Bất Diệt Kinh

Chương 78: Cừu Thiên Diệt Linh!.



Chương 77: Cừu Thiên Diệt Linh!.

Trương Phàm cười lạnh quay lại phía sau lưng, ánh mắt mờ ảo của linh thể như là đâm nhói trong lòng thiếu niên, ánh mắt kia như là một cái hố sâu hút lấy tâm thần người khác.

'Phốc!'.

Một ngụm máu tươi từ trong miệng của Diệp Lam phóng ra ngoài, hắn chỉ thấy linh hồn mình như là bị vạn lôi đánh xuống đau đớn vô cùng, linh hồn hắn có dấu hiệu rạng nứt ra như chỉ cần thêm một giây thì hắn cũng phải vạn kiếp bất phục vậy.

Diệp Linh Nhi ánh mắt hiện lên băng quang rạng rỡ đến cực điểm, sức mạnh nàng bộc phát ra bên ngoài tạo ra băng tinh khắp hư không, mà những khối băng tinh này lại từ từ hóa ra hình dạng sắc nhọn khóa chặt lấy Trương Phàm Linh Thể.

Trương Phàm thu lại ánh mắt của mình trừ khử đi uy áp đối với Diệp Lam, hắn linh thể dần dần hiện ra khí tức kinh khủng đủ để hoàn toàn tiêu diệt phi tru này, thanh âm không có chút nào tình cảm lại t·ang t·hương vô cùng từ từ phát ra từ trong miệng Trương Phàm.

"Nơi đây, vô pháp!".

'Oanh!'.

Lực lượng trong người hắn bộc phát ra bên ngoài, kiếp quang trong cơ thể chính là lực lượng của thiên địa nơi này đại lục, hắn trên thân mang cái này sức mạnh tuy là không nói cái gì cũng làm được, nhưng Diệp Linh Nhi chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ, áp chế nàng là chuyện dể như trở bàn tay.

Thứ nói 'nơi đây vô pháp' chỉ là cách nói của hắn chứ Trương Phàm không thể làm được ngôn xuất pháp tùy, hắn chỉ mượn lực lượng kiếp quang thể hiện đại pháp trừ khử lấy trên người Diệp Linh Nhi toàn bộ linh khí, đến nỗi chiến pháp băng tinh của nàng đều bị lực lượng của hắn trừ khử khỏi hư không.



Diệp Lam lúc này cũng tiếp tục bộc phát, mặt kệ linh hồn của hắn có đang b·ị t·hương cực nặng cỡ nào, dù cho hắn biết hôm nay hắn cố chấp ra tay với kinh khủng tồn tại trước mắt thêm lần nữa thì hắn phải c·hết không nghi ngờ, như vậy nhưng Diệp Lam cũng không có dừng lại mà bùng phát tốc độ nhanh nhất nhắm thẳng đến Trương Phàm mà đi.

Linh Thể Trương Phàm có chút chịu đựng không nỗi cái này thằng ngu, thật sự hắn rất muốn một bàn tay đập c·hết cái thằng này nhưng mà vẫn là kiềm chế lại được, cái này có tính cách thiếu niên hắn vô cùng ưa thích.

"Định!".

Trương Phàm khẽ quát, linh lập tức dồn ép lại trên cơ thể của Diệp Lam khiến cho hắn cảm nhận được sức nặng lớn không cho hắn đọng đậy được dù chỉ là một tia nhỏ nhoi.

Thiếu nữ bên cạnh đôi mắt lóe lên một tia dứt khoát, nàng trong tay một viên kỳ lạ ngọc châu được nàng bóp mạnh tạo ra công kích ở trong miếng ngọc châu, một tia dư ba chấn động thể hiện ra linh hồn lực cực kỳ mạnh mẽ.

Bất ngờ phản công đối với Trương Phàm sơ xuất, hắn cảm thấy nguy cơ cực lớn có thể khiến cho linh thể hắn vỡ nát hoàn toàn khiến cho hắn lông tơ dựng đứng cả lên, nguy hiểm khí tức khiến cho hắn cái kia điên cuồng quen thuộc cảm giác lại nỗi lên trong mắt của Trương Phàm.

Trương Phàm không còn lo lắng đến người ta phát giác được hắn nữa cũng không kịp nghĩ nhiều, trong linh thể hắn bộc phát ra kiếp quang cuồng bạo, năng lượng thuần túy nhất của lực lượng hủy diệt bùng phát ra từ trong linh thể.

Chỉ thấy linh thể của hắn phát ra ánh sáng màu vàng óng lạnh lẽo, sát ý bùng phát ra bên ngoài khiến cho toàn bộ Phi Tru từng tất từng tất hóa thành kiếp quang, từng gợn phù văn dây xích phong tỏa không gian bốn hướng khóa lại hư không.

"Không ổn, cái kia là lực lượng thiên kiếp!".



Bên trong ngọc châu có một tiếng nói lộ ra thanh âm vô cùng sợ hãi kiên kỵ, ánh sáng lạnh lùng phát ra thể hiện bằng linh hồn lực cực kỳ mạnh mẽ kia vậy mà không còn t·ấn c·ông về phía Trương Phàm nữa mà là vội vàng bay về phía Diệp Linh Nhi đang cầm ngọc châu trên tay.

Diệp Linh Nhi ánh mắt lộ ra sợ hãi kéo lấy Diệp Lam vội vàng phi hành cố gắng tránh đi xa xa, phi tru đã vỡ nát cho nên nàng chỉ việc là Trúc Cơ cảnh là lợi thế phi hành đủ để chạy trốn đi mất.

Trương Phàm thấy hình như nguy hiểm của mình đã bị phá giải rồi thì đôi mắt cũng lóe lên một tia hàn quang, vô tận sát ý từ trong linh thể hắn cuống ngược mà lên, hắn cũng không phải cái gì đam mê nữ sắc cho nên dù cho cô gái trước mắt lộ ra cỡ nào tuyệt sắc thì trong mắt hắn cũng chỉ là lớp võ bọc bên ngoài.

Hắn bàn tay bấm lấy pháp quyết nhanh nhất có thể mà lóe lên một đạo phong ấn cơ thể, ngón tay liên tục điểm lên mi tâm của linh thể chính mình sau đó quát lớn.

"Phong cấm!".

Sau một giây sau tất cả dường như theo loại kia nỗi sợ khủng bố lui ra ngoài, thiên địa bất động sóng gió đều là trở nên bình thường hơn bao giờ hết, trong nỗi kinh hoàng của Diệp Linh Nhi thì không có gì bất thường xảy ra hình như là Trương Phàm lúc nãy chỉ là hắn sấm to mưa nhỏ vậy.

Nhưng mà cái kia tồn tại ở trong Ngọc Châu không có bất cứ gì nghi ngờ, lúc nãy mà hắn đi đến ra tay thì không chỉ là đạo này thần thức bị tiêu diệt, ngay cả bản tôn hắn ở tận nơi xa xa cũng bị cái kia độ hủy diệt thuần túy làm cho thua thiệt lớn.

"Đạo hữu rốt cuộc là cái nào đại lão chuyển thế!".

Thanh âm trầm ngâm phát ra nghi vấn đối với Trương Phàm chất vấn, đối với Trương Phàm thì lão ban đầu là có chút khinh thường nhưng mà càng về sau hắn liền cảm thấy hồn thể này có chút lợi hại, tới tận bây giờ thì lão đã cảm thấy vô cùng nguy hiểm.



Trương Phàm cũng không có nói gì, đôi mắt phát ra ánh sáng ảm đạm thì đột nhiên trở nên sáng bừng lên, sau đó một đạo hàn quang xuất hiện tại bên trong ánh mắt bên phải.

"Ta trước kia vượt qua thiên kiếp thì đã ngộ ra một đạo sát chiêu, ta khắc ghi đó vào bên mắt phải cần ngươi dẫn chứng nó!".

Trương Phàm lời nói vô cùng lạnh lùng đối với ngọc châu, hắn sát ý kinh thiên lộ ra khiến cho người khác cảm thấy tên này thật sự là một cái đại ma khủng bố, mắt phải hắn lộ ra hào quang đỏ âu như là màu máu, trong con ngươi màu đỏ kia xuất hiện một cái dấu ấn ký hình ảnh lôi điện khí thế y hệt thiên kiếp cửu trọng trước kia.

Diệp Linh Nhi ánh mắt lộ ra hoảng sợ vô cùng, nàng cảm thấy một loại áp chế đến tận thâm tâm, một loại đạo chi áp phát ra từ trong tận sau trong linh hồn hắn phát ra hoảng sợ trước kia chưa bao giờ có.

"Diệt chi đạo, ngươi thật sự là muốn tuyệt đường sống của nàng hay sao!".

Ngọc Châu đột ngột vỡ nát ra mang theo ánh sáng diều diệu chảy dài từng sợi ánh sáng ngưng tụ ra một đạo linh hồn nhàn nhạt, người kia áo trắng như tuyết mái tóc bạc như là tuyết bay phất phơ, đôi mắt hiện ra t·ang t·hương như là đã trải qua vô số năm tháng, phong thái hắn đứng ở kia như là một vị trích tiên cao quý vô cùng.

"Ta chỉ muốn ngươi nhận xét một đòn này của ta mà thôi!".

Trương Phàm không có để ý phát ra khí thế của người kia, hắn con mắt phát ra đỏ âu khóa chặt lấy cái kia không rõ thần niệm người.

Lão già trầm mặt đối mặt với Trương Phàm hắn thật sự khó mà phát giác ra mình đang bị áp chế, người này sao lại khó đối phó đến như vậy chứ.

"Cái này sát chiêu ngươi đặt tên nó là gì?".

Lão nói với giọng nghi ngờ hỏi.

"Chiêu này ta ngộ nó ra từ trong Thiên Kiếp Cửu Trọng, lại lấy đạo Diệt của ta ngưng tụ thành trong con mắt, vậy thì cứ gọi đó là cửu thiên diệt linh đi!".