Bất Diệt Kinh

Chương 10: Lần Đầu Giao Chiến Với Tu Sĩ.



Bóng tối bao quanh ánh trăng tà mờ hiện lên cao cao chiếu xuống ánh sáng đen mờ ảo, gió lạnh thổi qua mang theo khí tức lạnh lẽo thời tiếc hiện giờ có vẻ là không tốt lắm.

Bóng hình nhẹ nhàng di chuyển trong bóng tối chỉ để lại một cái bóng lưng sau lưng thị trấn, thiếu niên khuôn mặt lạnh lẽo mang theo vô tận sát ý dường như là một con sói hoan đang đi tìm con mồi của mình.

Trương Phàm thủ đoạn cảm nhận linh khí rất tốt, cách xa thị trấn còn có thể phát giác linh khí giao động bên ngoài, sinh mệnh khí tức hắn thấy là quá rõ ràng khiến cho Trương Phàm đã sớm khóa chặt lấy mục tiêu.

"Ngươi rất không may là chọn sai thời cơ xuất hiện!".

Trương Phàm cười lạnh lùng lộ ra hàm răng trắng ở trong bóng tối, đôi mắt hắn từ bóng tối chiếu ra ánh sáng rất lạnh lẽo khiến cho cơ thể hắn khi di chuyển trong bóng đêm như là một tôn tử thần đang tìm lấy con mồi để dễ dàng gặt hái lấy những sinh mệnh khác.

Cổ thụ lớn ở gốc cây có một cái động lớn, mà ở trong động có một người đang nằm xuống nhắm mắt dường như là đã ngủ đi rồi nhưng mà miệng hắn vẫn phát ra những thanh âm.

"Dị bảo gì chứ, ta xem là chắc là một cái phàm vật do đám kia phàm phu tục tử tôn sùng lên thôi, vậy mà sư phụ vẫn tin là thật cho ta tới đây tìm kiếm".

Sau khi sư phụ hắn biết tin về dị bảo xong liền phái hắn tới đây, tuy hắn cũng chỉ là Luyện Khí Kỳ Tầng Thứ 3 thôi nhưng mà lại được sư phụ ưu ái, sau khi mất ba tháng từ chỗ bế quan chạy tới đây thì cơ thể hắn cũng đã rất mệt mỏi rồi.

Tuy vậy nơi này hắn nhìn sơ qua cũng chỉ thấy là phàm nhân không có một cái tu sĩ cho nên người này lộ liễu ở đây muốn nghĩ ngơi một lát, dù sao hắn nghĩ chỉ cần mình nhấc nhấc cái tay cũng đủ lấy đi bảo vật nơi này.

'Đùng!'.

Ngọn lửa lớn trực tiếp phóng ra đánh vào cổ thụ lớn, ngọn lửa kia nóng rực p·hát n·ổ như là một đóa hoa đang nở ra rực rỡ trên bầu trời vậy, hết sức chói mắt.

"Kẻ nào giám đánh lén bổn tiên!".



Tiếng quát lạnh vang vọng khắp nơi này, một tên trung niên râu tóc để dài kia từ trong ngọn lửa phóng thẳng lên trời, đôi mắt hắn như một con đại bàng lơ lửng trên không trung tìm kiếm lấy con mồi.

Kiếm gió từ dưới đất chém thẳng lên hướng đến cổ của người trung niên phóng tới, lực lượng kiếm gió bay trên không khí tạo ra các vết cắt xé gió khiến nhức tai điếc óc.

Trung Niên nhận ra được nhưng cũng không có thời gian tránh né, hắn để lấy thanh kiếm trên cổ mình đỡ lấy kiếm gió, thân thể hắn lại như một con xà lớn hình người khóa chặt lấy khu vực chém ra kiếm gió phóng tới.

Trương Phàm từ trong mặt đất nhảy ra ngoài, hắn hai chân giủi ra làm hình tượng mũi tên rời cung phóng thẳng lên trời cao, mỗi khi hắn đi qua đều để lại tàn ảnh tốc độ vô cùng nhanh chóng hai tay bao bọc lấy linh khí đấm ra hướng thẳng đến trái tim tên Trung Niên.

Người kia vậy mà không tránh không né vẻ mặt lại lạnh lùng cười, hắn rút ra linh kiếm chém thẳng ra ngoài lực lượng kiếm khí như muốn đâm thủng màng nhĩ của người khác, chỉ với kiếm khí mà thôi khiến cho không khí xung quanh phải nghẹt lại.

Trương Phàm thu hồi lại quyền pháp chuyển qua chân phải, một loại màu xanh lực lượng bao phủ lấy bàn chân hắn kèm theo nồng độ linh khí kinh người bao bộc lấy đón đỡ lấy thanh kiếm.

'Ầm!'.

Lực lượng mạnh mẽ v·a c·hạm vào nhau, Trương Phàm bay thẳng ra bên ngoài Trường Sinh Lực b·ị đ·ánh tan rã, nhưng mà vừa tiếp cận dưới đất hắn lại dùng ra thổ pháp trốn tránh xuống mặt đất ngay lập tức.

"Chỉ biết trốn hay sao!".

Trung niên tu sĩ quát lạnh tay cầm bảo kiếm, hắn rút ra trong người một cái lá bùa khắc triển trên đó là một chữ lôi công kích, hắn bắt đầu rót linh khí vào bên trong lá bùa khiến cho nó phát ra ánh sáng quang mang.

Lôi đình nổ ra đánh thẳng xuống mặt đất, khiến cho mặt đất b·ị đ·ánh cho nổ tung thành từng mảnh, uy lực lan xa đến nổi ngay cả ở thị trấn cũng phải run chuyển một cái.



Trương Phàm giấu trong bóng tối nắm lấy thời cơ người kia đang chú ý mặt đất thì hiện thân, hắn dùng ngọn lửa điều khiển hóa thành đại cung nhắm thẳng vào Trung Niên nhân một mặt lãnh khốc bắn ra.

"Trò vặt!".

Trung Niên người thanh kiếm chém ra đánh bay ngọn lửa, bàn tay lại hiện ra thêm một lá bùa trực tiếp khóa chặt lấy cơ thể ở kia của Trương Phàm.

Trương Phàm hừ lạnh, hắn không đợi lá bùa phát động mà cơ thể hắn đã tự động tan rã tách ra thành vô số hạt nước nhỏ rơi rải rác khắp nơi này như là một cơn mưa phùn giữa mùa vậy.

Lúc này Trương Phàm ở dưới mặt đất cuối cùng cũng phóng lên, bàn tay chứa lấy lôi đình một kích đánh bay thanh kiếm của người kia rồi hắn lại dùng thủ đoạn cực nhanh chóng rời xa giữ khoản cách với Trung Niên.

Trung Niên tu sĩ một mặt dữ tợn nắm chặt lấy lá bùa trực tiếp thôi động, ánh sáng lôi điện mạnh né chiếu xuống mang theo khí tức sát phạt trải dài trên hư không, từng tia khí tức vậy mà hội tụ lại nhắm thẳng vài người tên Trương Phàm kia.

Trương Phàm sắc mặt nghiêm trọng, lần đầu tiên đấu pháp với tu sĩ khiến cho hắn dù đã dùng mọi cách nhưng vẫn xem thường tên kia khó mà một kích b·ị t·hương hắn, nhưng mà linh kiếm bị trung niên tu sĩ đáng rơi khiến cho Trương Phàm dễ dàng hơn nhiều.

Trương Phàm cơ thể được bao phủ trong trường sinh lực lượng cường hóa lấy hắn nhục thân, pháp bộ hắn lại triển khai không thể che giấu được nữa, việc tránh né lôi bùa thật sự là quá khó khăn cho hắn nhưng mà Trương Phàm đã thành công né tránh hết tất cả.

"Nhìn ngươi như vậy vội vã muốn g·iết ta liền có thể đoán được bên trong có gì quý giá!".

Trung niên nhân nở ra một nụ cười giảo quyệt nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Trương Phàm hình như là đang mong muốn biết được điều gì đó.

Nhưng mà hắn sẽ mãi mãi không thấy được trong ánh mắt Trương Phàm biểu lộ đâu, đôi mắt kia chứa đựng chỉ có muôn vạn lạnh lùng sát ý và sự lười biếng trong đó mà thôi, hắn không có nói chuyện với Trung niên mà lại cơ thể bao bọc trong lực lượng linh khí đấm thẳng tới đầu lâu tên kia.



Trung Niên Tu Sĩ vậy mà không có né tránh còn ra tay đón đỡ, hắn thấy rõ Trương Phàm chỉ là Luyện Khí Tầng Thứ 2 trung kỳ thôi nhưng mà hắn vẫn luôn đáng ra toàn lực không có che giấu, điều này khiến cho hắn càng thêm hoảng sợ thêm, làm sao ở nơi này lại có một thiên tài như này cơ chứ.

'Ầm!'.

Nhục thân v·a c·hạm vậy mà không ai thua kém ai, cả hai đều vị sung kích bắn ra bên ngoài.

Trương Phàm không có để thừa thời gian cho hắn nghĩ ngơi mà cơ thể hắn bùng cháy bởi ngọn lửa linh khí, bàn chân hắn bước ra một bước như trở thành một viên đạn pháo bị đại bát bắn ra trực tiếp không khí bị sức ép của ngọn lửa hình người cho nổ tung, trên đường mọi vật đi qua đều bị thiêu cháy.

"Cái tên điên này!".

Tên kia tu sĩ một mặt tức giận lôi chớp lại thể hiện lên cơ thể hắn như là mấy sợi đồ đằn cường hóa lấy thân thể của tên đó, tia sét cuống cuồng bao quanh khiến cho hắn như là một vật dẫn lôi giáng xuống đập vào ngọn lửa sắp tới gần.

'Oanh!'.

Một t·iếng n·ổ do hai cái quái vật hình người đụng vào nhau trực tiếp nổ tung lực lượng, sức mạnh khổng lồ lan ra bên ngoài làm nứt vỡ bề mặt mặt đất, không khí bị một đòn mà thôi cho v·a c·hạm nổ tung nhiều nơi khiến cho không khí hoàn toàn bị tắt nghẽn.

Nhìn lại hai người sắc mặt nặng nề nhìn về phía nhau, cảm giác của hai người giống nhau là hình như mình gặp được thiên địch rồi.

"Ngươi là kẻ đầu tiên khiến ta thê thảm thế này!".

Trung niên nam nhân mở miệng nói trước, sắc mặt hắn vô cùng nghiêm trọng luôn chuẩn bị cho tình thế tiếp theo, qua mấy hiệp đấu pháp hắn thấy được Trương Phàm đấu pháp có chút thành thạo khiến cho hắn cũng phải chật vật mới có thể né tránh chiêu thức chí mạng.

"Còn ngươi sẽ được vinh dự là tu sĩ đầu tiên ta lấy đầu!".

Trương Phàm nở ra một nụ cười lạnh lùng, hắn lời nói băng lãnh mang theo sát ý lạnh lẽo.