Bất Diệt Kinh

Chương 42: Thần Tộc Thiên Tử Vs Ma Tử!



Chương 42: Thần Tộc Thiên Tử Vs Ma Tử!

Bí cảnh nơi đây, không biết là ban ngày hay là đêm tối, không biết ngày giờ giao thoa ngày, nhưng mà vẫn có thể theo tru kỳ tốc độ hấp thu linh khí có mà phân đoạn được thời gian.

Nhưng mà lúc này trận chiến nổ ra đang lúc đỉnh phong nhất, khiến cho nơi này không gian vặn vẹo, không khí dường như là muốn sụp đổ đi mất, linh khí ở nơi đây gần như là bị hai người trong lúc giao chiến hóa thành thương đao kiếm kích đụng vào lẫn nhau, vô số dư ba trận chiến tản ra ngoài khiến cho mọi chúng tu ở đây đều phải hoảng sợ lui về phía sau.

Bởi vì lần này giao đấu của hai cao thủ Trúc Cơ quá đáng sợ, mạnh đến mức dù cho là có lộ ra một tia lực lượng mà thôi cũng đủ cho một tôn vô hạn đạt đến Trúc Cơ phải tan thành tro bụi.

Đỉnh cao chiến đấu trong Trúc Cơ cảnh lần này bọn hắn được chứng kiến rồi, một người là Ma Tử của Ma Tộc, còn người kia thì chính là Thiên Tử của Thần Tộc, mà cả hai đều là Trúc Cơ Trung Kỳ Đỉnh Phong nhất.

Nguyên Phương đôi mắt như điện tiến về phía trước, vẻ mặt hắn không có lo lắng cũng không có gì gọi là kiêu ngạo, chỉ vì lúc này hắn đã thôi động ra cực hạn huyết mạch trong mình, máu tươi cao quý đang được chảy trong người của Nguyên Phương chính là Thần Huyết gần như phục tổ, mà loại này lực lượng khi được phủ lên cơ thể hắn như là giao phó cho Nguyên Phương một loại Thần Lực cường đại nhất, lúc này hắn chính là Thần.

Một bước đi thiên địa oanh minh, khí tức trên cơ thể lộ ra thần thánh hơn bao giờ hết, Nguyên Phương nhẹ nhàng dơ lên bàn tay, vô tận sức hút từ trong bàn tay kia tán ra ngoài, lực lượng cường đại đến nổi khiến cho không gian cũng phải gặn vẹo, bầu trời nơi đây như là bị bàn tay của Thần kéo xuống khỏi mặt đất.

Ma Tử đôi mắt co rút lại, ánh sáng trong đôi mắt bị cự thủ chi thần làm cho ảm đạm đi mất, nhưng mà chỉ trong một cái chớp mắt mà thôi, hắn tự phun ra một ngụm máu, dường như là đang dùng một loại cấm pháp nào đó vô cùng nguy hiểm, ngón tay ma tử càng là chỉ trên mi tâm một cái, đôi mắt ảm đạm kia đột nhiên có ánh sáng hiện lên, đôi mắt sáng như đuốc lại chuyển qua đỏ âu, vô số đạo tơ máu trong ánh mắt hiện ra, hắn đã chìm ngập trong điên cuồng.

Chỉ trong một cái chớp mắt mà thôi, thiên địa thanh âm dường như đang gầm lên giận dữ, vô số huyết mạch hỗn tạp trong cơ thể hắn bắt đầu điên cuồng nổi lên, một luồng gió hắc khí ở nơi đây bắt đầu nổi lên, cuồng nộ sát ý từ trong hư không đang gào thét cuống lên khắp nơi trên bầu trời.



'Oanh!'.

Thiên địa oanh minh, thế giới nơi đây bị bóng tối che mờ lấy ánh sáng, lực lượng cường đại nổ tung tại nơi đây, những cơn gió lốc như là bão táp rít gào trên hư không, cường đại sức mạnh quét ngang nơi đây.

Thần chi cự thủ vậy mà ở trên hư không ngưng trệ lại không thể xuất thủ được nữa, mà chỉ cái này xác na mà thôi, Thần Thủ bên trên như là có vô số mạng nhện từ từ nứt vỡ ra từng tất.

Thiên địa nổ vang, lực lượng cường đại mang theo vô tận sát ý cuống ngược theo chiều gió xoáy, bên trong bóng đêm lạnh lẽo này lại xuất hiện một cái thanh âm vô cùng băng lãnh, vô cùng lạnh lùng.

"Thần cũng phải ma hóa!".

'Ầm!'.

Trong phút chốc, lạnh lẽo hắc man nỗi lên cuống theo vô vạn cái hắc đao trên bầu trời, mà những cái hắc đao này lộ ra sắt bén, lộ ra vô tận cuồng bạo sát ý, dường như chỉ cần một cây hắc đao thôi cũng đủ xé rách bầu trời, chỉ cần lộ ra sát ý mà thôi cũng khiến cho thiên địa biến sắc, đây là sự thể hiện của Giả Đan tu vi, có thể cùng thiên địa sơ lượt đồng âm.

Nguyên Phương đôi mắt co rút lại, trong đôi mắt hiện ra kiên kị chi mang, hắn không thể tin được người này vậy mà điên cuồng như thế, hắn tự đốt lấy huyết mạch của mình để trong chốc lát bộc phát sức mạnh tu vi, điều này khiến cho Ma Tử bây giờ như là một quả bom nổ chậm vậy, thiêu cháy bên trong để cường hóa bên ngoài tiếp theo là nổ tung.



Thiên Tử Thần Tộc một chân bước ra, lực lượng trong cơ thể lại bùng nổ ra bên ngoài, trên không trung hắn như là một tôn thần chủ nhìn về phía Ma Tử, đôi mắt trở nên lạnh như băng, Thiên Tử nổi giận hậu quả rất là nghiêm trọng.

Lúc này bàn tay hắn trên hư không vẫn đứng yên đó, dù là Thần Thủ đã vỡ trăm ngàn lổ, dù là có bên trên hiện ra vô số mạng nhện nứt xé, nhưng mà chỉ trong một cái chớp mắt Nguyên Phương bùng nổ ra Thần Nguyên, Cự Thần Chi Thủ vậy mà hợp lại thành một, những cái kia vỡ ra dấu vết vươn vải cũng bắt đầu khôi phục lại, Nguyên Phương mở miệng nói ra một câu.

"Đứng trước Thần Linh, vạn sinh đều là sâu kiến!".

Thiên Tử một câu nói ra, thiên bắt đầu quay cuồng, địa bắt đầu nứt vỡ, oanh minh ở giữa, cơ thể Nguyên Phương như là núi lửa bộc phát, cơ thể hắn như hóa thành núi lớn phóng thẳng lên hư không, còn bàn tay thần linh kia càng như là hòa nhập vào cánh tay phải của hắn, như chỉ là cần kéo một cái thì thiên địa nơi này đều là nằm trong bàn tay của Nguyên Phương.

Đây chính là Thần Phong, bí pháp được ghi khắc vào sâu trong huyết mạch Thần Tộc, nhưng mà lần này bộc phát là toàn bộ lực lượng, không giống như khi cùng Cổ La giao chiến luôn là bị áp chế, hắn bây giờ mới là đỉnh phong nhất của chính mình.

Cự Thủ Thần Linh mạnh mẽ vô hạn, sức mạnh cường đại từ trong cơ thể to lớn của Nguyên Phương bắt đầu càng lúc càng phóng đại ra, trong hai mắt của hắn bây giờ tràn ngập ra uy nghiêm, khí tức thần linh bao phủ lấy nơi đây khiến không ai dám khinh thường, dù là có mấy tên Ma Tộc đang thôi động nghi thức xung quanh huyết đàm cũng phải sắc mặt nghiêm trọng, thôi động nghi thức càng là tăng nhanh cường độ.

Ma Tử trong đôi mắt hoàn toàn hóa thành điên cuồng, hóa thành sát ý ngút tận thiên địa, một loại cực hạn hắc khí bão táp cuống theo vô vạn dao nhỏ bắn thẳng vào cơ thể của Nguyên Phương, muốn trực tiếp xé hắn thành mảnh nhỏ.

Nhưng mà chỉ trong nháy mắt này, Nguyên Phương chỉ nhẹ nhàng hừ lạnh một tiếng, thiên địa cùng âm thanh băng lãnh trên thiên địa bắt đầu kết thành hàn băng, lực lượng cường đại như gió cuống ngược trên bầu trời.



"Thần cấm!".

Bàn tay phải của hắn như là một cái cường đại khổng lồ Thần Thủ, một cái bóp chặc trên hư không mà thôi cũng đủ nắm giữ toàn bộ bầu trời, thiên địa ánh sáng bắt đầu chiếu lại khắp mọi ngõ ngách trong hư vô, chỉ vì một cái Thần Cấm này phát ra, chỉ vì một bàn tay này bóp lại, toàn bộ lực lượng của Ma Tử bị hắn nắm giữ trong tay, mà ngay cả Ma Tử cũng như là có cảm giác cái cổ mình giống như là bị bóp chặc không thể thở nổi.

"Thần nói, nên c·hết!".

Tiếng nói lạnh lẽo, mang theo ngữ khí băng lãnh ngập tràn hư không, lực lượng mạnh mẽ đến nỗi không gian cũng phải vặn vẹo bóp méo, vô số cường đại lực lượng trong bàn tay của Nguyên Phương bị một cái bóp nát, dể dàng trong chớp mắt này lực lượng ma khí của Ma Tử đều hóa thành mưa bụi.

"Ngươi là Ma, ta là Thần, Thần trị Ma, Ma bái Thần, rất là đúng a!".

Lời nói của Nguyên Phương như là oanh minh trên bầu trời, hắn nói như là Thần nói làm cho thiên địa nơi đây biến sắc, không khí cuồng bạo nơi đây cũng phải vặn vẹo, vô tận linh khí đều bị một tiếng nói cho làm phá tan đi mất.

"Hay cho Thần, hay cho Ma...!".

Ma Tử trên bầu trời cười to, hắn cười nhưng ẩn sâu trong đôi mắt không còn có điên cuồng, cũng không có gì gọi là hối hận, mà thứ hắn ẩn sâu trong đôi mắt thì chỉ là nuối tiếc, hắn tiếc nuối không thể tắm rửa bên trong Huyết Đàm, hắn tiếc nuối không thể càng nhanh đột phá tu vi, hắn càng tiếc nuối là không thể chém g·iết Lam Thanh cùng Giao Tiên trước kia, từ từ chà đạp thể xác của hai nàng.

Đôi mắt của Nguyên Phương vẫn lạnh như băng, sát ý trên cơ thể hắn hoàn toàn không có, mà cơ thể của hắn chỉ lộ ra thần uy chi lực, cường hãn vô cùng.

"C·hết!".