Bất Diệt Kinh

Chương 34: Giao Tiên Tới!.



Chương 34: Giao Tiên Tới!.

'Phốc!'.

Hàn Liên khóe miệng liên tục chảy ra huyết tươi, cảm giác t·ử v·ong bắt đầu sinh ra từ trong cơ thể nàng, nàng không tin gào thét.

"Ta không tin, tại sao đều là Trúc Cơ Trung Kỳ mà ngươi lại cường đại đến thế!".

Lam Thanh nhìn nàng thật sâu đôi mắt, vô cùng trân thành đáp trả.

"Bởi vì ngươi chiến lực không có áp suất, loại công pháp song tu của ngươi chỉ dựa vào số lượng không nhìn chất lượng, ngươi chỉ biết đến việc lấy nguyên dương của đàn ông để bổ cho mình nguyên âm nhưng lại không lo vững chắc căn cơ, việc này khiến cho ngươi trong bóng tối không nhận ra từ từ nguyên âm cũng phải bị run chuyển!".

Lam Thanh nghiêm túc trả lời, trên vẻ mặt càng lúc càng lộ ra khinh thường thần sắc, nói xong nàng dưới chân một đạp đá cho Hàn Liên bay rơi xuống mặt đất.

Lam Thanh tiếp tục nói.

"Vì vậy ngươi có biết vì sao Giao Tiên Tỷ Tỷ được người khác chi phùng không, chỉ vì nàng là thật sự hoàn bích chi thân, càng là Nguyên Âm Nguyên Âm thuần khiết nhất, với lại nàng mới là đệ nhất mỹ nhân của Bất Hủ Đại Lục thời đại này!".

Lam Thanh nói xong lại trên mặt hiện lên sùng bái thần sắc, nàng tuy nói cùng với Giao Tiên từ nhỏ là ở chung một nơi, đối với nàng biểu tỷ là người hoàn hảo nhất trên đời, có thể thiên phú tu luyện kém một chút nhưng mà là huyết mạch thuần khiết nhất của nhân tộc cho nên ai cũng phải nể mặt nàng vài phần.

Đám người ở đây đều là sắc mặt nghiêm trọng biết rõ, nhân tộc thế hệ trẻ tuổi ngoài Thiên Tử ra thì Giao Tiên chính là nhân tộc quan trọng cần được bảo hộ, phía trên đứng đầu nhân tộc người còn có ý định cho hai người trở thành đạo lữ để sinh ra huyết mạch phục cổ, nhưng mà Giao Tiên lại kịch liệt phản đối, còn Thiên Tử không có quan tâm về việc này lắm, cho nên việc này cũng bị dời lại vô hạn thời gian.

'Phốc!'.

Hàn Liên khuôn mặt trắng bệt, nàng phun ra một ngụm huyết tươi đỏ âu, đôi mắt giống như là sắp tan rã không có chút nào thần thái, trong tâm nàng giờ đây là tràn ngập sợ hãi cùng với run rẩy.



"Ta là Hợp Hoan Tông, ngươi không thể g·iết ta!".

Hàn Liên trong lòng lộ ra sợ hãi lui về phía sau, cả người run lên bần bật vì ở giữa sự sống và c·ái c·hết khiến cho nàng nói nên lời mà thiên kiêu đáng lẽ không đáng nói, theo lời nói này được nàng buông ra thì đã xác định Hàn Liên đạo tâm sớm đã vỡ nát, cả đời này chỉ sợ không còn có cơ hội đột phá.

Lam Thanh đôi mắt tràn ngập ra sự khinh thường nhìn lấy Hàn Liên, lần này có Thiên Tử chóng lưng khiến cho dù có g·iết c·hết Hàn Liên thì Hợp Hoan Tông cũng không thể làm gì được nàng, dù sao Thiên Tử trong tương lai cũng có thể tính là đại kinh thiên trụ lớn của Nhân Tộc.

Nhưng lúc này ở nơi phương xa xa, một loại kinh khủng sát ý mang theo khủng kh·iếp mùi vị máu tươi, cuồng bạo phong lốc xoay chuyển hóa ra vô số xương cốt đỏ âu bay khắp phương hướng kia, Trúc Cơ phong ba nổ tung trên không trung, lực lượng vô tận oanh nổ khắp nơi khiến cho không gian run rẩy phải vặn vẹo.

Lam Thanh nhìn về phía phương hướng kia, một loại cảm giác quen thuộc vậy mà từ trong đáy lòng nàng cảm nhận được ở trong chính giữa sát ý màu đỏ kia.

Lúc này mục quang đám người cũng hướng tới cái kia phương hướng nhìn lại, trên khóe miệng của đám này thiên kiêu đều nhỏ giọng thì thào.

Thiên Tử vẻ ung dung đã biến mất, đôi mắt hắn híp lại nhìn về phía nơi xa xa, trong cơ thể hắn lại phát ra thanh âm oanh minh của chân chính lực lượng, vô tận ý niệm được hắn thôi diễn trong đầu, cuối cùng cũng chỉ nói nhỏ một câu giống như mấy vị thiên kiêu ở đây.

"Nhân Đạo Trúc Cơ!".

Câu nói này phát ra đều oanh minh trong đầu mọi người, một loại Trúc Cơ cường đại của nhân tộc lại ở đây gặp phải, loại này nhân vật tuy nói không thể so sánh với Ngũ Hành Trúc Cơ nhưng mà đều có thể đại chiến với Thiên Linh Căn Trúc Cơ, mà Nhân Đạo Trúc Cơ cũng chính là Trúc Cơ cường đại tối cường của nhân tộc có thể gánh chịu.

Nếu như Ngũ Hành Trúc Cơ phải có năm cái Thiên Linh Căn khác biệt với nhau nằm trong Ngũ Hành, mà thiên địa nơi đây hiện giờ chỉ có ba vị Thiên Linh Căn, mà một người chính là Thiên Tử của nhân tộc, vì vậy phải nói hiện giờ không thể nào có người đột phá Ngũ Hành Trúc Cơ trừ khi là tích tụ nhiều cái thời đại Thiên Linh Căn Hồn lại.

Còn Nhân Đạo Trúc Cơ là nhân tộc huyết mạch thuần khiếc nhất mới có thể mạnh mẽ đột phá loại này cảnh giới đặc biệt, mà ở cái này thời đại thì huyết mạch đều phối giống ra ngoài, khó mà có người nào chính thống nhân tộc chỉ vì đều mang một chút tạo chất, nhưng mà thời đại này lại có một vị thiên kiêu thánh nữ mới sinh ra đã có huyết mạch phục cổ, đó chính là Giao Tiên.

Giây phút này, một bóng hình xinh đẹp, kinh tài tuyệt diễm hiện ra trong lòng bọn họ, Nhân Đạo Trúc Cơ thời đại này chỉ có thể là nàng mới có thể đạt đến trạng thái này, nhưng mà lần này sát khí bao bọc lấy Giao Tiên quá kinh khủng, giống như là trải qua g·iết chóc trăm vạn sinh linh, vừa mới bước ra biển máu lớn.

"Sinh Cơ Thảo, ta muốn!".



Giọng nói uy nghiêm, giống như là một tôn nữ hoàng nhân tộc, đứng cao cao tại thượng nhìn xuống chúng người nơi này, nơi nói băng lãnh không để tâm đến chúng sinh, chỉ cần có nàng ở đây mọi thứ đều u tịch.

Thiên tử nhìn bóng dáng nàng trên cao cao, ánh mắt vẫn như thường nhưng mà sâu bên trong lại lóe lên sự vui mừng, nhân tộc lần này xuất thế một tôn chân chính cấp hoàng, Trúc Cơ Nhân Đạo nếu không có gì biến cố, tương lai nàng chắc chắn chính là nhân tộc hoàng.

Lúc này người sợ hãi nhất chính là Hàn Liên, bản thể của nàng chính là Sinh Cơ Thảo, Giao Tiên nói rõ muốn lấy nàng bản thể, điều này chính là ý nghĩa ý thức của Hàn Liên phải b·ị c·hém rụng.

"Được!".

Thiên tử mở miệng, lời nói bộc phát sự bá đạo bên trong, một chữ này cũng chính là án tử cho Hàn Liên.

"Được!".

Lam Thanh cùng với hai người thiên kiêu bên cạnh cũng ngôn xuất, lời nói oanh minh vang vọng khắp nơi đây.

"Không!".

Hàn Liên hoảng sợ hét lớn cố gắng lui về phía sau, nhưng mà Lam Thanh đã sớm khóa chặt lấy bản thể của nàng, trên đầu Lam Thanh xoay chuyển ra băng quang, rãi rác ra từng sợi đóa hoa tuyết rơi xuống bao phủ lấy xung quanh cơ thể của Hàn Liên.

"Chém!".

Một chữ chém, đó chính là Thiên Tử thốt lên, uy thế hắn ngập trời chỉ cần một tiếng hét lớn, thanh âm của hắn tự động ca chạm vào nhau hóa thành một thanh đao lớn, đao xuống chém trực tiếp vào ý thức của Hàn Liên, chém thẳng vào chỗ sâu nhất của linh hồn Hàn Liên.



"Phốc!".

Hàn Liên nôn ra một ngụm máu tươi, nàng ngửa mặt lên cười khổ, sắc mặt dần dần tiêu tán thần thái.

Giao Tiên hiện ra tại chỗ đó, bàn tay băng lạnh hóa thành vô tận sát ý chợp tới bản thể của Hàn Liên.

Giao Tiên đứng ở đó mang lấy Sinh Cơ Thảo trong tay, đôi mắt lóe lên quang mang thu hồi lại, đôi mắt đỏ âu bên trong không có che đậy gì sát cơ khiến người ta phải chấn động.

Thiên Tử mỉm cười, nhìn lấy Giao Tiên rất là hài lòng.

Lam Thanh khi thấy hình dáng của nàng thì đôi mắt khẽ nhíu lại, một loại cảm giác bất an đột ngột xuất hiện trong lòng.

"Tiên tử, rốt có cuộc đã xảy ra chuyện gì?".

Một cái thiên kiêu nãy giờ không có lên tiếng, bay giờ bước ra hỏi thăm, dù cho ở đây mọi người có thế nào đi nữa cũng phải đều cảm nhận được vô tận sát cơ từ trong cơ thể Giao Tiên bộc phát ra, điều này khác biệt rất rõ với tính cách lạnh lùng thường ngày của nàng.

Giao Tiên quay lại nhìn hắn một cái, nhìn trong thâm tâm vẫn ý thức rất rõ ràng không đến nổi mất trí.

"Ma Tộc sáu đại Ma Tông đã có thánh tử thánh nữ tới, họ nhân lúc bí cảnh vẫn còn vĩ lực mà cố ý vây sát!".

Lời nói của nàng rất nhẹ, nhưng lại mang theo một chút thanh âm nghẹn ngào như là chịu ủy khuất, nhưng mà nàng cũng không nói ra là nàng không có bị gì bấy thời gian qua mà là Trương Phàm mới là gặp nguy hiểm người, từ đầu đến cuối nàng cũng không có nhắc đến Trương Phàm, người nàng tin ở đây quá ít.

Thiên Tử đôi mắt dần dần lộ ra lạnh lùng, sát ý trong cơ thể hắn bùng nổ ra ngoài tạo ra uy áp Trúc Cơ Đỉnh Phong lan tràn ra bên ngoài, không khí bị nối tiếp từng mảnh từng mảnh kết thành hàn băng.

"Ma Tộc muốn c·hết!".

Lam Thanh khuôn mặt cũng biến hóa lạnh lẽo.

"Bọn hắn nghĩ Nhân Tộc không người hay sao!".

Hai vị thiên kiêu khác cấp bật đều là Trúc Cơ Trung Kỳ, lộ ra một tia lực lượng cũng đều so sánh với Lam Thanh không hề yếu hơn.