Bất Diệt Truyền Thuyết

Chương 227: Em sẽ xé xác anh



"Muốn lưu lại ấn tượng trong lòng một người, trước phải thỏa mãn dạ dày của người ấy". Những lời này được xuất ra từ những bà vợ nói với những ông chồng đáng yêu, nhưng khách sạn Ritz cũng hiểu sâu ý này. Hàng năm khách sạn Ritz, có tám mươi vị danh nhân không kể ngày đêm bận rộn thế nào, nhưng khách sạn thường xuyên chuẩn bị cho bọn họ các bữa tiệc lớn, không chỉ theo tiêu chuẩn cách thức truyền thống, còn có thức ăn tinh phẩm hiện đại, tất cả những gì mà con người có thể nghĩ đến, mọi loại mỹ thực đều có thể chế tác.

Samantha khẳng định Thạch Thiên cũng đói bụng, nhà ăn khách sạn mang đến một đĩa tôm hùm chiên giòn lớn, một chút rau quả, thêm chút hồ tiêu, dầu ôliu, cộng thêm vịt măng xào ngọt, cùng một hộp kem nửa vải nửa dừa.

Ăn bữa tiệc lớn của người Pháp đương nhiên không thể thiếu được rượu vang, nếu nói khách sạn Ritz dàn xếp khách phòng xa hoa cho khách nhân tôn quý, thỏa mãn khách sành ăn những loại mỹ thực cao cấp nhất, sở hữu số lượng khổng lồ rượu vang đủ để hậu đãi khách nhân. Từ khi khách sạn sáng lập, người chủ khách sạn đã kiến tạo đủ các loại rượu vang, cũng dự trữ một số lượng rất nhiều loại rượu Bordeaux cùng rượu nho. Sau trăm năm, hiện tại trữ rượu năm đó vẫn còn bảo tồn.

Nhà ăn nhận được điện thoại của Samantha rõ ràng khẩn trương làm cơm, nhanh chóng đem đến phòng hoàng gia cho Samantha. Thạch Thiên cũng chưa ăn, quả thật đang đói bụng, hắn cầm lên một con tôm hùm hợp liền gặm ngấu nghiến, đương nhiên, vẫn không quên rút ra xác của nó.

Samantha cầm lấy dao dĩa, nhìn học theo bộ dáng Thạch Thiên cầm lấy cái dĩa và một con dao nhưng trực tiếp cầm lấy tôm hùm xé ra một cách ngon lành, nhất thời theo khóe miệng có giọt nước chảy xuống, Samantha vội lấy khăn đi lau, lại quên trên tay cũng đều đầy nước, nàng lau có vẻ chật vật, nhưng có một loại cảm giác sảng khoái chưa từng có, nhịn không được cười nói: "Anh ăn như vậy sao, anh không để ý gì cả?"

Thạch Thiên chỉ vùi đầu gặm tôm. Nghe vậy nhổ ra một mảnh xác tôm. Ngẩng đầu nhìn Samantha nói: "Lão tử cần gì phải để ý, lúc đói gặp cái ăn đương nhiên là như vậy, không để cho người khác ăn."

Samantha lại tiếp tục gặm tôm, thầm nghĩ trước tiên phải lấp đầy cái bụng, sau đó nàng cười nói: "Anh dừng lại đi, bắt đầu làm cho người ta rất không thuận mắt rồi, nhìn lâu cảm giác sẽ khó chịu. Thực là tự nhiên, ít nhất không cần anh ở trước mặt cố làm ra vẻ. Anh biết không? Em trước đây cứ ăn cái gì là thường xuyên váy dính đầy nước miếng. Vì thế cũng không ít người trách cứ, còn anh thì sao? Trước đây cha mẹ có hay mắng anh ăn uống khó coi không?"

Thạch Thiên ha ha cười nói: "Trước đây… trước đây lão tử căn bản không có thứ mà ăn, nào được ăn cùng người khác."

Samantha ngạc nhiên nói: "Không có đồ ăn?"

Thạch Thiên gật đầu nói: "Anh trước đây có thể xin được cơm thừa của người khác ăn là tốt lắm rồi."

Samantha cả kinh nói: "A… Anh… Anh cũng đi xin cơm?"

Thạch Thiên nói: "Có gì ngạc nhiên đâu. Không ngại nói cho em, cha mẹ không phải ở châu Phi buôn bán, anh căn bản không có cha mẹ, không có cơm chẳng phải chết đói."

Lời này Samantha thật không phải cảm thấy được thực kinh ngạc, nàng vốn cũng không tin về tư liệu viết về thân thế Thạch Thiên, không nghĩ rằng hắn là cô nhi. Với lai lịch của hắn thật tò mò muốn chết, nhân cơ hội hỏi: "Vậy làm sao anh đến được đây?"

Thạch Thiên nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: "Nói cho em cũng sẽ không tin."

Samantha thất vọng thở dài: "Không nói cho em. Em cũng sẽ không trách anh." Tay cầm xác tôm thả lại trong đĩa, dùng khăn lau lau tay. Một lần nữa cầm lấy dĩa nói tiếp: "Con người ta đôi khi luôn che dấu một cái gì đó về bản thân mình. Ví dụ như em, từ làm người mẫu, rồi thay đổi phong cách của bản thân, sau này chủ biên, không ngừng tiếp xúc với mọi người, càng không thể hài lòng về công việc. Đôi khi em thật sự thực hâm mộ anh làm sao có được tính cách như này."

Thạch Thiên thuận miệng nói: "Cảm thấy mệt mỏi thì không làm chủ biên nữa."

Samantha sẵng giọng: "Anh nói nghe có vẻ dễ dàng, em phấn đấu thiệt thòi nhiều năm mới tiến lên vị trí hôm nay, công việc cũng thực thích hợp em, về sau làm công tác khác cũng chưa chắc tốt hơn? Trừ phi không công tác, gả cho anh làm chức "bà chủ"."

Thạch Thiên thiếu chút nữa nghẹn, vội ho một tiếng nói: "Em nói sai rồi, không có việc gì làm quả thật thực còn nhàm chán hơn… cho nên em tiếp tục làm chủ biên của em đi."

Samantha tức giận đem nĩa ăn hung hăng cắm vào đầu con tôm hùm to ở trên đĩa, giọng tức tối nói: "Chỉ hy vọng anh chính là con tôm hùm này… Em… Em sẽ xé xác anh.. .. . ."

Lúc này, khách sạn gọi điện thoại lên báo rằng nói có một vị khách tên là Macy tới chơi. Đây là bạn thân của Samantha mời tới, người này nổi danh hoá trang, Samantha vội bảo nhân viên khách sạn đưa nàng lên.

Chỉ chốc lát, một cô gái trạc tuổi Samantha đi vào phòng hoàng gia, tóc nâu đỏ ngắn hơn nữa một thân màu rám nắng, da trắng, toàn thân tản ra hương vị hoang dã, bên hông thắt lưng màu trắng tăng thêm không ít vẻ tao nhã của một người con gái. Đi theo phía sau là một nhân viên phục vụ của khách sạn, hắn để lại một cái bao da lớn rồi liền lui đi ra ngoài.

Khi đó cô gái mở ra cánh tay ôm lấy Samantha một cách thân thiết, ánh mắt nhìn chung quanh, thưởng thức không gian toàn bộ phòng hoàng gia, cũng không chú ý tới Thạch Thiên đang ngồi gặm tôm hùm, kinh ngạc than lên: "Trời ạ… Samantha… Cậu ở Hongkong phát tài rồi sao? "ông chủ" cũng không dám đến đây…" Nàng chỉ "ông chủ" đương nhiên không phải Quỹ TS, mà là đương nhiệm Tổng giám đốc Morgridge của tạp chí xã Thiên Tư.

Samantha liếc nhìn Thạch Thiên, chưa kịp nói hết nội tình, cười nói: "Chẳng lẽ tạp chí xuất tiền thì ta mới có thể ở đây?" Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com

Maicy thở dài: "Xem ra cậu chuẩn bị đem tiền thu cả năm để tiêu xài vào mấy ngày này rồi…" Dõi theo ánh mắt Samantha, Maicy nhận ra Thạch Thiên, liền reo lên: "Người này… người này không phải là thần đồng bóng đá Hongkong sao? Chẳng lẽ mấy hôm trước tin đồn anh là viên chức của tạp chí xã bên cậu là thật sao? Thật là anh ấy sao?"

Mọi người đều biết Thạch Thiên là viên chức trong tạp chí, ở Châu Âu cũng từng có tin tức truyền thông nói qua, bất quá bởi vì hành động của người trong tòa thành Thiên Thạch nhanh chóng, đem phóng viên thế giới đuổi đi, đồng thời dùng các loại thủ đoạn khiến cho các nơi truyền thông cũng không dám tung tin về Thạch Thiên nữa, cho nên vài ngày sau không thấy tin tức gì nữa.

Samantha gật gật đầu nói: "Đúng là anh ấy."

Maicy nghe vậy trừng mắt ánh mắt tò mò nhìn về phía Thạch Thiên, nàng dùng ánh mắt chuyên nghiệp tinh tế nhìn đầu tóc bay rối không cách nào che lấp có thể dùng đoạt lòng người, hình dung ra một khuôn mặt hoàn mỹ, còn có Thạch Thiên khó coi vô cùng, cảm thán nói: "Không thể tưởng được người phương Đông có thể hoàn mỹ như thế… Hơn nữa rất có cá tính…" Một lúc sau, nàng giật mình quay đầu lại nói với Samantha: "Khó trách cậu không tiếc ở phòng đại gia như vậy, thì ra là vì của cậu là tình nhân của anh ấy…" Lại nhìn thoáng qua Thạch Thiên, như đinh đóng cột nói: "Mình khẳng định rằng anh ấy đối với cậu hình như không tiếc gì cả… Cho dù cậu muốn ở cung Versailles anh ấy cũng có cách thỏa mãn…"