Bất Diệt Truyền Thuyết

Chương 233: Mẹ kiếp, là lão tử



Thạch Thiên biết Laurent nhất định sẽ an bài thủ hạ tại Pháp điều tra Beila, thậm chí giám sát nghiêm ngặt hành tung của nàng cùng những người thân cận. Ở trong lòng Laurent hiện tại chỉ có Thạch Thiên, hắn tuyệt đối không cho phép bất kỳ người nào có mưu đồ làm tổn hại đến tòa thành cùng chủ nhân, cho dù là một bụi cỏ.

Nói chuyện điện thoại xong cũng đến giờ Beila giảng bài, Thạch Thiên rất muốn chuồn khỏi nơi này căn bản hắn không hề hứng thú với bài giảng tâm lý học, có thể vì mong muốn giải đáp bí ẩn, vì muốn chị em Thạch Lệ cũng có được sinh mệnh dài lâu, cho nên vẫn phải tiếp tục theo Beila để tìm kiếm tung tích Alex, tu vi của Beila làm cho hắn vô cùng nghi hoặc. Thầm nghĩ, dù sao bây giờ cũng không có gì việc cần hoàn thành, hắn hít một hơi thật sâu, cất bước đi đến giảng đường.

Văn phòng của Beila cách giảng đường không xa, trong một toà nhà năm tầng, toà nhà này đã chuyển sang xỉn màu, mái nhà còn có một tòa gác chuông phong cách cổ xưa, thanh lịch, pha chút trang nghiêm.

Lúc này, bên ngoài giảng đường có khá nhiều xe, trong đó phần lớn đều là loại xe xa hoa. Bước từ trên xe xuống là đám người hơn ba mươi tuổi, áo mũ chỉnh tề, nhìn qua cũng không giống giảng viên, lại càng không phải là học trò, có người trong tay đang cầm hoa tươi, rõ ràng không phải đến dạy học hoặc theo học.

Thạch Thiên thấy kinh ngạc, lập tức liền hiểu được người này là tới để làm gì, dung mạo người này cực kỳ sang trọng khiến mọi người cảm thấy giật mình, hơn nữa lại là những thanh niên tuấn tú tràn ngập tự tin đến để theo đuổi Beila.

Quả nhiên, người thanh niên này không hẹn mà cùng Thạch Thiên đi vào, giảng đường ở tầng 1, trong đó không ít người còn mỉm cười chào hỏi, tựa hồ đều nhận ra thanh niên này, trong ánh mắt của hắn rõ ràng chứa đựng địch ý, tràn ngập ý tứ cạnh tranh.

Trong lòng Thạch Thiên thầm nghĩ chả trách Beila nói rằng khá nhiều người đến nghe giảng không phải học trò của nàng, hẳn là đám người này đang theo đuổi nàng. Chậm rãi theo sau thanh niên này đi vào giảng đường, giảng đường này rộng khoảng hai trăm mét vuông, nhiều chỗ ngồi đã kín, cơ bản là học trò, đại đa số đều là nam sinh, một đám đều mong chờ nhìn ra cửa.

Hiển nhiên hàng ghế đầu tiên đã kín chỗ từ lâu, nhưng người này vẫn hướng lên hàng ghế đầu, nguyên do có một vài nam sinh đã đứng dậy để nhường chỗ cho thanh niên này, rồi chìa tay tiếp nhận tiền boa từ thanh niên này, xem ra hắn đã dùng thủ đoạn này để sai khiến những nam sinh kia đến sớm chọn chỗ ngồi.

Thạch Thiên đi xuống cuối giảng đường, vừa tìm vị trí ngồi xuống, một làn gió thơm đã âp lại, một cô gái vọt tới trước mặt hắn, giọng run rung kích động nói: "Thạch… Thạch Thiên, là anh, thật… là anh sao?"

Thạch Thiên ngẩng đầu nhìn lên, hiển nhiên là Lý Hiểu Lệ với mái tóc tím hồng, không khỏi hô to, tức giận nói: "Mẹ kiếp, là lão tử, cô làm sao lại ở trong này?"

Lý Hiểu Lệ hưng phấn ngồi cạnh Thạch Thiên, nói: "Không phải anh được gia đình cho đi học sao? Anh là tới tìm em à?"

Thạch Thiên trách mắng: "Không! Lão tử trốn các cô còn chưa xong, đương nhiên không phải tới tìm cô."

Lý Hiểu Lệ âm trầm, nói: "Anh vẫn chán ghét như trước, chẳng lẽ khi người ta chết mới bỏ qua sao." Tiếp theo hai mắt tỏa sáng đánh giá Thạch Thiên, nói: "Bộ dáng này dễ nhìn hơn so với bộ dạng ban đầu của anh, vừa rồi thiếu chút nữa không nhận ra anh."

Thạch Thiên lại hỏi: "Không phải cô là một học sinh trung học sao? Như thế nào ở đây học tâm lý học, môn học này sâu sắc như vậy, cô có thể hiểu ư?"

Lý Hiểu Lệ đắc ý nói: "Hừ! Đừng xem thường em. Trường này có quan hệ hợp tác với Lý gia. Chắc chắn anh phải thông qua kiểm tra mới được nhập học tại trường học, về phần vì sao em học tâm lý học anh đoán đoán xem"

Thạch Thiên liếc nhìn nàng, nói: "Lão tử không rảnh mà đi đoán."

Lý Hiểu Lệ đỏ mặt nói: "Ngu ngốc, chẳng phải đều vì anh." Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Thạch Thiên kỳ quái nói: "Sao lại liên quan đến tôi?"

Lý Hiểu Lệ dịu dàng nói: "Anh thường làm việc kỳ quái, làm cho em không hiểu được, em muốn biết trong lòng anh nghĩ gì, thích gì có giống bọn con gái chúng em nghĩ không, em thật không hiểu anh vì sao anh chán ghét bọn em."

Thạch Thiên nhất thời không nói gì, thầm nghĩ cô gái thật sự rất khổ tâm, cô bị mình làm hại, cho nên Lý gia đưa cô ra nước ngoài học tập, vậy mà còn một lòng nghĩ làm nào nghiên cứu tâm tư của mình, Thạch Thiên liền thở dài: "Không phải tôi chán ghét các cô, tôi không muốn làm hư hỏng các cô, chắc là cô biết tôi có rất nhiều bạn gái, tôi chưa bao giờ có trách nhiệm với phụ nữ."

Lý Hiểu Lệ nghiến răng nghiến lợi giọng căm phẫn nói: "Em tuyệt đối tin tưởng anh, thật sự không tin anh là người không trách nhiệm sẽ không làm hư bọn em, giận nhất chính là điểm ấy, ngay cả cô người mẫu kia anh còn đối xử tốt được vậy mà anh lại cố tình hờ hững với bọn em, nói như thế nào bọn em cũng là tiểu thư con nhà giàu, hạng con gái kia làm sao so sánh được?" Nàng lại không biết Thạch Thiên chỉ lạm dụng phụ nữ để thoả mãn dục vọng, điều này làm cho trong lòng hắn không ít gánh nặng, con gái càng biểu hiện yêu hắn cuồng dại bao nhiêu thì càng làm cho hắn lo lắng bấy nhiêu.

Thạch Thiên hạ quyết tâm vài câu vô tình nhưng nàng tuyệt đối tiếp tục dây dưa, giảng đường bỗng nhiên xôn xao, chỉ thấy một thân Beila tuyết trắng chậm rãi đi đến, ánh mắt nàng nhìn Thạch Thiên mỉm cười thân thiết. Trong lòng Thạch Thiên nghĩ trước kia mình đối với chị em Lý Hiểu Lệ quá tốt, tức giận bây giờ phỏng chừng cũng là phí công, liền nhịn đi, thấp giọng nói: "Hiện tại, tôi tạm thời đổi tên là Tổ Trung, cô đừng gọi Thạch Thiên… Thạch Thiên, hiểu chưa?"

Lý Hiểu Lệ gật đầu "Vâng" một tiếng, hỏi: "Vì sao anh lại giả danh? Cái tên Tổ tông hay Tổ Trung đều rất đặc biệt."

Thạch Thiên cũng không giải thích "Tổ tông" cùng "Tổ trung" khác nhau, dù sao hắn ước gì mỗi người đều gọi hắn tổ tông, nói: "Cô đừng hỏi nhiều, dù sao cô ở Pháp cô đừng gọi tôi là Thạch Thiên, đặc biệt khi là ở trước mặt người khác."

Lý Hiểu Lệ giật mình, chua xót nói: "Hoá ra là là anh đến tìm giáo sư Beila, khó trách đột nhiên anh lại tới nơi này nghe giảng, lại còn cắt tóc, thay đổi bộ dạng nữa."

Thạch Thiên hiểu ý được của nàng nghĩ mình giống như đám người ngồi bàn đầu đến là để tán tỉnh Beila, âm trầm nói: "Lão tử tán gái còn dùng cách ăn mặc sao? Bởi vì ở lão tử đá bóng ở Hongkong khiến người hâm mộ trên toàn thế giới dường như nhận ra, nên ta mới bất đắc dĩ phải sửa tên, đổi hình dạng. Lần này, tìm Beila không phải tán tỉnh cô ta, mà có sự việc muốn hỏi cô ta".