Bất Diệt Truyền Thuyết

Chương 231: Nghi vấn thật mạnh



Thạch Thiên tỉnh dậy thấy Samantha vẫn đang ngủ say, không muốn đánh thức nàng, hắn rời khỏi phòng, lại chẳng thèm đi thang máy xuống dưới, mà trực tiếp nhảy từ cửa sổ xuống, cho nên lúc ấy Maicy cũng không phát hiện hắn rời đi.

Thạch Thiên đã tới Pari nhiều lần, nhưng dù sao cũng đã trăm năm trước, nếu tính thời điểm hắn tới Châu Âu thì cũng đã hai trăm năm, có khi lúc ấy tháp Eiffel còn chưa xây dựng. Hiện tại trong mắt hắn hiển nhiên Paris có đôi chút xa lạ. May mắn thay người trong tòa thành giai đoạn trước có điều tra, cho nên Thạch Thiên vẫn nhớ mang máng địa hình nơi đây, chân chạm đất vội chạy đi, thực sự hắn không cần tìm người hỏi đường.

Có nhiều trường đại học Pháp phải tìm tên, như Paris V, Paris X. Các trường đại học cơ bản sáng lập vào khoảng thế kỷ thứ chín sau công nguyên. Lúc ban đầu các trường thuộc viện thánh mẫu Paris. Có thể nói từ xưa đến nay trường đại học đại học lâu đời nhất trên thế giới là "Đại học Châu Âu".

Đại học Paris V được gọi là Đại học Descartes, nằm ở bờ bên phải sông Xen trung tâm Paris, là một khu hùng hậu, danh vọng rất cao. Nơi này có vài vị nổi danh, trong đó có giáo sư Beila được vinh dự đứng trong hàng ngũ trường. Đại học Paris V là một trong các trường đại học cổ xưa nhất Châu Âu. Ngoài ra còn có các viện nghiên cứu như viện luật học, viện tâm lý học học, viện nhân văn cùng khoa học xã hội, viện toán học.... Ngoài ra còn có thêm các trường đại học Kỹ thuật, Đại học Chức Nghiệp, Đại học thể dục thể thao và Công Nghệ, các khu sang trọng hơn có viện Y học, học viện nhi đồng chống bệnh Kerr, viện thánh phụ sinh vật y học, viện Y dược và sinh vật học, viện nha ngoại khoa, phòng pháp y.

Lúc ấy, một đứa con của người hầu tốt nghiệp Đại học V trở lại tòa thành, sau đó lại ngẫu nhiên gặp trong trường học, cho nên Thạch Thiên biết được trọng điểm của Đại học Paris V này.

Beila tuổi còn trẻ mà có thể đảm nhiệm chức giáo sư, có thể thấy được học vấn không tầm thường, Thạch Thiên rất bội phục, thầm nghĩ cha nàng - Alex không hổ là chuyên gia nhân loại học. Phỏng chừng đã nghiên cứu ra thần nhập hóa, sinh ra con gái có tư chất không giống người thường.

Các trường đại học thời xưa thường chiếm diện tích rất lớn, đó là các toà nhà lớn. Bên cạnh các khối để giảng dạy, còn có mấy chục viện nghiên cứu. Thạch Thiên tìm một người đang công tác trong trường học hỏi thăm đến viện tâm lý học, lại hỏi trực tiếp đến văn phòng của cô Beila. Người này thấy dung mạo Thạch Thiên tuấn mỹ, ăn mặc tây trạng, đi giày da, tất cả đều là loại hàng hiệu thượng phẩm, tự nhiên trong lòng sinh ý tốt, không chút suy nghĩ liền cực kỳ nhiệt tình chỉ cho Thạch Thiên .

Lúc này vẫn là sáng sớm, các sinh viên cũng chưa đi học, Thạch Thiên tìm đến văn phòng của Beila, phát hiện bên trong không có ai. Hắn không đứng ngoài chờ nàng đến, mà trực tiếp đi vào. Đây là một văn phòng diện tích ước chừng bốn mươi mét vuông, có thể thấy được văn phòng Beila hết sức bình thường, bài trí rất đơn sơ, ngoại trừ chiếc bàn công tác cùng một bộ sô pha, còn lại đều là sách.

Thạch Thiên đã không ít năm làm đạo tặc, hắn đã quá quen với với việc lục lọi các đồ vật, nhẹ nhàng đóng cửa quan sát, tiến tới chỗ giá sách, bất quá trên giá sách, phần lớn các bộ sách đều nghiên cứu về tâm lý học không liên quan gì đến bộ sách về nhân chủng học của cha nàng. Trên bàn làm việc bày một khung ảnh, trong ảnh là hình một người đàn ông da trắng ước chừng hơn năm mươi tuổi, hai mắt sáng ngời, nhưng tóc đã nhuốm bạc, giống một học giả, hẳn là cha của Beila. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Sau bàn làm việc khoảng nửa mét có một chiếc két sắt. Thạch Thiên rất muốn mở ra xem bên trong có cái gì. Bỗng nhiên nghe thấy ngoài hành lang có bước chân rất nhỏ, đang hướng về văn phòng.

Vốn dĩ đây là thời gian mà các giảng viên đến, ngoài cửa có tiếng bước chân. Thạch Thiên lắng nghe, tiếng bước chân người này rất nhẹ nhàng, thanh âm cực khẽ như không có tiếng động, nội lực chắc chắn cực cao. Thạch Thiên thầm nghĩ, dường như người này cũng tu luyện tâm pháp giống với những người hầu được mình truyền thụ trong toà thành, rõ ràng hắn đã quá hậu đãi người hầu trong thành, hơn nữa đây lại là một người con gái.

Hắn biết này người này tới đây nhất định là tìm đến Beila, chắc chắn là người trong toà thành thay hắn đến truy tìm tung tích Alex. Trong lòng mắng thầm: "Ta đã nói tự mình tìm hiểu, còn cho người khác xen vào, thật sự bực mình…" Thạch Thiên đứng sau cánh cửa chuẩn bị răn dạy cho người này một phen.

Nàng vừa vặn đi tới cửa, thấy cánh cửa bỗng nhiên bị một thiếu niên tuấn mỹ từ bên trong mở ra. Nàng sửng sốt, chất vấn: "Anh là ai? Vì sao lại ở trong văn phòng của tôi?"

Thạch Thiên nghe vậy cũng ngẩn ra nhìn nàng, một cô gái tóc vàng, mắt xanh sâu thẳm như đại dương, nàng đeo một chiếc thắt lưng màu vàng trong bộ đồ công sở màu trắng, nhưng không che dấu được nước da của nàng trắng như ngọc mĩ, dung mạo khí chất không thua kém gì Samantha từng lọt vào vào một trong mười đại mỹ nữ của thế giới.

Thạch Thiên nhất thời không phát hỏa, đem nuốt cơn thịnh nộ trở về trong lòng, không phải bởi vì bị dung mạo cô gái này xinh đẹp khiến hắn khuynh đảo, mà khi nghe nàng nói hiểu rằng nàng là chủ nhân của văn phòng, chẳng phải đúng là Beila.

Điều này làm cho Thạch Thiên tâm lý nhất thời tràn ngập nghi vấn, không nghĩ ra nàng vì sao lại có tâm pháp của tòa thành, chẳng lẽ là bốn năm trước Laurent truyền thụ cho Alex, Alex lại truyền thụ cho con gái? Tu vi tâm pháp của nàng cực cao, không thua gì Pierre, đám người Braid, thậm chí vượt qua Tạp Lệ từ nhỏ đi theo Laurent, cho dù tư chất của nàng có tốt đến mấy cũng không thể luyện thành thục trong thời gian ngắn ngủn bốn năm.

Laurent căn bản không truyền thụ tâm pháp, Laurent cũng chỉ vẻn vẹn gặp mặt Alex một lần. Nếu Alex có học qua tâm pháp của tòa thành, cũng không tránh khỏi ánh mắt Laurent, cho nên tâm pháp của Beila có lẽ không phải từ cha nàng học được, ít nhất khẳng định Alex không học qua tâm pháp.

Thạch Thiên nhất thời nghĩ chưa ra, mơ hồ cảm thấy được mục đích của Alex không đơn thuần là hộ tống người khác đi tòa thành vấn an Laurent, có thể hắn có liên quan đến tòa thành. Thạch Thiên bỗng nhiên nhớ tới thời điểm chính mình ở Hoàng Thành giáo huấn đám người, cũng có một cô gái có tâm pháp tòa thành, tu vi cực cao ẩn mình ở gần đó, lúc ấy bởi vì có khá nhiều người đến tòa thành, cũng đều ẩn mình ở chung quanh Hoàng Thành, cho nên hắn không quá để ý, nghĩ lại công lực của cô gái thần bí ấy so với Beila rất giống nhau, phỏng chừng không phải hậu thế của tòa thành, chẳng lẽ lại chính là cô gái xinh đẹp này.