Thạch Thiên vừa buông điện thoại xuống, điện thoại liền vang lên ngay sau đó, Samantha nhấc điện thoại lên nghe, là bí thư gọi, nói là một người tên là chủ nhiệm Lưu trong hiệp hội bóng đá Trung Quốc gọi điện tìm gặp Thạch Thiên, hỏi rằng tiếp hay không tiếp. Samantha nghĩ thầm những người này tin tức nhanh thật, chỉ một buổi tối đã điều tra ra lai lịch Thạch Thiên hiện tại làm ở tạp chí xã. Samantha hỏi Thạch Thiên tiếp hay không tiếp, Thạch Thiên không trả lời, thân thủ rất nhanh đem điện thoại trong tay Samantha cúp xuống.
Nguyên lai trận bóng đá hôm trước đã kinh động đến chủ tịch hiệp hội, Nghiêm Quốc Vĩ cảm thấy đột nhiên xuất hiện một cầu thủ xuất chúng như thế, có điểm hơi kỳ quặc, bởi vì hắn chưa từng nghe qua hiệp hội bóng đá HongKong có một thiên tài như vậy, theo lý mà nói là không được giấu diếm quốc gia. Vì thế hắn lập tức hướng tới bộ thể dục thể thao quốc gia, lợi dụng tình báo ngành điều tra lai lịch Thạch Thiên, biết được Thạch Thiên kỳ thực là một viên chức trong tạp chí xã, không phải cầu thủ chính thức của đội bóng đá HongKong. Nghiêm Quốc Vĩ vui sướng vạn phần, đêm đó mang theo vài tên dưới quyền đi HongKong, mục đích đương nhiên muốn tìm Thạch Thiên.
Hiệp hội bóng đá HongKong đương nhiên đoán được ý đồ của Nghiêm Quốc Vĩ, bọn họ nhất thời cảm thấy khẩn trương. Tuy rằng HongKong đã sát nhập trở về Trung Quốc thế nhưng trên nhiều khía cạnh vẫn tự chủ, chẳng qua ngành thể dục thể thao HongKong không muốn để chạy mất thiên tài Thạch Thiên. Vì thế bất chấp thời gian muộn hay không, chủ tịch hiệp hội bóng đá mang theo hơn mười người viên chức đến khác sạn Hương Cách tiếp đón Nghiêm Quốc Vĩ, mặt ngoài bọn họ tỏ ra đón gió hưởng thụ cùng đám người Nghiêm Quốc Vĩ, kỳ thật đến để đàm phán, giải thích cho Nghiêm Quốc Vĩ về lai lịch của Thạch Thiên, hắn là người HongKong, lại là cầu thủ của đội HongKong, hiện tại vẫn đang ở HongKong.
Nghiêm Quốc Vĩ đã sớm theo tình báo ngành điều tra tư liệu về Thạch Thiên, nếu không cũng sẽ không liều lĩnh dẫn người đến HongKong lấy người. Lúc này, hắn chỉ ra Thạch Thiên là người Chiết Giang theo cha mẹ đến Châu Phi buôn bán, hiện tại gia nhập quốc tịch HongKong còn chưa đầy một năm, hơn nữa chưa ký hợp đồng với đội HongKong, không thể nói là cầu thủ đội HongKong.
Tiếp theo Nghiêm Quốc Vĩ lại dịu dàng nói, mục đích đến HongKong cũng không phải muốn cướp nhân tài bóng đá HongKong. Bóng đá HongKong cũng là một bộ phận nằm trong bóng đá Trung Quốc, không cần biết Thạch Thiên đá bóng ở nơi nào, tất cả chỉ vì cống hiến cho quốc gia. Chẳng qua vì tương lai bóng đá Trung Quốc, cũng vì tương lai của Thạch Thiên. Đội tuyển quốc gia mới là nơi thích hợp nhất. Thạch Thiên ở đội tuyển quốc gia mới có thể phát huy hết khả năng trời cho, đương nhiên điều quan trọng nhất là Thạch Thiên muốn đá bóng ở nơi nào, nếu hắn muốn ở lại HongKong, hiệp hội bóng đá quốc gia cũng sẽ không thể lấy hắn đi. Ngụ ý của Thạch Thiên chắc không phải là cầu thủ bóng đá đội HongKong, chỉ cần Thạch Thiên nguyện ý vào đội tuyển quốc gia, hiệp hội bóng đá HongKong không có quyền giữ người. Chỉ có đội tuyển quốc gia mới thích hợp với trình độ của Thạch Thiên.
Quan chức hiệp hội bóng đá HongKong cho rằng những lời Nghiêm Quốc Vĩ là không đúng, thầm nghĩ cầu thủ đội tuyển quốc gia cũng không mạnh hơn so với cầu thủ đội HongKong là bao nhiêu. Dựa vào điều gì mà nói chỉ ở đó mới thích hợp với trình độ của Thạch Thiên. Bọn họ không nghĩ tới Nghiêm Quốc Vĩ lại biết về lai lịch Thạch Thiên, hiển nhiên là đã có chuẩn bị. Chính những quan chức hiệp hội bóng đá HongKong lại hoàn toàn không biết gì về lai lịch của Thạch Thiên. Bất quá bọn họ không tin những lời của Nghiêm Quốc Vĩ, chỉ là không biết phản bác như thế nào, vì thế bọn họ lập tức triệu tập Chu Quốc Hào là người có thể biết về lai lịch Thạch Thiên, đồng thời cũng căn dặn hắn đưa Thạch Thiên cùng đến.
Lại nói về Chu Quốc Hào, hắn làm sao có thể mời được Thạch Thiên. Bước đến khách sạn Hương Cánh, Chu Quốc Hào biết sự tình đã không thể giấu diếm được nữa, đành phải nói ra sự thật. Thạch Thiên không phải do mình tìm kiếm hay huấn luyện, hắn cũng minh bạch rằng bởi vì tin tưởng Lý Đức Vũ đề cử, lúc ấy vào hiệp 2 mạo hiểm sử dụng Thạch Thiên.
***
Lúc này đã sau nửa đêm, sự tình bắt đầu đến độ gay go, hiệp hội bóng đá HongKong muốn nắm rõ về lai lịch Thạch Thiên, nhanh chóng triệu tập tiếp Lý Đức Vũ đến khách sạn. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com
Ở trường học, Lý Đức Vũ cũng không biết gì về hoàn cảnh của Thạch Thiên ngoài giải bóng đá tại trường, giới quan chức hiệp hội bóng đá HongKong nghe vậy quả nhiên thấy sắc mặt Nghiêm Quốc Vĩ càng thêm lo lắng. Vì thế mấy người thay phiên nhau kính rượu Nghiêm Quốc Vĩ, bọn họ luôn mồm xưng khó có được cơ hội nhau gặp nhau, các vị là "khách quý" ở xa tới nhất định phải uống cạn, kỳ thực các quan chức hiệp hội bóng đá HongKong đem nhiều người đến là để chúc tụng Nghiêm Quốc Vĩ quá chén, khi ấy mình có cơ hội tìm Thạch Thiên, mời gọi, làm sao để hắn ở lại HongKong.
Nơi này dù sao cũng là HongKong, không giống như ở đại lục, Nghiêm Quốc Vĩ cũng lo lắng hiệp hội bóng đá HongKong nhân cơ hội này suốt đêm tìm đến trước Thạch Thiên để đàm phán, thậm chí có thể đem người giấu đi, thế nhưng tửu lượng của Nghiêm Quốc Vĩ rất cao, cho nên hắn đề nghị tối nay uống thâu đêm, lấy cớ là chúc mừng Trung Quốc xuất hiện thiên tài bóng đá Thạch Thiên, Trung Quốc sắp có thể xưng bá thế giới.
Chỉ có Lý Đức Vũ thờ ơ lạnh nhạt, trong lòng cười trộm, chẳng bận tâm đến việc Nghiêm Quốc Vĩ sẽ đem Thạch Thiên rời khỏi HongKong. Bởi hắn biết tính cách Thạch Thiên, thầm nghĩ ngươi là chủ tịch hiệp hội bóng đá, có bao nhiêu quyền cao chức trọng, không ai bì nổi, gặp phải Thạch Thiên là người không có hứng thú với bóng đá, chỉ sợ cũng phải thất vọng mà ra về.
Quả nhiên không ngoài dự tính của Lý Đức Vũ, mọi người"Ăn uống" đến sáng, Nghiêm Quốc Vĩ phân phó cho tay dưới quyền gọi điện thoại cho Lưu chủ nhiệm tạp chí Thiên Tư, cú điện thoại mới vừa chuyển được đã bị đối phương cắt đứt, Lưu chủ nhiệm nghe trong microphone truyền đến âm thanh chiếu cố, vẻ mặt không biết phải làm sao, Lý Đức Vũ lại đoán được Thạch Thiên hiển nhiên không bị hiệp hội bóng đá Trung Quốc dọa nạt, tên tiểu tử này căn bản không muốn đàm phán.
Các phóng viên tìm hiểu nhanh nhạy biết được Thạch Thiên đi làm tại Cảng Tinh Building, hơn nữa còn biết được hắn làm tại tạp chí xã của Samantha, tin tức ngày một lan truyền nhanh, các phóng viên của các tổ chức khác cũng dũng mãnh tiến về Cảng Tinh Building càng ngày càng nhiều, có hơn một nửa là phóng viên nước ngoài, trong đó đại đa số là phóng viên Châu Âu.
Đội bảo vệ Cảng Tinh Building gấp gáp đến độ mồ hôi tràn ra như nước, các bảo vệ khác đều được điều động xuống tầng một để bảo đảm an ninh cho đại sảnh cùng bãi đỗ xe, đồng thời chờ để tiếp đón đám người Nghiêm Quốc Vĩ, hơn nữa còn báo thêm cho cảnh sát tới viện trợ.
Các phóng viên cũng rất nhanh nhạy, kinh nghiệm "đấu tranh" khá dày dạn, khi nhìn thấy đội cảnh sát tới liền không dây dưa với các nhân viên bảo vệ nữa, áp dụng sách lược ôm cây đợi thỏ, mỗi phóng viên đều chọn lấy một vị trí ở ngoài Building chờ đợi thời cơ.
Bên ngoài Cảng Tinh Building là một quảng trường rộng lớn, là nơi công cộng, toàn bộ phóng viên thoái lui trong phạm vi quảng trường chờ đợi, cảnh sát thấy bọn họ không gây rối cho nên cũng không có lý do đuổi bọn họ đi, đành phải tạm thời thay thế nhân viên bảo vệ bảo đảm an ninh cho Building, hỗ trợ đội bảo vệ trông giữ đại sảnh, trước mắt mấy trăm phóng viên cũng nhất thời lo lắng, các phóng viên chỉ muốn phỏng vấn, không muốn làm náo loạn, cho nên nếu không có lý do chính đáng thì không thể khống chế bọn họ, nếu người hâm mộ cũng nghe được tin tức mà tìm tới, khi ấy sự việc phát sinh như thế nào thật sự khó có thể đoán trước.