Lúc này tiếng còi xe cảnh sát đã đến gần, hai đầu đường ngã tư đã xuất hiện rất nhiều xe cảnh sát, nhanh chóng chạy lại, một ít tổ trưởng xuống xe, chạy đến chổ Lưu Ngọc San, bọn họ nhìn hơn ba trăm người đang nằm rên rỉ trên mặt đất mà trợn mắt há mồm, nhất thời không biết nói gì, đều ngây ngốc.
Lưu Ngọc San vội hỏi trên đường bọn họ đến đây có thấy người nkhả nghi hay không, nhưng tất cả đều trả lời không có, làm cho nàng càng thêm khó hiểu, trăm câu hỏi không có lời giải. Đành phải chỉ huy bọn họ dùng xe cảnh sát đưa những người này đến bệnh viện gần đây, cùng lúc đó liên hệ với bệnh viện cùng với sở để đưa trợ giúp đến, sau đó gọi đội trưởng Cửu Long thành đến hỏi: "Anh liên hệ với nhân viên vừa tuần tra ở đây, tôi có lời muốn hỏi bọn họ"
Người đội trưởng kia lo lắng nói: "Vừa rồi tôi sợ bên các người xảy ra chuyện, nên đã liên hệ với bọn họ, chỉ là không liên lạc được, theo lý là bọn họ sẽ không rời đi, thấy các người đến thì phải ra mới đúng".
Lưu Ngọc San ngẩng ra, không khỏi lo lắng hai người này đã bị giết rồi, vội nói: "Phái người ra xung quanh tìm kiếm".
Vị đội trưởng kia gật đầu, phái người ra thăm dò, không bao lâu tìm được hai nhân viên cảnh sát trong một cái thùng rác đằng sau một con hẻm, chỉ là hai người này đã hôn mê, trên người không bị thương, chẳng qua hô hấp và nhịp tim vẫn bình thường, cũng có tình huống y như ba trăm người kia, hơn nữa, súng vẫn còn nằm trong bao...
Triệu Gia Minh biết bây giờ có hỏi Mã Sĩ Kiệt cũng không tra ra cái gì, vì thế tạm thời không quản hắn, quay sang hỏi Đơn Nghệ Nhã và Thạch Thiên. Đơn Nghệ Nhã chỉ nói là có người đến thu tiền bảo kê, bị Thạch Thiên đuổi ra, chuyện tiếp theo thì do bản thân hành động không tiện, nên không dám ra ngoài nhìn, vì thế không rõ chuyện gì phát sinh sau đó.
Vừa rồi Braid và Sagui vào trong quán nói chuyện với Thạch Thiên, Đơn Nghệ Nhã ở ngay bên cạnh, đương nhiên là nhìn thấy hết người giải quyết ba trăm người ngoài cửa có liên quan đến Thạch Thiên. Nhưng Thạch Thiên vì quán mỳ của nàng nên mới gặp chuyện như vậy, nàng cũng nghe Mã Sĩ Kiệt đã đồng ý gánh vác trách nhiệm, cho nên liền che giấu mọi chuyện. Hơn nữa quả thật khi nãy nàng cũng không biết hung thần ác sát đó là ai, vì giải thích không rõ nên thà nói dối để che giấu thì tốt hơn.
Thạch Thiên thật ra là ăn ngay nói thật, vừa ăn mỳ vừa nói cho Triệu Gia Minh biết bên ngoài có mấy chục người là do hắn đánh, Triệu Gia Minh cũng nghe nói người thân của Thạch cảnh quan cũng biết võ công, vụ án của mt cũng là do thiếu niên này đơn thân độc mã cứu ra, cho nên cũng không cảm thấy gì khó tưởng tượng. Hỏi Thạch Thiên là có nhìn thấy người nào đã đánh bị thương những người bên ngoài là người nào không, dù sao tình huống này cho dù Thạch Thiên không nói, thì những người bên ngoài cũng sẽ khai ra thôi.
Triệu Gia Minh nghe nói là người nước ngoài, trong lòng chấn động, thầm nghĩ, quả nhiên là không phải thế lực ở HongKong làm, chẳng lẽ là lính đánh thuê của Hứng Nghĩa An thuê sao? Nàng đương nhiên cũng biết Hứng Nghĩa An cũng đã bắt đầu đổi nghề rồi, toàn lực kiếm tiền, ít động đao động súng với các xã đoàn khác. Nhưng kẻ thù của xã đoàn này thì không ít, một khi mất đi địa vị cường giả, thì sẽ bị người ta trả thù, cho nên Hứng Nghĩa An lấy tài lực bây giờ ra, nuôi một số lính đánh thuê cũng là hợp tình hợp lý, tiếp xúc rõ ràng, làm việc gọn gàng, nhưng lại không ảnh hưởng đến việc làm ăn của mình.
Phải biết rằng, cảnh sát đau đầu nhất chính là gặp phải vụ án lính đánh thuê, những người này làm xong sạch sẽ, gọn gàng, cho dù có để lại chứng cớ, thì cũng không thể bắt về quy án đượ, trừ khi bộ đội chính phủ đến tiêu diệt bọn họ, cho nên cũng rất khó có chứng cớ đem người thuê phía sau bọn họ chịu tội. Nhìn thấy Mã Sĩ Kiệt cứ ngồi ăn mỳ tỉnh bơ, Triệu Gia Minh lại hoài nghi, lại hỏi Thạch Thiên: "Những người nước ngoài này có đặc điểm gì?"
Thạch Thiên không nhịn được, liếc nhìn hắn quát: "Lão tử làm gì rãnh mà nghiên cứu đặc điểm của bọn chúng, cảnh sát các ngươi không phải ăn không ngồi rồi à, tự mình đi thăm dò đi".
Triệu Gia Minh cũng không tức giận, lúc đầu Thạch Lệ cũng tạo cảm giác khó ở đồng dạng, nghĩ thầm, người của nhà này đều là quái nhân, bây giờ đang có Mã Sĩ Kiệt ngồi kế bên, không tiện để hỏi, không bằng ngày mai nhờ Thạch Lệ hỏi người thân này của nàng. Vì thế khen ngợi biểu hiệu thấy việc nghĩa hăng hái làm, có gan tranh đấu với thế lực xấu, hy vọng hắn về sau gặp chuyện này thì nên báo cảnh sát trước, không nên làm vậy nữa. Text được lấy tại http://thegioitruyen.com
Thạch Thiên cũng chỉ ăn mỳ, không để ý đến hắn.
Cảnh sát và nhân viên y tế càng lúc càng đến nhiều, vài người cảnh sát vào trong quán, báo cáo với Triệu Gia Minh vài câu rồi đi ra ngoài, đi đến chổ Lưu Ngọc San. Chợt thấy một gã nằm dưới đất trong đám người, đang nghiến răng nghiến lợi nhìn Lưu Ngọc San, thân thể run lên, tựa hồ như hết sức kích động, hơn nữa trong mắt tràn ngập thù hận.
Triệu Gia Minh thấy rõ bộ dáng của người này, trong đầu hiện lên một vụ án của nhiều năm trước, nhất thời cảnh giác, chỉ thấy người thanh niên kia đã ngồi dậy, đưa tay mò mò vào trong chiếc xe của hắn, lấy một vật màu đen ra, nhìn kỹ lại đó là một cây súng, Triệu Gia Minh kinh hãi, vừa rút súng lục, vừa hét lên với Lưu Ngọc San: "Lưu cảnh tư cẩn thận.."
Lưu Ngọc San đang chỉ huy mọi người, loay hoay vất vả làm đầu óc choáng váng, chợt nghe Triệu Gia Minh hét lên, đầu tiên là ngẩn người, rồi mới theo ánh mắt của Triệu Gia Minh nhìn thấy một người đang ngồi dưới đất đang giơ súng nhắm về hướng mình, bộ mặt dữ tợn hét với nàng: "Lưu Ngọc San, trả mạng cho anh tao..."
Trong nháy mắt, Lưu Ngọc San tựa hồ có thể thấy rõ người này đã siết cò súng, nhất thời cảm thấy đầu óc trống rỗng, theo bản năng nhắm mắt lại…
Hai tiếng súng đồng thời vang lên, Lưu Ngọc San chỉ cảm thấy một cơn gió nhẹ lướt qua, nhưng không có một chút cảm giác đau đớn này, nghĩ thầm: Mình chết rồi sao… tại sao không đau… chẳng lẽ là chết quá nhanh….
Mở mắt ra nhìn, phát hiện mình không phải ở địa ngục xa lạ hay đang ở trên thiên đường, cảnh vật xung quanh cũng không thay đổi, chỉ có một điều làm nàng giật mình chính là, không biết khi nào đã có một người đứng trước mặt nàng, nhìn kỹ lại thì ra chính là người thân của Thạch Lệ, Thạch Thiên. Lại nhìn người nổ súng về phía mình đã ngã xuống, không nhúc nhích, hiển nhiên là đã chết.
Vài tên cảnh quan cao cấp phục hồi tinh thần, vây đến Lưu Ngọc San quan tâm hỏi nàng có bị thương hay không, thấy rõ Lưu Ngọc San vẫn bình yên vô sự, đều khe Triệu Gia Minh nổ súng đúng lúc, cứu được một mạng Lưu Ngọc San. Lưu Ngọc San vì thế mới biết người đã nổ súng cứu mình chính là Triệu Gia Minh, nhưng nàng cảm thấy, trước đó người kia đã nổ súng với mình, lại kì quái là tại sao Thạch Thiên đột nhiên đứng trước mặt mình, nghĩ thầm: Chẳng lẽ là Thạch Thiên cản cho mình một viên đạn? Nhưng thấy Thạch Thiên cất bước trở về quán mỳ, không có vẻ gì bị thương, nên mới yên tâm.
Triệu Gia Minh chạy đến trước mặt người kia, nhặt lấy cây súng giao cho một người cảnh sát khác, rồi mới đến trước mặt Lưu Ngọc San hỏi: "Lưu cảnh tư, cô không sao chứ?"
Lưu Ngọc San gật đầu cảm kích nói: "Không sao, cảm ơn anh" Lại thấy ánh mắt quái dị của Triệu Gia Minh nhìn về phía lưng của Thạch Thiên, trong lòng vừa động, sau khi dặn dò mọi người tiếp tục làm việc, nhẹ giọng hỏi: "Anh có thấy người này nổ súng không?"
Triệu Gia Minh gật đầu, nói: "Đúng vậy, hơn nữa khẳng định là tôi không hoa mắt, lúc tôi nhặt khẩu súng lên, vẫn còn cảm thấy nhiệt độ, quả thật rất may mắn" Tiếp theo thở dài: "Người thân của Thạch cảnh quan quả thật không tầm thường, hắn lại đi đỡ cho cô một viên đạn".
Trong lòng Lưu Ngọc San chấn động, run giọng nói: "Anh nói... hắn thật sự đỡ cho tôi một viên đạn?" Thật ra trong lòng nàng cũng có hoài nghi như vừa rồi, chỉ là lúc đó bản thân đã nhắm mắt lại, nên không dám khẳng định là Thạch Thiên đã đến trước người mình khi nào.
Triệu Gia Minh nói: "Đúng vậy, lúc tôi chạy ra khỏi quán, hắn vẫn còn đang ngồi ở trong, lúc người này nổ súng trong nháy mắt, tôi cảm thấy có bóng người chợt lóe bên cạnh tôi, phát hiện ra hắn đã che trước mặt cô. Tốc độ của hắn quả thật rất nhanh, nếu không nhìn thấy hắn dừng lại trước mặt cô, tôi còn tưởng rằng mình hoa mắt. Chẳng lẽ hắn cảm thấy bản thân không sợ đạn? Gan cũng đủ to rồi, may mà Trịnh Cơ bắn không chuẩn".
Lưu Ngọc San kích động nhìn vào trong cửa quán mỳ, tuy rằng đã không còn thấy bóng lưng Thạch Thiên, nhưng vẫn không thể dời ánh mắt, miệng lẩm bẩm: "Làm gì có người không sợ đạn, nhưng có một số người, trong những lúc biết rõ là nguy hiểm, nhưng cũng phấn đấu quên mình che trước mặt người khác..."
Triệu Gia Minh nhớ lại Thạch Thiên từng đã đơn thân độc mã lao vào ham cọp cứu Samantha ra, lại một mình đối mặt với hơn ba trăm người của Hoàng Chính Bưu, cũng đáng gục mấy chục người, quả thật là đủ "phấn đấu quên mình", cảm thán: "Lưu cảnh tư nói như vậy không dúng, đây không phải là điều người có gan lớn có thể làm được, không thể ngờ được hắn chỉ mới bao nhiêu tuổi đó thôi mà đã quen mình vì người rồi. Thật sự làm cho tôi hổ thẹn, chỉ là chuyện này tựa hồ hơi bị quái dị, không thể nói rõ, cũng giống như lúc Thạch cảnh quan vừa đến đây vậy"
Lưu Ngọc San im lặng một hồi, phục hồi tinh thần, rồi nói: "Làm gì có người nào thập toàn thập mỹ, Thạch cảnh qua tuy rằng bình thường thoạt nhìn không thích nói chuyện, dường như rất khó gần, nhưng lại là một người thật tâm, anh là một người đàn ông thì cũng không nên tính toán chi li làm gì".
Triệu Gia Minh vội nói: "Yên tâm đi, tôi cũng sớm biết Thạch cảnh quan không phải như vậy rồi"
Lưu Ngọc San nói: "Vừa rồi anh nói Trịnh Cơ là người nổ súng bắn tôi? Tôi dường như chưa gặp qua hắn".
Triệu Gia Minh nói: "Còn nhớ ba năm trước, cô còn là một đội trưởng, vụ án Trịnh Kiến, nhớ không?"
Lưu Ngọc San chợt nói: "Thì ra hắn là em của Trịnh Kiến" Nghĩ thầm, khó trách lúc nãy hắn đã gào lên: Trả mạng cho anh tao...
Triệu Gia Minh nói: "Đúng vậy, hắn vừa đến đây không lâu, chẳng qua hắn còn độc ác tàn bạo hơn anh của hắn nữa, bây giờ là trợ thủ đắc lực của Hoàng Chính Bưu, tôi đã từng bắt hắn một lần, cho nên biết hắn là em trai của Trịnh Kiến".