chiếc lá, bộ pháp tuy cứng ngắt nhưng vẫn theo một quy lực mơ hồ nào đó khiến cho bộ khoái cũng phải bất lực đuổi phía sau.

"Giết hắn, g·iết hắn, g·iết hắn!".

Trong đầu thiếu niên dường như có một thanh âm ma mị luôn thúc đẩy cơn thèm khác g·iết người của hắn kêu gọi thiếu niên mau mau ra tay g·iết đi người phía sau.

"Phiền quá à".

Thiếu niên thì thầm nói, tuy hai con mắt đã đỏ âu nhưng vẫn có thể giữ lấy tỉnh táo cho bản thân dùng hết sức chạy như bay cố gắng hết lực không nhìn phía sau sợ rằng một tia tỉnh táo này sẽ biến mất bất chợt.

Nửa canh giờ sau hai người vẫn cố gắng đuổi bắt nhau trong khu rừng tư thế không có gì thay đổi, chỉ là ở phía sau hai người đi qua thì đều trở nên tồi tàn vỡ nát không chịu nổi.

Bộ khoái hình như cảm thấy được cái gì không đúng, nửa canh giờ này hắn luôn quan xác bộ pháp của thiếu niên cùng hắn ra tay kỳ lạ mọi thứ thì bộ khoái gần như phát hiện ra thứ gì đó.

"Tà ma!".

Bộ khoái thốt ra hai chữ khiến cho người ta ở thời đại này phải kh·iếp sợ loại này ma quái đồ vật dơ bẩn, hai từ tà ma chỉ cần nói ra thì đều là cấm kỵ của người dân cùng cao thủ trong giang hồ, dù là võ công cao cường đến đâu gặp được tà Ma cũng phải kéo căng cảnh giác không giám sơ xuất huống hồ là hắn chỉ có là một cái bộ khoái công lực chưa tới hai mươi năm.

"Cái này tà ma còn tỉnh táo!".



Hắn rất là thông minh, chỉ cần một chút thời gian liền có thể suy đoán ra vài chuyện không thích hợp.

Biết là như vậy nhưng hắn vẫn cố gắng đuổi theo thiếu niên kia, biết là yêu ma trước mắt hắn không đối phó nỗi nhưng mà người thiếu niên kia hình như không muốn làm hại hắn muốn kiềm chế yêu ma trong cơ thể.

"Dừng bước, ta biết chuyện gì xảy ra cho nên dừng đi!".

Hắn nói to vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng muốn cùng thiếu niên hợp sức đối phó với tà ma diệt trừ nó.

"Tiểu ca ca ngươi định đối phó với ta sao?!".

Yểu điệu tiếng nói nhưng lại không nghe ra thanh âm của nữ hay nam lại mang theo một tý t·ử v·ong lời khiến cho người ta tê cả da đầu ngập tràn trong sợ hãi.

Thiếu niên trước mặt đã dừng lại lơ lững trên cành cây, một loại t·ử v·ong sương mù bao phủ lấy hắn khiến cho người khác đầu óc tê dại muốn chạy trốn.

"Tà ma mà thôi, xem ta chém ngươi!".

Bộ khoái không sợ lại tiến về phía trước, cả người hắn trực tiếp nhảy thẳng lên trên cây lớn mạnh mẽ một đao trảm ra hướng đến đầu thiếu niên mà tới.

Tiếng cười khanh khách từ trong cơ thể của thiếu niên vang ra vô cùng quỷ dị nhưng mà hình như tà ma không có gì phản ứng vậy.

'Ben...'.

Thiếu niên chỉ nhẹn nhàng nâng cánh tay chỉ quét nhẹ đến cổ mình liền đỡ được thanh kiếm, thiếu niên quay đầu lại nhìn lấy khuôn mặt của bộ khoái chỉ nói ra một câu.

"Không đi liền c·hết!".