Chu Quốc Hào thấy Thạch Thiên chỉ mình lại gần, nhất thời không biết nên vui mừng hay sợ hãi, thấy ngữ khí Thạch Thiên tựa hồ không giống muốn xử mình, hắn đi đến trước mặt Thạch Thiên, hỏi: "Tìm tôi có việc gì phân phó? Cứ việc nói… Cứ việc nói…"
Thạch Thiên cầm cuộn giấy trong tay, nói: "Cầm lấy, trở về dùng phương pháp ghi trên này huấn luyện các cầu thủ, chăm chỉ luyện tập thuần thục, về sau đi đá bóng chắc chắn sẽ không thua nữa".
Chu Quốc Hào kích động tiếp nhận này cuộn giấy, hưng phấn hỏi: "Thật… Thật vậy không?" Hắn nhất thời không biết có nên tin lời Thạch Thiên hay không, nhưng nghĩ đến Thạch Thiên đá bóng như thần, bên trong cuộn giấy này ghi lại phương pháp luyện tập, nếu các cầu thủ của mình đều có thể học được một chút bản lĩnh của Thạch Thiên, đừng nói thua cầu, quả thực có thể rạng danh bóng đá HongKong! Đáy lòng cũng tình nguyện tin lời Thạch Thiên nói, dù sao hắn cũng nhìn đến bóng đá HongKong, ý niệm muốn đem Thạch Thiên nhập vào đội tuyển bóng đá HongKong chắc chắn không thành hiện thực.
Thạch Thiên nghe vậy trách mắng: "Chẳng lẽ lão tử còn lừa ngươi sao? Không biết các ngươi có thể tiếp thu được hay không, nếu tiếp thu được đương nhiên sẽ không phải thua trận".
Chu Quốc Hào vội vàng gật đầu nói: "Được… được… được… chúng tôi nhất định chuyên tâm học tập, tuyệt không phụ bạc tâm ý dày công khổ cực của cậu".
Thạch Thiên nói: "Dày công khổ cực cái đầu ngươi, chẳng qua lão tử thấy thương hại các ngươi thua bóng, lại sợ các ngươi làm phiền, cho nên lão tử mới biên ra một bộ thân pháp thích hợp cho các cầu thủ đá bóng. Đúng lúc ngươi tới, lão tử đỡ phải chạy đi tìm ngươi".
Dù sao Thạch Thiên cũng là người Trung Quốc, nhìn thấy "hậu thế" của mình đá thua, cảm thấy chạnh lòng. Đêm qua, hắn chỉ kịp ghi lại một số bí kíp vào bộ thân pháp ngắn ngủi về những kinh nghiệm đã trải qua trong bóng đá, mặt khác luôn đề cao độ nhạy bén của thân thể cùng sự chịu đựng trong phương pháp luyện tập. Vì tránh lưu lại phiền phức, Thạch Thiên viết lại đồng thời cũng vẽ một ít làm mẫu. Học bộ bộ thân pháp này không khó, người bình thường đều có thể xem và học trong vài ngày có thể nắm được cốt yếu, nhưng muốn vận dụng thành thục, đương nhiên phải trải qua khắc khổ luyện tập.
Yêu cầu của các cầu thủ coi như đã được đáp ứng. Thạch Thiên không dài dòng cùng Chu Quốc Hào nữa, hắn mang theo đám người Samantha ra khỏi Building, ngồi trên một chiếc Rolls-Royce. Braid đương nhiên không hề quan tâm đến đám người Nghiêm Quốc Vĩ. Đội quân của Braid phân bố ở xung quanh Building cũng nhận được lệnh trở lại xe, hơn trăm chiếc xe xa hoa tạo thành một đoàn đồ sộ, từ từ rời khỏi quảng trường Ái Đinh Bảo.
Nhìn thấy Thạch Thiên cùng đám người rời đi, những người còn lại sửng sốt hồi lâu mới định thần lại được. Tên quản lí một bên hướng mọi người giải thích, một bên điều động nhân nhân viên y tế của Building nhanh chóng đến chữa thương cho Lưu chủ nhiệm. Những người khác cảm giác trong lòng không giống nhau, trong đó có Chu Quốc Hào trong lòng tràn ngập vui sướng.
Nghiêm Quốc Vĩ từ phía sau mọi người đi ra, cười lạnh, nói: "Thạch Thiên trước mặt mọi người dám động thủ đánh người. Quả thực là không có kỷ cương phép nước, cảnh sát HongKong mặc nhiên không quan tâm, thật sự là làm cho người ta khó có thể lý giải, khó trách nghe người ta nói rằng thế lực hắc đạo ở HongKong quả hung hăng ngang ngược".
Chu Quốc Hào trong lòng đối Thạch Thiên có chút cảm kích, mặc kệ cuộn giấy trong tay có dùng được hay không. Ít nhất Thạch Thiên đã làm cho đội bóng của hắn chiến thắng một cách vẻ vang nổi tiếng, nhịn không được nói: "Thạch Thiên quả thật tuổi trẻ khí thế bất phàm, chỉ tội cư xử hơi kém một chút. Không thể nói hắn là xã hội đen, ít nhất hắn không phải xã hội đen HongKong. Chúng ta không được sự đồng ý của người ta liền tự tiến đến quấy rầy, cũng không hợp, hiện tại hắn lại bị nhiều phóng viên dây dưa như vậy, tâm tình của hắn không tốt cũng đúng thôi, muốn trách cũng chỉ có thể trách chúng ta chọn lựa chưa đúng thời cơ…"
Tên phó chủ tịch hiệp hội bóng đá HongKong liếc nhìn Chu Quốc Hào, cướp lời: "Mặc kệ như thế nào, đánh người luôn không đúng, Nghiêm chủ tịch yên tâm, HongKong là pháp chế xã hội, rất nhiều bạo lực điện ảnh đều lấy HongKong làm bối cảnh, mới khiến cho người ta có ảo giác, kỳ thật cũng không đến nỗi như lời đồn đại bên ngoài. Vừa rồi Thạch Thiên đánh người lúc ấy cảnh sát đã rời đi, nếu không sẽ không để yên. Tình hình vừa rồi chúng ta đều chứng kiến, nếu Nghiêm chủ tịch muốn lấy lại công bằng cho Lưu chủ nhiệm, nếu kiện lên toà án chúng tôi có thể đứng ra làm chứng cho ngài". Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nghiêm Quốc Vĩ "hừ" một tiếng, quay sang hỏi vị bác sĩ đang khám cho Lưu chủ nhiệm, nói: "Tình trạng của hắn thế nào?"
Vị bác vĩ nói: "Chỉ là gãy mấy chiếc răng, ngoài ra không có gì trở ngại".
Nghiêm Quốc Vĩ gật gật đầu, thầm nghĩ trong lòng vừa rồi âm thanh động trời như thế, chỉ sợ có điều gì an bài, nếu không cảnh sát cũng chẳng đứng nhìn đến bọn họ cường bạo đem các phóng viên đi. Sự tình hôm nay cho dù đem kiện lên toà án, cũng không thể quy kết Thạch Thiên tội nặng, nhiều nhất chỉ bồi chút phí chữa bệnh, làm như thế chẳng khác nào khiến người khác chê cười, tính ra mất nhiều hơn được. Bất lợi hơn nữa hiện tại ở HongKong, Thạch Thiên được coi là thần tượng trong lòng người hâm mộ, nếu kiện hắn lên toà án ở HongKong, chỉ cần mỗi người hâm mộ nhổ bãi nước bọt cũng đủ khiến ta chết đuối. Vì thế trầm giọng nói: "Tôi không phải người keo kiệt, cũng không rảnh kiện lên tòa án HongKong, đợi Lưu chủ nhiệm dưỡng thương xong để hắn quyết định".
Người trong hiệp hội bóng đá HongKong cũng không muốn làm cho sự tình náo loạn lên, nghe vậy đều tán dương Nghiêm Quốc Vĩ khoan hồng độ lượng.
Nghiêm Quốc Vĩ nhìn thấy Chu Quốc Hào cầm cuộn giấy Thạch Thiên lưu lại, trong lòng dậy lên chủ ý muốn xem, vừa rồi Thạch Thiên cùng Chu Quốc Hào trò chuyện hắn nghe được rất rõ ràng, nếu đúng như lời Thạch Thiên chỉ cần luyện tập theo phương pháp trong cuộn giấy thi đấu sẽ không thua, nói vậy thì giá trị của cuộn giấy này không thể đánh giá rồi. Thành tích của đội bóng đá Trung Quốc làm cho người hâm mộ Trung Quốc rất thất vọng, hắn là chủ tịch hiệp hội đang lâm vào thế nước sôi lửa bỏng, áp lực rất lớn, cho nên Nghiêm Quốc Vĩ mới vội vã bay tới HongKong cướp người.
Hiện tại, Nghiêm Quốc Vĩ không thể đem Thạch Thiên về đội tuyển quốc gia, hắn hận Thạch Thiên đến thấu xương. Bây giờ cho dù Thạch Thiên đột nhiên hồi tâm chuyển ý, nguyện ý đi theo hắn về đội tuyển quốc gia thi đấu, hắn cũng không muốn thu nhận tiến cử vào đội tuyển quốc gia. Nhưng mặc kệ là xuất phát từ việc công hay là việc tư, hắn đều muốn thay đổi hiện trạng bóng đá Trung Quốc, làm sao để đội tuyển bóng đá Trung Quốc có vị thế trong làng bóng đá thế giới, để người hâm mộ hài lòng về thành tích của đội nhà. Khi ấy công trạng cùng tên tuổi của hắn đều có thể khắc vào bảng vàng trong lịch sử bóng đá Trung Quốc.
Nghiêm Quốc Vĩ càng nghĩ càng hưng phấn, Thạch Thiên ở sân bóng biểu hiện thật sự là quá cường hãn, ngoại trừ tố chất thân thể tố chất không giống người thường, khẳng định hắn có bản lĩnh rất đặc biệt, có lẽ bản lĩnh ấy được viết ở cuộn giấy mà hắn đưa cho Chu Quốc Hào. Ở điểm này Nghiêm Quốc Vĩ cùng Chu Quốc Hào rất giống nhau, cả hai đều tin tưởng Thạch Thiên, với tính cách ngang ngược của Thạch Thiên, hắn cũng không cất công mà lừa dối Chu Quốc Hào.