Thiếu niên Giả Cơ sắc mặt sợ hãi lui về phía sau, hắn hướng đến một nơi nhìn tới trong đôi mắt lộ ra tuyệt vọng, lộ ra run rẩy như muốn quỳ xuống dập đầu cầu mong tha thứ.
Trương Phàm cười to, vẻ mặt dữ tợn cũng hóa thành một nụ cười ôn hòa, hắn không còn có điên cuồng cũng không có cuồng nộ, hắn chỉ còn lại một mặt bình tĩnh thần sắc, nhưng mà theo khí tức Giao Tiên bùng nổ ra Trúc Cơ tu vi thì cả người hắn toàn lực như là bị rút sạch rơi xuống mặt đất.
Cũng đúng là như thế, tinh thần Trương Phàm giữ lên điểm cao nhất từ mấy tháng này, liên tục chiến đấu cũng liên tục nuốt vào đan dược, cơ thể Trương Phàm tuy bên ngoài có vẻ ổn nhưng bên trong hắn sớm đã không còn gì tồn tại nữa rồi.
Ăn quá nhiều đan dược, lại từng viên đan dược lại có vài phần độc tính mang tính chất nguy hiểm, ăn quá nhiều khiến cho loại này độc tố hóa lên quỷ dị và dần dần ăn mòn hắn từ bên trong.
Tinh thần cùng linh hồn hắn đều b·ị t·hương nặng cả rồi, gần như là đã mang lại tính chất nặng nhất, linh hồn hắn có một vết nứt có thể thấy rõ được bằng đôi mắt.
Linh Nguyên trong cơ thể bị Trương Phàm thôi động cho nổ tung, vô số vật chất sót lại đều bị Trương Phàm cưỡng ép thu hồi lại coi như là nguyên liệu, hắn đốt lấy sinh mệnh bản thân vào trong những vật chất sót lại kia đốt lênh mệnh hỏa, mệnh hỏa đã bị hắn đốt lên khiến cho sinh mệnh của hắn khô kiệt dần dần, đây là lúc hắn thăng hoa nhất trong cuộc đời mình, cũng là chỉ sợ lần cuối hắn chiến đấu với tu sĩ, chỉ vì sau trận tử chiến này nếu không có gì thay đổi thì hắn phải c·hết không thể nghi ngờ.
Bởi vì vậy ngay cả hắn cũng không thể hiểu chính bản thân mình, rốt cuộc là hắn cũng chỉ là người bình thường may mắn được trúng thưởng một cuộc sống mới, nếu như hắn chịu an phận sống cuộc sống bình thường thì có lẽ mọi chuyện đã không trở nên thế này, nhưng mà hắn muốn sống bình thường sao?.
Hắn là không cam tâm, hắn chính là không muốn sống an phận trên cái thế giới này, có lẽ cái gọi là trở về quê hương cũng chỉ là cái lý do để hắn phấn đấu thôi, đạt tới cảnh giới có thể du hành tinh vực thì đâu phải là trong trăm năm có thể đạt được, mà qua mấy ngàn năm hoặc có lẽ là lâu hơn nữa cũng có thể, đến lúc đó hắn trở về thì có tác dụng gì.
"C·hết a!".
Trương Phàm chậm rãi nhắm lại đôi mắt, một giọt nước mắt vậy mà rơi xuống, mang theo vô tận sát ý cũng cùng loại này nước mắt xuôi đi theo khóe mi hắn.
Có lẽ lần này sau khi hắn c·hết đi thì linh hồn thật sự tiêu tán, cũng có thể là vì sát niệm quá nặng cộng thêm trần gian có vương vấn mà hóa thành thao thiên tà ma, nhưng mà dù sao hắn chỉ mong được có thể trở về cố thổ.
Trên cơ thể hắn sát ý từ từ tiêu tán, oan hồn trong cơ thể Trương Phàm dường như bị một loại quang mang hỏa diễm thiêu cháy, đây là giai đoạn hóa đi toàn bộ thân thể thay thế cho Tà Ma chi vật, loại này chi vật liền có thể khiến cho Trương Phàm xóa đi toàn bộ hồn xác.
Trên hư không có một thiếu nữ tốc độ vô cùng nhanh đang đi tới, mà nàng trong lúc đi qua không gian run rẩy, toàn bộ vật chất xung quanh đều oanh minh, uy áp trên cơ thể do vừa mới đột phá mà chưa kịp thu lại trong người lại bùng phát ra bên ngoài tạo ra chấn động, chấn động tu vi vậy mà còn hơn trước kia khi Trương Phàm gặp được tên kia Trúc Cơ.
Giao Tiên một mặt băng lãnh dơ tay nhấc chân đều có khí thế ngập trời, nàng chỉ nhẹ nhàng phất tay một cái khiến cho xung quanh gió xoáy càng thêm lộ ra sát ý, một cái phẩy tay liền có thể xóa bỏ Giả Cơ, dường như là tên này cường giả trước mắt Trương Phàm không bằng một cây ngọn cỏ đối với Giao Tiên, dơ tay nhấc chân trong giây lát đều có thể diệt.
Giao Tiên đôi mắt đỏ lên nhìn vào thân ảnh của Trương Phàm, một loại bi thương cảm giác khó mà có thể che giấu trực tiếp bộc lộ ra bên ngoài, nước mắt không kiềm chế nổi mà liên tục vung vãi trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng.
"Trương... Trương Phàm!".
Giao Tiên đâu lòng thì thào cái tên mà một tháng này mình bị dày vò trong tâm ma kiếp, cái bóng lưng kia vậy mà trùng khớp với từng bộ phận của người đang đứng, không khác một v·ết t·hương cũng không khác từng giọt máu.
Giao Tiên đau lòng gào thét, trong lòng như có muôn vàn con sâu đóm đang dày vò cắn xé lấy tim gan nàng, nhưng mà Giao Tiên không có chút nào là thương tích hay nội thương, thứ nàng b·ị t·hương chính là nội tâm, đó chính là lòng nàng.
Ba tháng trôi qua chu du cùng hắn, hai tháng được bóng lưng hắn che trở lấy ung du·ng t·hư dạo trong khu rừng trúc đã khiến cho nàng đối với Trương Phàm một ánh nhìn khác, một tháng bị dồn ép nỗi lòng trong tâm ma kiếp, lại bị bóng hình kia che trở khắc ghi sâu trong tâm khảm.
'Phốc!'.
Giao Tiên trên hư không nôn một ngụm máu, trong đôi mắt lộ ra u mang đau đớn đến tột độ, nước mắc kia dần dần buông ra không chỉ là nước mắt mà còn có huyết quang, nhưng mà Giao Tiên không có chạy tới hướng hắn chỉ vì bây giờ khí tức của nàng là Trúc Cơ, loại này uy áp đối với Trương Phàm hiện giờ chính là chân chính thuốc độc đối với hắn, Trương Phàm bây giờ như là ngọn lửa trước gió bao giờ cũng có thể dập tắt, mà khí tức của nàng là như thủy lưu vậy.
Trương Phàm nhìn lấy Giao Tiên cười, trong nụ cười có đắng chát, lại có chút thảm thiết.
"Trên cái này Đại Lục, vậy mà cũng có người vì ta mà khóc, vì ta mà bi, hahahaha... Trương Mỗ 15 năm này sống có ý nghĩa, có ý nghĩa!".
Trương Phàm ngửa mặt lên trời cười to, nhưng mà nụ cười này lại mang theo một chút tâm trạng bi thương, một chút tiếc hận cùng với một loại nuối tiếc.
'Phốc!'.
Trương Phàm trong miệng huyết tươi bị hắn nôn ra ngoài, khuôn mặt trắng bệt lộ ra từng vết nứt đáng sợ, những v·ết t·hương kia lại tràn lan ra kim huyết khiến cho hắn thân hình vô cùng đáng sợ.
"Mẫu thân... Ta có lẽ sắp gặp lại được người rồi!".
"Phụ Thân... Đứa con bất hiếu xin lỗi người chuyện con ngu dốt trước kia!".
"Tỷ tỷ... Hy vọng ngươi sẽ được mạnh khỏe, đừng khóc vì ta nữa nhé!".
Trương Phàm quỳ rạp xuống đất, hắn không có phân biệt được hướng định, nhưng lại cảm nhận được trong cỗ u minh lại có một loại chỉ hướng cho hắn, Trương Phàm đôi chân rạp xuống trực tiếp bái lạy một nơi, mà nơi đó có lẽ là cố thổ của hắn, nơi hắn ban đầu được sinh ra.
Kiếp trước cô đơn ngã xuống, kiếp này có một nữ nhân xinh đẹp kia nhìn hắn c·hết đi, nàng vậy mà còn khóc vì hắn, Trương Phàm cảm thấy rất có lời, bàn tay Trương Phàm từ từ nắm chặt lấy ngực mình như là muốn nắm giữ lấy thứ gì đó trong cơ thể mình.
"Mười lăm năm a, ta xuyên qua cái thế giới này mười lăm năm, cũng là từ đó ta gặp được ngươi, Mị Cơ!".
Trương Phàm vẻ mặt không vui không buồn, lại không có tí vị nào gọi là đau đớn, thứ hắn cảm nhận được hiện giờ là một loại không bỏ mà thôi.
"Có thể là thời gian trôi qua mười lăm năm không là gì đối với ngươi, ngươi là tu sĩ của thời đại trước kia, sống không biết bao nhiêu cái vạn năm, mười lăm năm đối với ngươi tính là gì!".
Trương Phàm đôi tay càng thêm đâm chặt vào lòng ngực mình, hắn như là muốn moi một cái gì đó ra ngoài cơ thể, huyết sắc máu tươi từ chỗ tay hắn bóp chặt mà chảy ra như là suối đá, mà điều kinh người là cái kia máu lại không phải màu đỏ mà chính là Kim Sắc.
"Nước có trong lành yên ổn đến đâu, thì sau khi bao lần gió thổi qua cũng phải run động, huống chi là ta chỉ là con người có máu có thịt, ở với ngươi mười lăm năm không động tâm là giả, nhưng mà ta và ngươi khác biệt, chỉ có thể dừng lại ở đây!".
Trương Phàm bi thương tiếng cười vang vọng khắp nơi này, điều này khiến cho Giao Tiên điên cuồng nhưng mặc kệ cho nàng lấy ra bao nhiêu loại tài vật quý giá đều không thể nào bừng cháy lên Mệnh Hỏa của hắn.
"Giao Tiên, ta không cần thông tin của Tu Tiên giới nữa, ta bây giờ cầu ngươi một chuyện, được không?".
Trương Phàm nhìn lấy Giao Tiên, vẻ mặt vô cùng cầu khẩn.
Giao Tiên không nói, nàng cố tìm kiếm trong túi trữ vật nhưng mà tìm tìm nàng cũng không tìm được gì nữa, mọi thứ nàng có đều móc sạch ra rồi.
"Còn nữa, chắc chắn còn nữa!".
Nếu như bên ngoài người khác thấy Giao Tiên như thế thì chắc chắn sẽ đôi mắt không thể tin, tưởng rằng mình đang là nằm mơ, Giao Tiên Thánh Nữ đệ nhất mỹ nhân thế hệ trẻ tuổi, bình thường luôn sắc mặt lạnh lùng không để ý đến ai, bây giờ chỉ vì một nam nhân mà khóc.
Trương Phàm đôi mắt trở nên nhu hòa nhìn Giao Tiên, vẻ mặt có chút thay đổi nhìn lấy nàng, cố gắng là ghi khắc từng cái nét đẹp trên khuôn mặt Giao Tiên vào trong lòng của mình.
"Không có phát giác, vậy mà ta lại nợ ngươi một chữ tình".