Bởi vì Thạch Lệ không chịu sử dụng máy bay mà Becker chuẩn bị, mà đi máy bay bình thường trở về HongKong, người của Thiên Thạch Thành Bảo cũng không trực tiếp lái xe vào sân bay đón, mà chỉ có Quách Gia Chí lái xe mang theo Thạch Thiên và Thạch Hiểu Mẫn đến sân bay quốc tế HongKong, lúc ba người đi đến lối ra, thì đã thấy Braid mang theo một đám người đứng chờ ở đó.
Hôm nay đến đón đời sau của mình, cho nên Thạch Thiên cũng không mang mặt nạ, để tránh Thạch Lệ không nhận ra, chỉ đeo nón và mang kính mát thôi. Tuy rằng Thạch Thiên đã nổi tiếng không kém một siêu sao quốc tế nào, nhưng dù sao không có chụp hình này nọ, ngoài ra ảnh chụp trên báo cũng không phải chụp cận cảnh, mà là chụp cái lúc tóc tai đang bù xù, cho nên khi mang kính đội nón vào, người khác không nhìn kỹ sẽ không nhận ra. Huống chi người ta đến đây để đón người thân hoặc bạn bè, chẳng ai thèm nhìn Thạch Thiên nhưng thật ra đám người do Braid mang đến, bởi vì thân hình cao lớn, khí thế bất phàm đã hấp dẫn ánh mắt của không ít người.
Braid nhìn thấy Thạch Thiên và Thạch Hiểu Mẫn đến, vội vàng chạy đến chào hỏi, Thạch Thiên ngạc nhiên nói: "Tiểu tử Laurent hôm nay không đến?" Braid cười nói: "Tổ gia gia thật ra rất muốn đến đón đại tiểu thư, chẳng qua biết chủ nhân không hy vọng thấy mình chạy khắp nơi, cho nên khôm dám đến" Thạch Thiên nhớ đến lúc mình về HongKong, quả thật không thấy Laurent ra đón, nhất thời cười ha hả.
Sân bay quốc tế HongKong là một trong những sân bay quốc tế lớn trên thế giới, người ra vào không dứt, căn bản là không biết hành khách của chuyến bay nào đã đáp xuống nữa. Mọi người đợi gần hai chục phút, rốt cục cũng nhìn thấy được Thạch Lệ, phía sau nàng còn có Ewen đang kéo cái túi hành lý lớn.
Thạch Hiểu Mẫn vung tay kêu lên: "Chị, chị! Bọn em ở đây…"
Thạch Lệ nghe được âm thanh, cười cười phất tay với họ, đi nhanh hơn, Thạch Hiểu Mẫn đã nhào đến ôm lấy Thạch Lệ, hưng phấn nói: "Chị, chị đã về…"
Thạch Lệ cười nói: "mới không gặp qua vào ngày, không cần nhớ chị đến mức này chứ" Nguồn: http://thegioitruyen.com
Thạch Hiểu Mẫn nói: "Chih biết không, tiểu tử Thạch Thiên này càng ngày càng kỳ cục, hắn dám cùng mấy cô người mẫu trong tạp chí…ai da…bối rối quá, em không tiên nói, liền chờ chị trở về giáo huấn hắn"
Thạch Thiên thấy nàng méc Thạch Lệ tức giận nói: "Cái gì mà càng ngày càng kì cục? Lão tử vẫn như vậy, chẳng qua trước kia cô không biết mà thôi"
Thạch Hiểu Mẫn cũng tức giận nói: "Chị xem, chị xem, tiểu tử này còn cãi nữa nè, chị Samantha đối tốt với hắn như vậy, mà hắn lại làm chị ấy thất xọng. Còn có chị Kim Hinh nữa…hắn…hắn thật sự là loạn, chị, chị nhất định phải quản hắn, không thể để cho tiểu tử này tuỳ ý được"
Thạch Lệ nghiêm mặt nói: "Hiểu Mẫn, về sau không được ăn nói với Thạch Thiên như vậy, đối với hắn…cũng không được vô lễ như vậy"
Thạch Hiểu Mẫn há mồm ngây ngốc nửa ngày: "A???..."
Thạch Thiên cười ha hả nói: "Có nghe không, méc chị à, nàng ta mặc dù bận rộn hơn cô, nhưng cũng biết điều hơn cô…phải biết lễ phép với trưởng bối"
Thạch Hiểu Mẫn nói: "Phì! Lại giả mạo trưởng bối!" Sau đó quay đầu lại nói với Thạch Lệ: "Chị, hôm nay chị làm sao vậy?"
Thạch Lệ nói: "Hắn nói thật, đúng là trưởng bối của chúng ta, hơn nữa không phải là trưởng bối bình thường, bây giờ chị không thể nói rõ được, trở về sẽ kể lại cho em biết, em ngồi xe của Quách Gia Chí đi, chị còn có chuyện muốn nói với hắn"
Mặc dù Thạch Hiểu Mẫn cảm thấy Thạch Lệ hôm nay rất lạ, nhưng hai người đã sống nương tựa vào nhau nhiều năm, Thạch Lệ là người mà nàng tin tưởng và cũng là người nàng hiểu rõ nhất. Đương nhiên là nhìn ra Thạch Lệ không nói đùa, gật đầu, nghi hoặc quay đầu nhìn Thạch Thiên, thầm nghĩ: Thật sự là trưởng bối? Lắc đầu, cảm thấy rất khó hiểu.
Mọi người lần lượt lên xe, chạy về nội thành, Thạch Thiên cùng Thạch Lệ ngồi xe do Braid lái, chạy trong đội xe. Braid vừa rồi nghe thấy Thạch Lệ có chuyện muốn nói với Thạch Thiên, cho nên đã kéo tấm gỗ cách âm lên.
Thạch Lệ nhìn thấy Thạch Thiên, rõ ràng có rất nhiều chuyện muốn nói, nhưng mà không biết mở đầu như thế nào, thậm chí không biết xưng hô với Thạch Thiên thế nào nữa, ngược lại, Thạch Thiên là người phá vỡ sự bế tắc này, nói: "Tại sai không nói chuyện? Không phải có chuyện muốn nói với ta sao?"
Thạch Lệ cắn răng nói: "Lần này con có ghé Thiên Thạch Thành Bảo, thấy nét chữ trên tấm bảng hơn trăm năm trước…là bút tích của ngài…"
Thạch Thiên đang cười, bỗng nhiên khẩn trương nói: "Becker đã nói cho con biết, con và Hiểu Mẫn đều là thân sinh đời sau của ta, con tin lời hắn?"
Thạch Lệ cười xấu hổ: "Thì ra Becker tiên sinh đã nói với ngài, con không biết là nên tin hay không, nhưng sự thật xảy ra trước mắt, giống như không thể tin tưởng, từ bây giờ, con hẳn nên gọi ngài là tổ gia gia…"
Thạch Thiên cười vui vẻ nói: "Tin tưởng là tốt rồi, tin tưởng là tốt rồi. Gọi là gì cũng không sao cả, ta thấy gọi giống như trước kia đi, gọi tên là được, nếu không để người khác nghe được còn tưởng con có bệnh"
Thạch Lệ gật đầu thầm nghĩ, ở bên ngoài mà xưng hô với Thạch Thiên như vậy quả thật là hơi qua. Nàng thật sự không quan tâm người khác nghĩ mình như thế nào, nhưng nếu chuyện này truyền ra ngoài, người ngoài sẽ nghĩ Thạch Thiên là quái vật. Tuy rằng bản thân nàng cũng biết Thạch Thiên là quái vật rồi…
Thạch Thiên nói tiếp: "Thật ra ngay từ đầu ta đã muốn nói cho các con sự thật, chỉ là không biết nên nói thế nào để cho các con tin. Xem ra tiểu tử Becker này có biện pháp, mang con đi lòng vòng trong toà thanh, lập tức giải quyết được vấn đề của lão tử…khụ khụ…con không trách ra lén gạt các con chứ?"
Thạch Lệ nói: "Trên thực tế ngài đã ám chỉ vào lần, chỉ là con nghĩ đấy là suy nghĩ kì lạ của con nít….cái này sao có thể trách ngài được? Hơn nữa nếu không ở với ngài một thời gian, phát hiên ra trên người của ngài và Thiên Thạch Thành Bảo có rất nhiều chỗ kì quái, thì cho dù ngài có nói, cũng khó làm con tin"
Thạch Thiên cười khổ: "Nếu không phải xảy ra trên người ta, ta cũng khó mà tin"
Thạch Lệ liền có hứng thú, hỏi: "Có thể đem chuyện xưa của ngài kể cho con nghe được không?"