Bất Diệt Truyền Thuyết

Chương 178: Không cần



Đương nhiên, du thuyền này cũng không phải toàn bộ cấp cho mấy người Thạch Thiên sử dụng, chờ tổng bộ mới này kiến tạo xong, sẽ có người trường kỳ ở chỗ này, du thuyền này là công cụ không thể thiếu trong công việc của bọn họ.

Trong tâm lý của người ta trên thế giới hiện nay, đặc biệt là trong mắt người phương Tây, du thuyền xa hoa tư nhân cùng phi cơ tư nhân mới là chân chính tượng trưng cho thân phận cùng tài phú. Hoàng tộc châu Âu bình thường cũng có được du thuyền chuyên dụng phối hợp với thân phận, các phú hào khác trên thế giới cũng vậy, công ty xe hơi Rolls-Royce cùng Bentlay nổi tiếng thế giới trước kia thường tuyên bố, đối thủ cạnh tranh của bọn họ không phải là các công ty chế tạo xe hơi, mà là các xí nghiệp chế tạo du thuyền cùng phi cơ tư nhân.

Nhưng chỉ từ góc độ hưởng thụ mà nhìn, một chiếc xe hơi hoặc một phi cơ tư nhân tính năng cho dù tốt, trang sức có xa hoa, bố trí có nhiều, thì cũng không thể so sánh với du thuyền. Một chiếc du thuyền xa hoa bên trong trang trí tinh xảo, các loại phương tiện đều có thế bố trí, chẳng những có thể sắp đặt hệ thống định vị vệ tinh, ngoài ra còn có hệ thống phòng ngự, hoàn mỹ kết hợp với du lịch gia đình, trao đổi làm ăn cùng hưởng thụ, thể hiện đầy đủ đẳng cấp cùng chất lượng hưởng thụ cuộc sống. Đặc biệt là tắt điện thoại di động, đưa thuyền ra biển, đến một nơi bốn phía yên tĩnh mà dừng lại, hưởng thụ một nơi hoàn toàn thuộc về mình. Uống cà phê, nhấm nháp rượu vang, xì gà, cùng người nhà bạn bè tránh xa cuộc sống ồn ào là một chuyện thích thú đến cỡ nào. Text được lấy tại http://thegioitruyen.com

Huống hồ còn có thể đưa bạn bè cùng làm ăn lên, mặc kệ là câu cá hay là tiệc rượu, vũ hội, mở ra một không gian riêng, thưởng thức cảnh sắc xinh đẹp, ai có thể tránh khỏi sự hấp dẫn này. Cho nên có người đem du thuyền hình dung thành "biệt thự trên biển" một chút cũng không sai. Du thuyền hiện tại đã trở thành món không thể thiếu của các tỷ phú triệu phú, đóng du thuyền xa hoa khổng lồ, nghe nói hiện tại là lớn nhất là du thuyền của hoàng thân Dubai, giá trị chế tạo đến gần hai triệu bảng Anh, dài đến một trăm sáu mươi thước, so với Khu trục hạm của hải quân hoàng gia Anh quốc còn muốn dài hơn.

Pirnie chỉ vào chiếc du thuyền dài hơn một trăm thước ở phía trước, cười nói với Thạch Thiên cùng đám người Thạch Lệ: "Xin mời chủ nhân cùng bốn vị tiểu thư lên thuyền, thủy thủ cùng nhân viên phục vụ cũng đã chuẩn bị thỏa đáng".

Thạch Hiểu Mẫn nhìn chiếc thuyền ở trước mắt, kinh ngạc nói: "Thuyền lớn như vậy sao, chúng tôi chỉ muốn xem mặt trời mọc, không cần phải…"

Pirnie cười giải thích: "Chiếc du thuyền này trừ sáu gian phòng xa hoa ra, còn có khu khách quý, khu phổ thông, phòng ăn cùng phòng khách, hơn nữa còn có hồ bơi, phòng thể thao, phòng nghe nhìn cùng các phương tiện giải trí, mặt khác còn có Tiềm thủy đỉnh để xuống nước ngắm cảnh, cho nên mới lớn một chút. Nhị tiểu thư cho dù ở trên thuyền chơi nửa năm không cập bờ cũng không quan hệ. Hơn nữa, thật ra chiếc thuyền này cũng không tính là lớn".

Thạch Hiểu Mẫn sợ hãi hô: "Thuyền có giá trị năm triệu USD… lại là của tư nhân!" rồi không nhịn được quay đầu nhìn Thạch Thiên, bây giờ đã tin tưởng cái vòng cổ kim cương đối với Thạch Thiên mà nói, quả thật là "không đáng giá tiền". Nhưng thật ra chuyện du thuyền Thạch Thiên căn bản cũng không biết.

Thạch Thiên uống rượu bị gió biển thổi qua cảm giác được có chút mờ mịt, lại chẳng muốn vận động bức rượu ra, không nhịn được nói: "Chỉ là chiếc thuyền thôi mà, mặt trời còn chưa lên, các ngươi lại muốn xem mặt trời mọc cái gì".

Thạch Hiểu Mẫn nói: "Mặt trời mọc ít nhất cũng phải mấy tiếng nữa, ngươi gấp cái gì".

Thạch Thiên trách mắng: "Lão tử là không muốn xem mặt trời mọc, sao lại cấp bách? Lão tử chỉ muốn ngủ".

Kim Hinh đỡ Samantha ở một bên cười nói: "Hiểu Mẫn, chúng ta lên thuyền trước cái đã, chị thấy Samantha cũng sắp không chịu nổi nữa rồi".

Thạch Hiểu Mẫn liếc nhìn Thạch Thiên một cái, cười hì hì nói với Kim Hinh: "Em thấy là chị Kim Hinh đau lòng cho tiểu tử này".

Samantha đêm nay uống không ít champagne, sắc mặt hồng hồng rất mê người, thân thể cũng có chút như nhũn ra tựa vào Kim Hinh, trên miệng tỏa ra mùi rượu, nghe vậy đột nhiên ở bên tai Kim Hinh nhẹ giọng nói: "Cái gì chứ, sao lại tính lên tôi, là cô không thể chờ đợi muốn cùng tiểu quỷ này thân thiết mà, tôi… tôi mới không cần… không muốn ở đây…" nói như muốn líu lưỡi lại, rõ ràng là đã say rồi.

Kim Hinh cả người chấn động, kinh ngạc mà nhìn Samantha, thấy trên mặt nàng ta có vẻ thống khổ, hoàn toàn không phải bộ dáng "không cần", trong lòng thầm nghĩ: "Không xong, xem ra tiểu quỷ này ở bên nàng ta lâu ngày, đã mê hoặc nàng ta, thật đáng giận, hai chị em tốt đều bị hắn bắt làm tù binh… bất quá xem bộ dáng hiện tại, hình như cũng không có cùng tiểu quỷ này phát sinh cái gì, nếu không trên mặt sao lại như có oán niệm sâu như vậy" trong lúc nhất thời không biết mình có nên giúp nàng ta hay không, tạo thành chuyện tốt, nhưng trong lòng cũng có chút chua xót.

Lúc này hai cô gái tóc vàng mắt xanh thân mặc đồng phục lam trắng, đi tới thay Kim Hinh một trái một phải đỡ lấy Samantha, dưới chỉ thị của Pirnie mà dìu lên du thuyền xa hoa, đưa nàng vào phòng nghỉ ngơi. Thạch Hiểu Mẫn cũng vội vàng chạy lên, nàng trước kia chỉ có ngồi thuyền trong công viên, đây là lần đầu tiên lên du thuyền, rõ ràng có chút hưng phấn, mới vừa lên thuyền đã lôi kéo Pirnie đi chung quanh, để hắn giới thiệu các phương tiện mà cẩn thận xem xét nghiên cứu một lần.

Kim Hinh thật ra cũng thường xuyên tham tiệc rượu với một ít nhà giàu ở Hongkong, nhưng du thuyền lớn như vậy cũng là lần đầu tiên, bởi vì nhà giàu ở Hongkong cũng không có các du thuyền xa hoa giống như các phú hào ở các quốc gia khác, mua sắm đều là du thuyền chừng vài trăm ngàn USD, cũng là do các phú hào Hongkong có thói quen khác với các phú hào nước ngoài. Phú hào nước ngoài hưởng thụ cuộc sống, thích đi du thuyền xa, ki thì đi Địa Trung Hải, khi thì đi biển Caribê. Mà phú hào Hongkong trong công việc kinh doanh đều muốn tự tay làm, kiếm tiền càng nhiều thì công việc càng bề bộn, đại đa số chỉ là cuối tuần đi ngắm biển, hoặc cùng người nhà đi biển nghỉ ngơi, bọn họ ra ngoài ít khi qua đêm ở trên thuyền, do đó cũng không cần mua sắm một tòa cung điện trên biển như vậy.