Ở một nơi trên ví cảnh, năm cái nữ tử mang theo v·ũ k·hí truy đuổi một cái tuổi trẻ tài cao tu sĩ, mà nếu nhìn rõ năm cái này nữ nhân một tay che lấy ngực mình để cho nó không lung lay dữ dội, khuôn mặt đám này nữ tử không biết là do tức giận hay là hổ thẹn mà đỏ âu.
Trước mắt tu sĩ bị truy đuổi kia chính là một cái nam tử, bị năm ma đạo tu sĩ t·ruy s·át nhưng mà hắn khuôn mặt không có gì hoảng loạn mà còn có chút phát họa ra nụ cười đểu cáng, trên tay mang theo mấy cái mảnh vải nhưng nếu nhìn kĩ thì những thứ này chính là mấy cái áo ngực vẫn còn mang theo mùi thơm của nữ tử.
Năm cái nữ tử khuôn mặt đỏ bừng bàn tay bóp chặt lấy ấn quyết chuẩn bị ra tay với tu sĩ đáng ghét này, vô sĩ, quá vô sĩ, người kia vậy mà nhân lúc các nàng đang tấm rửa gôm toàn bộ quần áo đi đâu mất, quá phận hơn là trong trữ vật giới của bọn nàng áo ngực không biết tên tiểu tặc kia dùng thủ đoạn gì mà gôm hết toàn bộ.
Cổ La trên bầu trời mang theo nụ cười vui vẻ, còn đám kia nữ tử ba ngày thôi động linh khí dùng tốc độ nhanh nhất t·ruy s·át hắn cho nên tâm thần đã là quá mệt mỏi nhưng vẫn không quên bàn tay giữ lấy trước ngực sợ rằng sẽ bị lộ ra ngoài.
Nhưng mà bọn nàng là khinh thường Cổ La độ vô sĩ, hắn vừa quay lại cười lạnh với chúng nữ thể hiện lên khuôn mặt gợi đòn, bàn tay hắn kết ấn làm phép, hô mưa gọi gió khiến cho ở nơi này xuất hiện một loại mưa phùn văng vãi khắp nơi đây rơi vào chúng nữ, khiến cho quần áo mỏng manh của chúng nữ lại càng thêm ẩm ước lộ ra vài nét rõ ràng, thân hình lúc hiện lúc ẩn khiến cho người ta phải run động tâm thần.
"Tên hỗn đãng!".
Tiếng chửi vang oanh động trời xanh, mang theo tiếng hét chói tai của nữ tử tê ngâm khiến người khác như muốn thôi miên vào ở trong, nhất là có Cổ La ở đây thấy được cảnh tượng như xuân mộng như thế này nữa thì đúng là vô cùng mỹ diệu.
Cổ La từ chối tiếng chửi rủa của chúng nữ tử, lổ tai hắn như là tự động thanh lọc lấy thanh âm thô thiển bên ngoài, hắn chỉ lựa chọn lời nói dể nghe nhất cho vào tai mình.
Nhưng mà lúc này chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra ở nơi này, khí tức nguy hiểm đột nhiên xuất hiện ở chính nơi đây, lực lượng mang theo sức mạnh Trúc Cơ Trung Kỳ bùng nổ ra bên ngoài nhưng nó lại không có chút ba động nào của ma khí, gió nổi mây phun, lực lượng tuyệt đối áp chế lấy khí tức nơi đây khiến cho năm ma tộc nữ tử ngay lập tức hóa thành mưa máu.
Cổ La khuôn mặt có chút sửng sốt không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng mà vẫn cố giữ lấy thần sắc thông dong không thay đổi, nhưng mà trong lòng hắn đang run rẩy có một loại muốn bỏ chạy xúc động.
"Tiểu súc sinh, ngươi còn nhớ đến ta!".
Lời nói băng lảnh nhưng lại mang theo một chút dịu dàng của thiếu nữ mới lớn oanh động ở mảnh này thiên địa, nhưng mà thanh âm này khi chuyền vào trong tai của Cổ La thì giống như oanh minh tiếng sấm đánh vào tâm thần người nghe, Cổ La chỉ kịp nuốt nước miếng sau đó liền phủ áo một cái, quay đầu liền chạy.
"Mẹ nó ta đã chạy đến đây rồi, vậy mà nàng lại đuổi tới đây a!".
Trong miệng Cổ La thì thầm ra lời nói vô cùng vội vã, trên miệng thì nghiến răng nghiến lợi dùng tốc độ nhanh nhất bỏ chạy trốn đi.
"Hừ hừ, muốn chạy!".
Trên hư không tiếng hừ lạnh phát ra, khí tức mạnh mẽ phát ra càng lúc càng thêm cường đại, một cái nữ tử từ nơi xa dùng tốc độ nhanh nhất phóng tới hướng Cổ La, lực lượng cường đại mang theo cực hạn phóng đại uy áp hướng đến Cổ La mà đi.
Cổ La quá sợ hãi nhanh chóng kết ra ấn quyết, một loại cổ lão đạo văn bắt đầu ngưng tụ lại được khắc ghi lên cơ thể của hắn, tốc độ Cổ La lại nhanh chóng gia tốc ngay lập tức biến mất tại đó.
Vài giây sau lúc nãy chỗ đứng của Cổ La vừa mới rời đi liền xuất hiện một nữ tử, nàng tướng mạo ung dung cao quý vô cùng, da trắng như tuyết mỏng đôi môi anh đào khẽ động như là muốn nói gì đó, khuôn mặt xinh đẹp của nàng lộ ra biểu cảm tiếc nuối nhưng mà lại không mất vẻ ưu nhã ung dung.
"Lại để cho ngươi chạy mất rồi, cũng là không sao, dù sao cái kia nhân tộc Thiên Tử ở đây, đến giúp hắn một chút!".
Nàng nói xong, thân hình uyển chuyển quay mặt lại phía sau, bóng hình xinh đẹp từ từ đạp không đi xa.
Hướng ngược lại, đó chính là hướng đi Cổ La đang bỏ chạy trốn đi mất không thấy bóng dáng, hắn thở hòng học vô cùng ra sức chạy đi, nhưng khi cảm thấy khí tức đằng sau không có người đuổi theo thì hắn dừng lại.
"Cơ trí như ta".
Cổ La vừa thở vừa cười hắc hắc, vẻ mặt vô cùng đắc ý.
"Thần Tộc đúng là độc địa, vì muốn c·ướp đi nguyên dương của ta, vì muốn c·ướp đi thân thể anh tư ngời ngời này của ta, vậy mà lại cho nàng ra mặt không phải là quá mức hay sao!".
Cổ La ở đó nổi giận đùng đùng cảm thấy mình quá là ưu tú, ngay cả Thiên Nữ của Thần Tộc vậy mà cũng đến đây thèm muốn thân thể của hắn.
"Hừ hừ, Thiên Tử ngươi có thấy hay không, dù ngươi có là xem như Thần Tử của Nhân Tộc nhưng mà lại không được lòng nữ nhân a, đâu giống như ta chứ!".
Cổ La bên ngoài tỏ ra mệt mỏi nhưng bên trong vô cùng đắc ý.
"Vậy nếu như Thiên Nữ Thần Tộc cũng ở trong bí cảnh vậy thì cái kia tên đáng ghét Thần Tử có vào đây hay không".
Hắn có chút trầm ngâm một chút, suy nghĩ ngay lập tức thôi động ra vô số hình ảnh đáng nhắc đến.
"Cái kia Thần Tử Thần Tộc si mê lấy Giao Tiên, ngày trước nghe tin Thiên Tử sẽ kết duyên với nàng hắn liền nổi giận trực tiếp đánh tới cửa, kết quả b·ị đ·ánh cho lếch đi ra".
Cổ La liên tục thôi diễn lấy diễn biến tiếp theo của Thần Tử hành động, trong đầu nhảy số một chút.
"Theo ta suy đoán sau trận chiến kia, một là hắn b·ị đ·ánh sợ không dám ra ngoài, hai là vì muốn rửa sạch sĩ nhục cho nên vào bí cảnh tìm lấy cơ duyên, thứ ba là!".
Cổ La đôi mắt trở nên lạnh lẽo, bên trong lóe lên từng đạo sát ý hàn mang.
"Theo ta suy đoán trước kia Thần Tử Thần Tộc theo đuổi Giao Tiên là vì dung mạo của nàng là thứ nhất, thứ hai là thèm khát lấy nguyên âm của nàng cho nên mới bị Thiên Tử đánh cho thảm như vậy, vì vậy nếu như hắn không dám nhắm vào Giao Tiên nữa, mục tiêu của hắn chính là!".
Cổ La vừa nói nhỏ, trong mắt càng lộ ra cuồng nộ chi sắc, ngập trời sát ý phóng thẳng lên bầu trời phá nát không khí xung quanh, vô tận lực lượng từ trong người hắn chấn động ra ngoài.
"Người mà tên khốn đó nhắm đến một là Lam Thanh, hai đó chính là!".
Cổ La đôi mắt lóe lên thao thiên cực hạn sát ý, hướng mà hắn nhắm đến nhìn lấy chính là thân ảnh của Thiên Nữ Thần Tộc đang bay đi kia.
"Hắn muốn lấy Thiên Linh Căn Nguyên Âm của Thiên Nữ!".
Cổ La hô hấp càng lúc càng gấp rúc, trong cơ thể hắn Linh Nguyên đang run rẩy, tu vi ba động của Trúc Cơ Trung Kỳ Đỉnh Phong phóng thẳng ra ngoài quang mang cực hạn, uy áp của hắn áp chế hoàn toàn lấy nơi này.
"Cẩu tạp toái, cũng dám nghĩ đến nàng!".
Cổ La phóng thẳng ra ngoài, tốc độ vậy mà viễn siêu lúc nãy chạy trốn, thân ảnh hắn đi ra để lại dư ảnh nổ tung không khí xung quanh, chỉ dựa vào nhục thân uy áp cũng đủ đè ép nơi này không khí.
Giờ phút này Cổ La mới chính là thật sự Đệ Nhị Nhân Tộc Thiên Kiêu, lúc này hắn mới chính là hiện ra chiến lực đỉnh phong nhất, tu vi Trúc Cơ Trung Kỳ có thể trảm Trúc Cơ Đỉnh Phong, mà nếu thành tựu Trúc Cơ Đỉnh Phong có thể Trảm nửa bước Kết Đan.