Bất Diệt Truyền Thuyết

Chương 303: Mặt nạ thử nghiệm



Mã Lâm ngượng ngùng khiêm tốn vài câu, cười giải thích: "Thật ra xây dựng viên lâm này chỉ có một phần nhỏ của tôi, còn lại là của một lão Hoa kiều khác. Ông ta và tôi là hàng xóm, tôi thấy ông ta khôgn có con, cho nên thường xuyên đến chơi với ông ta, thuận tiện học tập một số kinh nghiệm về bonsai của ông ta. Không ngờ ông ta trước khi lâm chung đã tặng mảnh đất này cho tôi, ông ta vốn là người Giang Tô, xây dựng viên lâm này coi như là hoàn thành tâm nguyện của ông ta khi còn sống... haizzz... thế thì tôi dùng hết tất cả của cải để xây nó lên, bây giờ chủ yếu dựa vào việc bán cây cảnh bonsai để duy trì cuộc sốn và viên lâm này, một triệu của hai người với tôi mà nói thật đúng là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi". Nói xong, liền có chút thương cảm thổn thức, ngừng lại một chút nói: "Thật xin lỗi, nói mấy cái này làm chậm trễ thời gian của hai vị, vừa rồi nghe Thạch Thiên tiên sinh nói tựa hồ rất nóng lòng có được mặt nạ, tôi phải đi chuẩn bị, mau chóng chế tác ra cái mặt nạ giao cho anh".



Mấy phút sau, Mã lâm lấy ra một cái bao lớn, lấy một cái máy ảnh ra chụp hơn mười góc độ của khuôn mặt Thạch Thiên, sau đó lấy thước ra đo đạc các số liệu, sau đó còn muốn Thạch Thiên làm ra các nét mặt. Sau khi đã ghi chép các số liệu lại, Mã Lâm lấy ra một cái loại nước thuốc, phun lên mặt của Thạch Thiên, làm cho Thạch Thiên cảm thấy da mặt khô cứng, cuối cùng xoa lên mặt của hắn một hỗn hợp lạ, chờ khi có cảm giác khô cứng trên mặt của Thạch Thiên biến mất, một cái khuôn đúc trong suốt đã ra đời. Toàn bộ quá trình ước chừng khoảng hai giờ, làm vô cùng cẩn thận, cơ hồ không thấy Mã lâm nháy mắt, khi chấm dứt thì trên mặt ông đã đầy mồ hôi.



Mã Lâm lau mồ hôi, hít sau một hơi, nói: "Được rồi, sẵn tiện hai người lưu lại cho tôi số điện thoại, khi nào làm xong tôi sẽ thông báo cho anh, hoặc là liên hệ với Maicy để nhờ nàng chuyển giùm cũng được".



Brenda vội vàng đưa danh thiếp của mình, nói: "Tôi gọi là Brenda, Mã tiên sinh cứ liên hệ với tôi là được, về sau Mã tiên sinh có cần gì, thì cứ đến Quỹ TS tìm tôi, chỉ cần tôi có thể làm được, nhất định sẽ giúp hết sức". Tấm danh thiếp này là niềm mơ ước của mọi người, trên mặt trừ có in cái tên của Brenda, còn có chực vị ở Quỹ TS và số điện thoại, còn có số di động của hắn, bình thường rất khi ít khi nào hắn đưa danh thiếp cho người ta.



Mã Lâm cầm lấy, giật mình không nhỏ, vốn ông nghĩ Brenda chỉ là tùy tùng hoặc là người đại diện của Thạch THiên, không ngờ lại là giám đốc ngân hàng, không nhịn được nhìn lại hắn ta vài lần. Nếu không phải là có tên Brenda trên danh thiếp, ông có thể hoài nghi Brenda lấy danh thiếp của người khác.

Text được lấy tại http://thegioitruyen.com

Thạch Thiên hỏi: "Mặt nạ đại khái là cần bao lâu để chế tác ra?"



Mã Lâm nói: "Đây là một công việc tinh chế, mười lăm cái mặt nạ nhanh nhất cũng hơn một tháng, nếu không hiệu quả không cam đoan, chẳng qua nếu cần gấp, Thạch Thiên tiên sinh có thể ghé lại ba ngày sau để lấy cái mặt nạ thứ nhất".



Thạch Thiên gật đầu, lại hỏi: "Nghe Maicy nói chỗ ông có nhiều cái mặt nạ đã chế tác rồi, không biết có thích hợp để tôi dùng không, bán cho tôi một cái đi". Nói xong liền nhìn Brenda một cái, Brenda liền hỏi ý, vội vàng xé ra một tờ chi phiếu, soẹt soẹt lên một trăm ngàn euro đưa về hướng Mã Lâm.



Mã Lâm đưa tay nhận tờ chi phiếu, nói: "Chỗ của tôi quả thật có rất nhiều mặt nạ đã chế tác, muốn tìm một cái phù hợp với khuôn mặt của Thạch Thiên tiên sinh cũng không khó, chẳng qua, da của Thạch Thiên tiên sinh trắng hồng mịn màng, rất giống trẻ con, thật sự hiếm thấy".



Điểm này, Thạch THiên cũng biết, dựa theo kinh nghiệm sống lại, mình còn phải sống thêm hai ba năm nữa thì màu da mới có thể giống như người thường, thất vọng nói: "Vậy là không thích hợp sao...".



Mã Lâm nghĩ nghĩ nói: "Cũng không phải là không có biện pháp, sau khi mang mặt nạ vào, xử lý phần da bên ngoài một chút là được, nếu không sẽ dễ dàng bị người ta nhận ra, đặc biệt là mùa hè".



Thạch Thiên vui mừng nói: "Có biện pháp là được, chẳng qua mỗi lần mang mặt nạ đều phải tìm đến ông để đổi màu da sao?"



Mã Lâm cười nói: "Tôi cũng không phải chuyên gia, để cho Maicy tiểu thư giải quyết giúp anh".



Thạch Thiên gật đầu, nghĩ thầm, tìm Maicy tính ra vẫn tiện hơn nhờ Mã Lâm, cùng lắm là đem nàng theo bên cạnh là được, dù sao bên cạnh mình cũng không thiếu đàn bà, hơn nữa thay đổi màu da chắc là trét thuốc màu lên thôi, hẳn là cũng không khó học.



Mã lâm ra ngoài, lấy một cái hộp bằng gấm, cùng một cái gương, mở ra lấy một vật mỏng như tờ giấy, Thạch Thiên cầm lấy, cảm thấy trong tay nhẹ như không có gì, dưới sự hướng dẫn của Mã Lâm mà đeo mặt nạ vào, chỉ nghe thấy Brenda nhẹ giọng than thở: "Quả thật là thần kì...". Thạch Thiên cầm gương lên coi, chỉ thấy mình đã biến thành một người đàn ông Châu Á hơn ba mươi tuổi, thoạt nhìn vô cùng nhã nhặn, ngay cả lỗ chân lông và tóc gáy cũng có thể thấy rõ, nếu không phải chỗ tiếp xúc của mặt nạ và da có màu khác nhau, thì tuyệt đối là không nhìn ra là đang đeo mặt nạ. Càng kì diệu hơn là, cái mặt nạ này có thể thông khí, mang thời gian dài cũng không có cảm giác không tốt gì cả.



Thạch Thiên rất hài lòng, cười nói: "Tốt tốt, cái này tốt hơn cái mà lão tử thấy trước kia rất nhiều, tôi mua cái này". Brenda nghe vậy, vội móc chi phiếu ra đưa về hướng Mã lâm.



Mã Lâm khoát tay, lần này khôgn lấy chi phiếu, cười nói: "Cái mặt nạ này không làm theo yêu cầu khuôn măt của Thạch Thiên tiên sinh, nhìn kỹ vẫn có thể nhận ra chỗ khác biệt, cho nên không thu tiền của anh. Nếu Thạch Thiên tiên sinh thích là được, coi như tôi tặng cho anh, dù sao để ở chỗ tôi cũng vô dụng". Nói xong, đem cái hộp gấm giao cho Thạch Thiên, lại dạy hắn cách bảo quản cũng như phướng pháp tẩy trang.



Thạch Thiên cũng không miễn cưỡng, cảm ơn vài câu rồi cùng Brenda rời khỏi Di Viên, nghĩ đến việc về sau ra ngoài đường không còn bị người khác quấy rầy nữa, tâm tình của Thạch Thiên nhất thời vui sướng, vội vàng kêu Brenda lái xe về khách sạn Lizi, thỉnh giáo Maicy một số phương pháp thay đổi màu da.



Thạch Thiên không biết từ sau trận đấu kia, người chú ý đến hắn đâu chỉ là người mê bóng đá...



***



Trong một phòng thí nghiệm thuộc căn cứ quân sự ngầm ngoại ô vùng Washington, có vẻ như ở đây đang tập trung nghiên cứu về một đề tài nào đó, một gã nhân viên mặc đồng phục đặt một trái banh trước một cỗ máy, sau đó lui về vài bước, làm ra thế ok. Chỉ nghe một tiếng "ầm" vang lên, một cái chân bằng máy mang giày đá banh sút thẳng vào trái banh, trái banh kia cơ hồ là bắn thẳng vào khung thành cách đó năm mươi mét.



Cách đó không xa, một ông già đầu tóc trắng xóa nhìn số liệu biểu hiện trước mặt, lắc đầu nói: "Tốc độ không đủ, tăng độ mạnh lên một chút, thử lại".



Trái bóng lại được đặt trước cái chân bằng máy ấy, một người trung niên hơn bốn mươi tuổi nhập số liệu vào trong máy tính, rồi nhấn enter.



"Phành!" Trái banh mới tinh tự nhiên bị đá thành mảnh nhỏ.