Khi đoàn xe đưa Thạch Thiên vào sân bay quốc tế, đứng dưới chiếc máy bay, Maicy thấy Thạch Thiên bước xuống xe, chuẩn bị bước lên, không biết sức lực ở đâu mà có, nhảy xuống xe, chạy vội qua, ôm lấy Thạch Thiên, trên mặt đã có hai hàng nước mắt.
Thạch Thiên vỗ nhẹ lưng của Maicy, hỏi: "Sao thế?"
Maicy nói: "Không... không có gì.. em hận thời gian trôi quá nhanh, chớp mắt một cái đã đến lúc chia lìa, có chút luyến tiếc anh thôi! Haizzz, về sau không biết còn được gặp lại không"
Thạch Thiên nói: "Lão tử thật cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm, cũng không nguyện ý suy nghĩ chuyện này. Bây giờ giao thông phát triển, tùy tiện mua một cái vé máy bay là có thể ngồi máy bay bay một vòng trái đất rồi, còn có thể liên lạc qua điện thoại, muốn gặp mặt cũng đâu có khó" Nhớ lại mấy trăm năm trước, muốn tìm một người bị mất liên lạc quả thật là mò kim dưới biển.
Hai mắt Maicy sáng lên, vui vẻ nói: "Vậy ý của anh là, không phải đối việc em đi HongKong tìm anh sao?"
Thạch Thiên cười nói: "Chân ở trên người em, muốn đi thì sao lão tử có thể cản được, hơn nữa em giúp lão tử dịch dụng, lại không khó chơi như mấy con nhỏ kia, lão tử phản đối để làm gì..."
Maicy sợ Thạch Thiên đổi ý, mãnh liệt hôn lên, gắt gao dán chặt vào miệng của Thạch Thiên, không chừa một khe hở, không biết đã hôn bao lâu, cho đến khi Maicy cảm thấy có ba cặp mắt hình viên đạn đang hướng về mình, muốn buông Thạch Thiên ra, thở nhẹ nói: "Lên đi, thuận buồm xuôi gió, em nhất định sẽ đến tìm anh" Xoay người lại, nhìn thấy quả nhiên là ba nàng Hạng Kiều, Quách Thiến Vi và Lý Hiểu Lệ đang liếc mình, mỉm cười trừng mắt đáp trả, ba nàng đồng thời cũng trả lại một cái liếc....
Trở về HongKong cũng là cái máy bay A380 kia, Hạng Kiều, Quách Thiến Vi và Lý Hiểu Lệ mặc dù là ba tiểu thư giàu có, nhưng cũng chưa từng được ngồi một cái máy bay xa hoa như vậy, từ lúc bước chân lên máy bay, hai mắt liền mở to ra, hưng phấn nhìn khắp nơi, giống như một con khỉ đang đi dạo vậy. Thạch Hiểu Mẫn cũng hưng phấn giống như ba nàng, bốn người quả thật đã xem cái "cung điện trên không" này trở thành một sân chơi lớn, đi lên tầng cao nhất còn thấy một cái hồ nhỏ, vội vàng đi tìm hành lý lấy đồ tắm, muốn được bơi trên trời một lần.
Một người phụ trách công tác của Quỹ TS phân bộ ở Pháp bước lại khuyên bảo, nói là máy bay sắp cất cánh, cho nên trong hồ bơi căn bản là không bơm nước, Thạch Hiểu Mẫn và Hạng Kiều ba nàng mới tạm thời bỏ qua cái suy nghĩ này, Thạch Thiên thì ôm lấy Samantha vào lòng, đi về hướng bên kia.
Samantha đỏ mặt nói: "Anh kéo em đi đâu vậy?"
Thạch Thiên ngạc nhiên nói: "Chẳng lẽ em quên nhanh vậy sao, bên kia có một phòng ngủ"
Mặt của Samantha càng đỏ hơn, nói: "Bây giờ là buổi sáng..."
Thạch Thiên trách: "Buổi sáng không thể làm chuyện đó? Chẳng lẽ em không thấy vừa rồi Maicy đã làm cho lửa của anh lên đến điểm rồi sao?"
Samantha liếc nhìn Thạch Thiên một cái, rồi quay đầu lại, phát hiện ra không thấy bóng dáng của Thạch Hiểu Mẫn các nàng đâu, cũng không biết là đã chạy đi đâu rồi, vội vàng kéo tay Thạch Thiên chạy về hướng phòng ngủ, thúc giục: "Đi nhanh lên, nếu để cho các nàng nhìn thấy thì ngượng lắm"
Thạch Thiên nói: "Mấy bữa trước ở Paris, mỗi buổi tối em đều ngủ cùng lão tử, các nàng không phải không biết, cần gì phải lén lút"
Samantha thẹn thùng nói: "Nhưng bây giờ sớm như vậy, vả lại... vừa lên máy bay, đương nhiên không giống" Nói xong, liền đẩy mạnh Thạch Thiên vào trong phòng ngủ, đóng cửa lại, xoay người nhào vào lòng ngực của Thạch Thiên. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Thạch Thiên cười ha hả: "Trời đất! Thì ra em còn gấp hơn lão tử trăm lần!"
Thạch Thiên hôn Thạch Thiên, thâm tình nói: "Anh biết không... tối hôm qua em mới phát hiện ra mình đã không thể rời khỏi anh rồi, con quỷ này, làm hại em mất ngủ cả đêm, hối hận vì đã tặng anh cho Maicy"
Thạch Thiên nghe xong, cả kinh, hắn rõ ràng đã khuếch đại lời nói của Samantha lên, thầm nghĩ, đây không phải là điềm tốt, nói cho cùng thân xử nữ của Samantha cũng là do hắn lấy, quả nhiên là phiền toái. Nhưng lúc này đã như vậy, hơn nữa dục hỏa trong lòng đã khó áp chế, không khỏi nghĩ đến việc trong cơ thể của Samantha cũng có chân nguyên của mình, có lẽ tương lai cũng giống như là Laurent vậy, chỉ già chứ không chết, có thể đi cùng mình đến trăm tuổi... nhưng thời gian càng dài, tình cảm càng sâu, lần sống lại kế tiếp sẽ khó trách khổi nổi khổ thương nhớ, không biết chân nguyên trong cơ thể của Samantha có đủ để làm cho nàng sống mấy trăm năm không, để những lần sau còn có thể gặp lại...
Trong lúc Thạch Thiên đang suy nghĩ miên man, thì Samantha đã chủ động giúp hắn cởi áo.
Đúng lúc này, tiếng đập cửa vang lên, nghe thấy giọng nói của Thạch Hiểu Mẫn bên ngoài: "Thạch Thiên, chị Samantha, hai người có ở bên trong không?"
Sắc mặt Samantha nhất thời đỏ ửng, dừng tay lại, còn Thạch Thiên thì hô lên: "Có, chuyện gì?"
Thạch Hiểu Mẫn bên ngoài nói tiếp: "Mở cửa nhanh, nghe nói đây là phòng khách xa hoa đắt tiền nhất trên thế giới, mọi người muốn vào coi"
Thạch Thiên tức giận nói: "Chỉ là một căn phòng, có gì để coi" nhưng vẫn đi lại mở cửa.
Ngoài cửa, trừ Thạch Hiểu Mẫn ra, Hạng Kiều ba nàng, còn có Michelle, các nàng nhìn thấy áo của Thạch Thiên bị mở tung ra, trong ngực còn đang ôm Samantha, đương nhiên là nhìn ra Thạch Thiên và Samantha đang muốn làm cái gì.
Thạch Thiên nói: "Vào coi nhanh đi, lão tử... còn có việc phải làm"
Thạch Hiểu Mẫn các nàng làm sao mà không hiểu được chứ, nhất thời sửng sờ ở cửa không biết làm gì. Michelle bên cạnh thấy thế liền lên tiếng: "Nhị tiểu thư, ba vị tiểu thư, máy bay sắp cất cánh rồi, hay là về ngồi trước đi, một lát nữa đi coi sau"
Thạch Hiểu Mẫn vội vàng gật đầu, trừng mắt nhìn Thạch Thiên một cái, kéo Hạng Kiều ba nàng đi, theo Michella vào một khoang khác ngồi xuống, đợi máy bay cất cánh.
Hạng Kiều đỏ mặt, thấp giọng nói: "Đại sắc lang, vừa mới lên máy bay đã làm chuyện xấu"
Quách Thiến Vi gật đầu nói: "Đúng vậy, chị Samantha thật đáng thương, ở trên máy bay mà còn bị Thạch Thiên ăn hiếp"
Lý Hiểu Lệ nghiến răng nói: "Tên khốn này chỉ biết ăn hiếp đàn bà con gái chúng ta, thật đúng là đại lưu manh, đại thổ phỉ, đại hỗn đản, đại... đại hán gian! Chị Hiểu Mẫn, chị nói có phải không?"
Thạch Hiểu Mẫn nghe vậy, không nhịn được bật cười thành tiếng, thấy ba cô gái bộ dạng đầy căm phẫn, an ủi: "Nói vậy cũng đúng, Thạch Thiên quả thật Thạch Thiên rất xấu, chẳng qua... chẳng qua hắn còn chưa phát triển đến mức là đại hán giang đâu" Nghĩ thầm, vừa rồi, nhìn nét mặt của Samantha, quả thật trên đó trừ hai chữ hạnh phúc ra thì không còn gì nữa, làm gì có vẻ bị Thạch Thiên ăn hiếp? Hơn nữa, nhìn mấy đứa đại khái là muốn đổi vị trí với Samantha mà, để cho Thạch Thiên "ăn hiếp", nếu không cũng sẽ không đuổi đến Paris.