Bất Diệt Kinh

Chương 29: Nguy Cơ!.



Chương 28: Nguy Cơ!.

Trương Phàm nổ vang sát động chiến ý, sát ý ngút trời không c·hết không thôi.

'Oanh!'.

Sát khí bùng nổ ra bên ngoài cơ thể, Trương Phàm một phát bắt được Trường Thương trong trữ vật ngọc bội, một đường quét ngang.

Thiếu niên khuôn mặt biến sắc biểu lộ ra không thể tin, khuôn mắt hắn lộ ra tia máu, trên miệng hắn gầm lên giận dữ.

"Chính Đạo Trường Thương, ngươi là ở đâu lấy nó!".

Giọng hắn âm vang mang lại cuồng bạo không khí, vô số không khí lực lượng bị một tiếng hét đánh cho nổ tung, âm thanh như lôi đập xuống ngang trời.

Trương Phàm không nói khóe miệng chỉ lộ ra một nụ cười lạnh lùng, sát ý chứa đựng trong ánh mắt hắn lộ ra vô tận sát tâm, Trương Phàm mở miệng.

"Chính Đạo Thương, buồn cười!".

Trương Phàm nụ cười khinh miệt, Trường Thương trong tay hắn càng là thêm oanh minh muốn tránh thoát khỏi tay hắn, Trương Phàm nắm chặt một cái khóa chặt lấy thiếu niên trên không trung, hắn lấy Trường Thương hiển hóa ra chiến mâu nhắm thẳng vào cái kia Giả Cơ, một phát phóng ra.

Trường Thương như là một con cuồng long bay thẳng lên bầu trời gào thét, khác biệt là con này cuồng long chỉ nhắm thẳng vào một nơi khóa chặt khí tức của tu sĩ Giả Cơ, loại kia khí tức cuồng bạo của cuồng long khiến nơi đây không khí biến sắc.



Thiếu niên trên hư không đôi mắt đỏ hoe nổi giận, lực lượng trên cơ thể đùng vang bùng nổ ra bên ngoài, sức mạnh Giả Cơ vậy mà hoàn toàn bộc phát, thiếu niên bàn tay như vậy mà hóa ra thành từng mảnh giấy nhỏ, những mảnh giấy nhỏ kia lại cộng dồn lại với nhau trở thành ba cái mũi nhọn.

'Oanh!'.

Hai cái cỗ khí tức tràn ngập chiến sát v·a c·hạm vào nhau, lực lượng v·a c·hạm trên không trung trực tiếp phát tác ra bên ngoài, không khí b·ị đ·ánh cho cạn kiệt, linh khí ở nơi đó r·ối l·oạn vô cùng.

Trương Phàm trên miệng cắn ra ken két, một viên đan dược cuối cùng được hắn trong miệng trực tiếp nhai nuốt, một loại cuồng bạo năng lượng trực tiếp phát ra trong cơ thể của hắn, một lần mạnh mẽ bùng phát khiến cho hắn vậy mà Trường Sinh cùng Bất Tử Quyển có phần thăng hoa ra bên ngoài, cảm giác tu vi của hắn đang có phần run rẩy muốn phá vỡ bước vào Luyện Khí Tầng 9.

Trương Phàm biết được lần này không phải là thời cơ đột phá, hắn cố kiềm chế lại huyền diệu đột phá thời cơ, nhưng mà dù là vậy hắn vẫn là phát ra chiến lực mạnh hơn bình thường.

Trương Phàm sớm đã điên cuồng trong chiến đấu, lực lượng bản thân cùng với tu vi mạnh mẽ đè ép xuống, hắn chỉ nhẹ nhàng phất tay một cái liền có vô số Luyện Khí Tầng thứ 9 biến thành sương máu, còn Luyện Khí Viên Mãn thì đều phun ra một ngụm huyết tươi lui về phía sau, đây là Trương Phàm hờ hững một kích mà thôi không có gì là dùng sức, Trương Phàm chiến lực đã đột phá đến Ngụy Cơ, đây là hắn không có lấy ra ách chủ bài Bảo Kiếm Trúc Cơ, một lần đột kích một đòn tên kia phải c·hết không thể nghi ngờ.

Trương Phàm bàn tay bóp chặt một cái, một cỗ phong hoa cường đại làm cho bát phương oanh minh, lực lượng trong cơ thể hắn vậy mà phát ra lực lượng sát diệt đầy mạnh mẽ, bàn tay kia thủy lưu vận chuyển bóp chặt một cái, lực lượng vô tận đập xuống.

'Ầm!'.

Lực lượng vô tận được bao phủ bởi thủy lưu tràn ngập ra oanh minh, không khí lưu đọng lại hóa ra thành thật chất, không khí xung quanh bị mạnh mẽ bởi sự lạnh lẽo của thủy lưu đều hóa thành hàn băng rơi xuống mặt đất rớt bể.

Thiếu niên trên hư không ngón tay linh khí điên cuồng bao quanh lấy, sức mạnh tối cường một phát đánh ra ngăn chặn lấy bàn tay của Trương Phàm.



Trương Phàm cũng không có hoảng hốt điều gì, bàn tay hắn kết ra ấn quyết kỳ lạ, hắn trong đôi mắt sát cơ lập lòe, trên mặt lộ ra dữ tợn vô cùng biểu lộ, khóe miệng lại quát lên một tiếng.

"Nổ!".

Một t·iếng n·ổ này là do hắn chuyển khai vô số lá bùa từ trong hư không khai nổ, mà mấy trăm lá bùa này là do Trương Phàm mấy tháng trước chuẩn bị đối đầu Trúc Cơ, nhưng khi Trương Phàm thấy được Trúc Cơ hoàn thiện thì hắn liền bỏ đi ý nghĩ này, Trúc Cơ quá cường đại mọi vật đánh vào giống như là đao chém xuống biển không nổi lên tác dụng gì, nhưng mà lần này đối đầu với Giả Cơ hắn dư dùng.

Thiếu niên trên hư không thần sắc hãi nhiên hoảng sợ, tâm thần hắn bị oanh minh sợ hãi, hắn thấy được nguy cơ sinh tử trong nháy mắt, nhưng mà trước mắt hắn hiện ra khiến cho thiếu niên cuồng biến.

Trong hư không vô số lá bùa không có gì che dấu ẩn hiện ra bên ngoài, giờ phút này mấy lá bùa kia đều phát ra ánh sáng nguy hiểm, càng là trên những lá bùa kia được vẽ lên một chữ lôi.

'Oanh!'.

Phù lôi trực tiếp được Trương Phàm cho p·hát n·ổ, uy lực oanh động lan tràn ra bên ngoài, không khí b·ị đ·ánh cho sơ sát, mặt đất b·ị đ·ánh chia ra trăm ngàn mảnh.

Sương mù mịt mang theo tử khí ba động, hỏa diễm bị phù lục đánh nổ lan tràn ra ngoài, mà phát này làm khiến cho linh khí nơi đây đánh bị sơ sát.

Trương Phàm cảm nhận một cái liền phát giác ra nơi đó không còn có sinh cơ ba động, nơi đó chỉ còn lại tử khí mà thôi, điều này khiến cho hắn nở lên một nụ cười vui mừng.

"Cuối cùng cũng c·hết... ".



Nhưng chỉ trong một cái chớp mắt, Trương Phàm trong lúc không cảm nhận được bất kỳ t·ử v·ong uy h·iếp nào, vô số tờ giấy nhỏ từ trong vết nứt mặt đất đang liên tục ngưng tụ vào với nhau hóa thành một cái hình người, nếu nhìn kỹ mới thấy được người kia chính là tên tu sĩ Giả Cơ.

Người này đang đứng trong khe nứt, hắn âm thầm lộ ra thần thức quan xác bên ngoài, trong miệng hắn đang ngậm một viên ngọc giới vậy mà khiến cho khí tức trong cơ thể bị che đậy không còn, ngay cả thần thức của hắn khi lan ra cũng không bị Trương Phàm phát giác.

Thiếu niên nheo lại mắt hai mắt lấp lóe lên tinh quang, trên cơ thể hắn một loại màu đen đồ vật toát ra như hóa thành thật chất, khí tức trên cơ thể của hắn vậy mà dần dần nổi lên lực lượng kinh người.

Lúc này Trương Phàm ở bên ngoài vẫn không có phát giác, biểu lộ hắn lộ ra vui mừng thần sắc, hắn thở sâu một hơi muốn hét lên một hơi nhưng lại bất giác không thể thở ra được, hắn một lần thi chuyển quá nhiều phù lôi khiến cho Trương Phàm linh khí dường như giống như tiêu hao toàn bộ.

Trương Phàm trong ngọc bội trữ vật linh khí đan dược đã sớm tiêu hao hết, nhưng bây giờ tuy không thể nhanh chóng hồi phục nhưng mà cảm giác chỉ cần cho hắn thời gian liền có thể hồi phục được nhanh chóng nhất, đáng tiếc là không ai cho hắn thời gian hồi phục.

Thiếu niên vừa lộ ra thần thức, cũng là đúng thời điểm thấy được thân hình Trương Phàm sơ xác linh khí khô kiệt, thiếu niên không có gì chậm chễ mà phi thân thẳng lên bầu trời, khi vừa lên khỏi mặt đất thì thiếu niên một mặt cười ra dữ tợn, bàn tay hắn hóa ra tờ giấy, mà tờ giấy vô cùng sắt bén, sắt bén đến nỗi không khí gần như b·ị c·hém rách hướng thẳng đến Trương Phàm bắn tới.

Trương Phàm v·ết t·hương chằng chịt nhưng mà đôi mắt vẫn thấy được rõ, hắn thấy được tốc độ cực nhanh ba cái bóng mờ hướng đến hắn cái cổ chém tới.

Hắn đôi mắt tràn ngập ra tơ máu, cả người hắn sát cơ ngút lên trời cao như hóa thành thật chất gào thét, cơ thể Trương Phàm chỉ trong một cái chớp mắt tốc độ phản ứng cực nhanh lấy ra Trường Thương đỡ lấy trước người.

'Keng!'.

Liên tiếp đỡ lại ba tờ giấy tại cổ, Trương Phàm cánh tay muốn sụp đổ, xương cốt gần như là vỡ nát.

'Phốc!'.

Trương Phàm phun ra một ngụm máu bay ra ngoài, hắn đôi mắt tơ máu như tơ nhện, hàn mang trong mắt bắn ra hai đạo tia sáng lạnh, Trương Phàm tay đập vào trong Ngọc Bội Trữ Vật, vô số linh thảo bị hắn thu thập được mấy tháng nay liền điên cuồng cho vào miệng, hắn không có phân biệt đọc dược hay là thảo dược một mặt nuốt xuống điên cuồng trong cơ thể lấy Trường Sinh Công luyện hóa, đôi tay cũng được Bất Tử Quyển dần dần đang khôi phục theo thời gian.