Mặt trời đã sớm treo cao trên bầu trời báo hiệu cho buổi trưa sớm đã tới, lúc này mọi người ở Trấn lớn đều đang nhộn nhịp tìm kế sinh nhai.
Nơi này Trấn nhỏ lại đột nhiên hôm nay có nhiều người ẩn hiện khắp nơi dường như là đang tìm kiếm thứ gì đó.
Còn có mấy cái khinh công cao cường người ở trên cao quan xác mọi vật, người trong giang hồ đang tìm kiếm ai đó ở trong nơi này trấn nhỏ.
Mà ở trong phòng trọ lại có người đang ngủ khò khò ở trên giường hình như rất là mệt mỏi, người này tất nhiên là Trương Phàm rồi.
Đêm đó sau lần hắn ra tay dùng sức mạnh quá độ g·iết đi một cái Tà Ma Thú quá mệt mỏi, ngoài ra còn bị Ma Nữ trong cơ thể lại đem cơ thể hắn càn quét một lần Tà Ma trong trấn, nói câu hay ho là trừ hại cho dân.
Sau một đêm dày vò khiến cho cơ thể hắn mệt như điên cần phải bồi bổ cơ thể nếu không thì linh khí trong cơ thể chắc chắn bị tắt nghẽn khó mà lại dùng linh khí luyện thể được.
Lúc này Trương Phàm cuối cùng cũng tĩnh lại rồi, sắc mặt không chỉ trắng bệt thể hiện rõ sự mệt mỏi mà còn có mấy loại bực tức trong người.
"Tiểu đệ đệ cuối cùng cũng dậy rồi a".
Sau khi nghe thấy câu hỏi này khóe miệng Trương Phàm có chút co dựt, làm sao còn có cảm giác muốn chửi mẹ đây.
Hắn đứng dậy muốn lại thử vận chuyển linh khí nhưng mà mỗi lần vận dụng liền cảm thấy từng đợt đau nhức, khiến hắn rên rỉ ra từng tiếng.
"Ngươi cũng đừng có cố gắng a, dù sao cơ thể ngươi hiện giờ thật sự yếu ớt lắm".
Nàng nói ra dường như mọi chuyện thật sự không liên quan đến mình, nàng chỉ nói là ta đã đem ngươi về tới phòng trọ là tốt lắm rồi khiến cho Trương Phàm một mặt im lặng.
"Ngươi mẹ nó!".
Đến lúc hắn không chịu nổi nữa thì cũng phải chửi ra rồi, mẹ nó đây là cố gắng h·ành h·ạ ta sao.
Trương Phàm cũng mặt kệ gì là gì, hắn ngay lặp tức xuống dưới gọi một bàn món ăn tràn ngập dinh dưỡng, hôm nay hắn quyết phải càn quét nơi này.
Nửa canh giờ sau toàn bộ tửu quán bị hắn ăn cho cạn kiệt rồi, khiến cho chủ quán cũng phải sợ hắn xin hắn hãy rời đi nơi này khiến cho Trương Phàm một mặt mờ mịt.
Hắn tiếp tục đi tới vài cái tửu quán khác, một lần càn quét gần như là làm lủng đoạn nguồn cung cấp thịt của thị trấn, khiến cho mấy vị Đại Hiệp vừa xuất hiện ở thị trấn thì buồn phiền không thôi.
Nhưng mà mấy cái gọi là cao thủ trong giang hồ cũng không giám làm gì chỉ vì Trương Phàm tuy không để tâm nhưng mà danh tính của hắn đã nổi như cồn, còn nếu có mấy tên không biết sống c·hết tới kiếm chuyện thì hắn liền đập phát cho c·hết tươi.
Cứ như vậy hắn phải ăn tới tối khiến cho lượng thịt hắn ăn hôm nay nhiều bằng một tháng mười người cùng ăn khiến cho nhiều người nhìn hắn bằng ánh mắt khác, Trương Phàm lại nét mặt thoải mái nhìn đến có chút dể chịu chỉ vị hôm nay hắn đã thu đủ bổ dưỡng việc còn lại chỉ là nghĩ ngơi bắt đầu thử nghiệm thu thập linh khí trong cơ thể rồi ép toàn bộ độc tố ra bên ngoài thôi.
Trương Phàm tiếp tục ngồi lên chiếc giường quen thuộc rồi theo thói quen vận chuyển tru thiên, theo thời gian bắt đầu loại trừ tạp chất trong cơ thể bắt đầu vận hành pháp lực.
"Tiểu đệ đúng là cái người châm chỉ!".
Tiếng nói nhẹ nhàng như nước lại mang theo một loại mị thái chuyền vào trong tai của Trương Phàm khiến hắn trong lòng sinh ra huyễn tưởng.
Không chỉ như vậy mà Ma Nữ còn chuyền vào đầu hắn vài hình ảnh khiến cho cơ thể của Trương Phàm nóng lên rừng rực.
"Cái kia nữ tử là tỷ tỷ nhân vật chính nha".
Ma Nữ mị thái tiếng cười chuyền vào trong tai của Trương Phàm khiến cho hắn không thể không suy nghĩ liên tưởng đến một bóng người không mặt quần áo đang nhẹ nhàng khiêu vũ trên không trung, nhưng mà hắn vừa suy nghĩ mà thôi cơ thể đã nóng lên khuôn mặt đỏ âu hết sức xấu hổ.
"Sao hả tiểu đệ đệ, nhìn có đẹp hay không, khanh khách... ".
Tiếng cười khanh khách mang theo một loại dăm đảng của thiếu nữ khiến cho Trương Phàm tê cả da đầu, hắn mẹ nó kiếp này mới có 14 tuổi a.
Trương Phàm quyết định loại bỏ hết ngoại vật tập chung vài tu luyện nhưng mà tiếng cười của ma nữ bên trong đầu hắn cứ văng vẳng nơi đây khiến cho hắn không tài nào tập chung vào việc tu luyện được, ánh mắt hắn lắp lóe trực tiếp mở cửa đi ra ngoài.
"Ta tìm cho ngươi mấy cái Tà Ma, xin ngươi im lặng giúp!"
Trương Phàm thật sự chào thua, hắn thà đi ra ngoài tìm Tà Ma chém g·iết còn hơn nghe con tiểu yêu nữ này cám dỗ, hắn sợ một ngày không chịu nổi phải làm bạn với cánh tay trái thì lại xấu hổ c·hết.
Sau một đêm mệt mỏi tìm kiếm vậy mà hắn lại không phát hiện ra tà ma, chắc là mấy ngày trước hắn g·iết quá sung cho nên Tà Ma gần như phát giác được gì đó rồi.
"Này yêu nữ, ngươi nên nói cho ta Tà Ma là nguồn gốc từ đâu xuất hiện đi chứ!".
Trương Phàm lộ ra hiếu kỳ hỏi, hắn trước kia không có cơ hội hỏi ra nghi vấn, nhưng bây giờ lại tiếp xúc Yêu Nữ dể hơn cho nên rất muốn biết.
"Tiểu đệ đệ thật là chịu nhịn đó nha, ta cứ tưởng ngươi sẽ nhịn được không hỏi tiếp đâu".
Sau vài lần lại chêu chọc Trương Phàm thì cuối cùng nàng cũng lựa chọn trả lời hắn, xem như là vì hắn cho nàng ăn no ân tình đi.
Theo lời nàng kể thì Tà Ma là do tu sĩ có nghiệp chướng nặng nề, cộng thêm tu sĩ sát nghiệp quá nặng cho nên khi t·ử v·ong thì nghiệp chướng cùng sát nghiệp không thể tiêu tán, hai loại ác nghiệp hội tụ lại sinh ra sinh mệnh mới gọi là Tà Ma.
Trương Phàm mài mò một chút rồi tiếp tục hỏi thăm một chút.
"Vậy ngươi làm sao có linh trí, vậy mà còn tính cách quái đảng như vậy?".
Câu hỏi vừa ra hắn liền hối hận rồi.
"Ngươi mới quái đảng, cả nhà ngươi mới là quái đảng, mẹ nhà ngươi!".
Nàng chửi xong dường như là vẫn còn chưa hài lòng, rất tự nhiên Yêu Nữ điều khiển lấy cơ thể của Trương Phàm tự động đấm hắn hai cái rồi mới rời đi thân thể khiến cho Trương Phàm đau đớn nhe răng.
Sau khi đánh xong nàng cũng hài lòng rồi, sau đó nàng cũng đã tiếp nhận câu trả lời của Trương Phàm.
"Tỷ từ trước đến giờ cũng không nói mình là tà ma a".
Nàng nhẹ nhàng nói, nhưng trong lời nói hình như có chút cười mỉm xem vẻ mặt ngốc nghếch của Trương Phàm.
Mà đúng như nàng nghĩ, Trương Phàm một mặt thật là mộng, sống chung mười năm ngươi mẹ nó nói với ta không phải tà ma.
"Tỷ mà là Tà Ma còn có linh trí sớm đã cho ngươi vào bụng".
Nàng nói có chút vui vẻ nhìn lấy Trương Phàm khiến hắn vô cùng lúng túng.
"Vậy sao ngươi không nói với ta sớm hơn a".
"Giải thích trạng thái của ta hiện giờ cho ngươi thật là rất phiền phức, bây giờ nói chung cơ thể ta như là một đạo tàn hồn vậy, nói ngươi cũng không hiểu".
Trương Phàm cắn răng đây là thật sự tưởng hắn là đồ ngốc a, dù sao đời trước hắn cũng là cái say mê văn học mạng người cho nên cái gì tàn hồn hay Nguyên Thần làm sao không hiểu cơ chứ, hắn cho rằng trong tu luyện mình là cái thông minh người.
"Vì vậy thứ ngươi hút đi của tà ma là lực lượng nó tích chứa để hồn phách ngươi hồi phục dần dần sao".
Hắn nghiêm mặt lại nói, hình như phát hiện được một cái hắn tự xem là đại bí mật.
"Đệ đệ bắt đầu thông minh rồi!".
Trương Phàm cũng không để ý đến nàng chêu chọc liền trầm mặt tiếp thu nãy giờ thông tin, hai khắc sau hắn mở ra đôi mắt thở ra một hơi trọng khí.
"Vì vậy mười năm trước ngươi xuất hiện trong cơ thể ta là thật sự muốn trực tiếp đoạt xá để sống lại sao?".
"Đúng vậy!".
Vài lần đưa ra câu hỏi cùng vài lần trả lời, hai người lúc này như là được khai thông với nhau, dường như hai người đã xuất hiện một sợi liên kết mỏng manh.