Tiếng oanh động vẫn vang lên khắp nơi ở đây, Trương Phàm mấy ngày nay vẫn đang liên tục chóng đỡ và diệt sát nhiều tên tu sĩ muốn tiến công tới, cảm giác mệt mỏi bởi nhiều ngày tập trung xông thẳng lên đầu hắn, loại cảm giác này khiến cho Trương Phàm tinh thần sắp chóng đỡ không nổi.
Nhiều ngày trôi qua chiến đấu không ngừng nghĩ nhưng mà vẫn không có Trúc Cơ tới vay g·iết khiến cho Trương Phàm thở dài ra một hơi, hắn liên tục ăn vào đan dược kích thích tinh thần mình không để cho mất cảnh giác, loại này cắn đan tuy khiến cho sau này có thể gây nên tổn thương linh hồn cực mạnh nhưng mà cũng không còn cách nào khác.
Trương Phàm đôi mắt sắc lạnh nhìn về hướng một hướng, khi hắn nhìn thấy trong trận pháp nữ tử thì ánh mắt kia trở nên nhu hòa rất nhiều, dường như hắn chóng đỡ đến bây giờ đều là nhờ một chấp niệm trước kia hắn đã hứa với nàng.
- Ta, sẽ đưa ngươi an toàn ra ngoài.
"Ta sẽ cố hết sức".
Chấp niệm tiếng nói và thanh âm run rẩy của hắn đè vào nhau, cũng đều là hiện tại và trước kia Trương Phàm nói ra nhưng chỉ khác biệt là trong lời nói tính niệm đã không còn như trước kia nữa.
Trương Phàm thở dài một hơi không hiểu chính mình, có lẽ hắn đã sớm quên sơ tâm chính bản thân khi bước vào tiên đồ, hắn cũng không muốn ở đây chém chém g·iết g·iết cũng không muốn cái gì đó tiên đạo, Trương Phàm chỉ muốn trở về quê hương tìm kiếm cái gọi là nhà kia, người ôn nhu gọi hắn một tiếng con trai và người chị gái luôn ôn nhu xoa lấy đầu hắn, giữa sự hiểm tử Trương Phàm lại nhớ lấy chuyện trước kia ngay cả hắn cũng thấy mình thật nực cười.
Trương Phàm biết nếu như mình chạy trốn đi bỏ lại Giao Tiên thì nàng cũng không có nói gì hay thù hận hắn, Trương Phàm lúc đó sẽ ẩn dấu lấy chính bản thân mình, dựa vào công pháp cùng Thánh Thể có thể một ngày sau dễ dàng có tu vi về lại được quê hương, nhưng mà hắn không có làm như vậy, hắn lựa chọn ở lại để bảo hộ nàng.
Đây cũng không phải là do hắn sinh tình với Giao Tiên, hắn biết và cảm nhận rất rõ nếu như thay nàng là một người khác hắn vẫn cũng sẽ làm vậy, hắn không có nợ người ta cái gì nhưng mà hắn sẽ mất bản thân một lời hứa.
Trương Phàm thở ra một hơi kiềm chế suy nghĩ phức tạp, hắn hiện giờ chỉ muốn thời gian trôi qua thật nhanh để cho Giao Tiên xuất quan, đến lúc đó thì sẽ không còn uy h·iếp bên ngoài nữa, mà hắn liền có thể yên tâm đi thu hoạch cơ duyên của chính bản thân mình ở trong nơi này bí cảnh.
...
Lúc này ở trong Trận Pháp do Trương Phàm bày ra, thiếu nữ đang ở trong trận pháp khóe miệng vươn vãi ra từng vệt máu tươi, trong đầu nàng đang phải cố gắng vượt qua tà niệm do kiếp thứ 3 q·uấy r·ối, loại này kiếp nạn quá khó khăn vượt qua vì đó là do linh hồn thế biến tạo thành.
Mà trong ý trí của Giao Tiên thì có một thân ảnh máu me khắp người đang đứng trước mặt nàng, dù cho thân ảnh kia có thủng trăm ngàn lổ, mệt mỏi bóng dáng đã sớm đã muốn quỳ rạp xuống, nhưng mà ý niệm kia không có chút gì gọi là muốn gục ngã vẫn luôn là đứng vững ở đó như là một tấm bia to che lấy nàng mọi cơn nguy hiểm, đao gươm kiếm kích đều chém vào trong thân ảnh gầy gò kia đến mức xé ra từng miếng thịt nhỏ của hắn.
- Không chịu nổi, thật sự không chịu nổi.
Thiếu niên kia trong tâm trí thì thào ra lời nói bất đắc dĩ nhưng mà bàn chân hắn vẫn không có xê dịch dù chỉ là một li, hắn vẫn đứng ở đó bảo vệ nàng cho đến phút cuối cùng, cho đến lúc sinh mệnh chi hỏa trong cơ thể người kia vụt tắt, Linh Nguyên của hắn bị một tên Trúc Cơ đâm thủng phá nát đi.
"Không...!".
Giao Tiên hét gào phẩn nộ, thân hình nàng đang xếp bằng ngồi đó đang run rẩy, tinh thần nàng bị đả kích cực mạnh mà run rẩy, linh hồn nàng bị phản thương bởi tâm ma nên cũng đang trấn động, loại này kiếp có lẽ nếu không có Trương Phàm xuất hiện thì sẽ bị Giao Tiên phá dễ dàng, nhưng đáng tiếc thay là hiện giờ tình huống quá nguy hiểm khiến cho một người mà nàng đã khắc vào trong lòng đứng ra chịu nguy hiểm cho Giao Tiên điều này khiến cho nàng không kiềm chế được mà lo lắng trong lòng, điều này khiến cho tâm ma kiếp nhiều lần tăng lên khiến cho dù có phục dụng Trúc Cơ Đan có Địa Hồn Thảo bên trong cũng phải gặp khó khăn.
...
Bên ngoài Trương Phàm khi mở mắt ra, một đạo hàn mang bắt đầu xuất hiện trong đôi mắt hắn, sát ý kia không có chút gì kiềm chế mà trực tiếp phóng thẳng lên bầu trời, cơ thể hắn lúc này cũng đã hoạt động.
Trương Phàm giấu trong bóng tối chính bản thân mình kèm theo là ẩn nặc trận pháp khiến cho ai cũng không thể phát giác được hắn, bàn tay hắn chỉ nhẹ nhàng giủi vào một hướng muốn chợp lấy thứ gì đó ở chỗ kia.
"Nghịch nhân, ngươi đúng là muốn c·hết!".
Ở hướng kia vậy mà phát ra tiếng hừ lạnh, rất rõ ràng là hắn phát giác được sát ý do Trương Phàm khi t·ấn c·ông tới, khi cảm nhận được điều đó hắc y nhân một phát né tránh thoát khỏi cái kia bàn tay như kềm sắc đang chợp tới chỗ của hắn.
Trương Phàm không có nói chuyện, hắn có quá nhiều cách để g·iết c·hết người này ngay lập tức nhưng mà chỉ sợ xung quanh tu sĩ cấp độ cao tới càng lúc càng đông, ban đầu muốn âm thầm tiễn hắn lên thiên đường nhưng mà tu sĩ Luyện Khí Viên Mãn cảm nhận quá cao phát giác được hắn đang ra tay, Trương Phàm không còn cách nào khác phải giảm nhiệt độ trận đấu đến thấp nhất mong là nhanh chóng g·iết c·hết được cái này hắc y nhân.
"Tiểu tạp toái, ngươi cuối cùng cũng đã hiện thân!".
Hắc y nhân khi muốn nói ra lời hung ác thì liền trước mắt xuất hiện một cái hỏa cầu to lớn đang bắn thẳng muốn oanh sát hắn, người này vậy mà phản ứng kịp một cái lắc mình lập tức né tránh được cái kia hỏa cầu rộng lớn, hắc y nhân ấn quyết vừa hiện liền một ngón tay điểm ra bắn vào người của Trương Phàm.
Trương Phàm bộc cả thân người vào trong đất đá né tránh một chỉ, thân hình hắn lấp lóe trong bóng đêm như là u ma lướt qua những ngọn gió, kim thuộc tính phát động điều khiển lấy thanh linh kiếm tầng 9 luyện khí đâm về phía trước muốn xuyên thủng thân hình tên đó.
Hắc y nhân cười lạnh, bàn tay vậy mà như kềm sắt kẹp thật kĩ lấy thanh kiếm, Luyện Khí Viên Mãn như hắn chỉ cần nửa bước Trúc Cơ thì rất khó để đánh lén được, nhưng mà Trương Phàm vốn không cho mình là đánh lén thành công.
"Nổ!".
Trương Phàm nhẹ nhàng nói, trực tiếp cho linh kiếm cấp 9 p·hát n·ổ.
'Oanh!'.
Tiếng động rộng lớn nhưng chỉ có thể vang vọng ra khu vực nhất định, Trương Phàm sớm đã tính trước cho nên pháp trận cách âm hắn cũng đều đã chuẩn bị cả, nhưng mà Trương Phàm không có nhân cơ hội ra tay.
Hắc y nhân khi xuất hiện cả người máu me, cơ thể hắn đang bị vỡ nát rõ ràng là chịu tổn thương không hề nhẹ, nhưng mà hắn vẫn một mặt dữ tợn nhìn lấy thiếu niên trước mặt, đôi mắt như là muốn ăn tươi nuốt sống đối phương vậy.
Trương Phàm đôi mắt lạnh lùng nhìn lấy người kia thảm hại dưới đất nhìn lấy mình, hắn nói ra câu nói đầu tiên cũng là cuối cùng hắc y nhân được nghe, mà câu nói này khiến cho tên kia đôi mắt co vào tràn ngập ra sự sợ hãi tuyệt vọng.
"Trương Mỗ người ở nơi này tuyên bố, thế lực các ngươi ở trong đây sẽ bị đồ sát sạch xẻ".
Nói xong thì Trương Phàm cũng không cho người kia cơ hội cầu mong tha thứ, Pháp Khí Trúc Cơ một chém rơi đầu.
................
Nhập Trúc Cơ chịu qua 4 lần đại kiếp.
- Chuyển đổi thành công Linh Nguyên dòng suối thành Biển Linh.