Bắt Được Ông Chồng Quốc Dân

Chương 10: Mảnh vụn vỡ



Ai đã từng nếm trải nỗi đau của sự chia xa, mới có thể thấu hiểu được, những gì mà Phương Chân Tâm trải qua trong những năm tháng trước đây. Một cô gái nhỏ đang trong độ tuổi cần được bao bọc bởi cha mẹ, lại tự nhiên mất đi điểm tựa.

Những tưởng tìm thấy cha sau này cô sẽ có được một gia đình trọn vẹn, nhưng cuộc đời này lại phũ phàng tới vậy, người cha mà bao lâu vẫn luôn mong chờ, chẳng thể cho cô được một cuộc sống tốt đẹp. Sau khi mất đi mẹ, mỗi ngày trôi qua đối với cô giống như địa ngục, dù cho có cố gắng thoát vùng vẫy thế nào đi nữa, vẫn không thể trốn thoát.

15 năm trôi qua rồi, gương mặt mẹ trong trí nhớ của cô dần dần đã không còn rõ nét, bằng ấy năm qua mẹ đã ở nơi nào? Nếu bà còn sống vì lý do gì không trở về tìm cô? Ngày đó chuyện gì đã xảy ra, mọi việc đều bắt nguồn từ sự vô trách của người đàn ông, sau cùng người chịu đựng tất cả lại chỉ có mình mẹ cô.

Phương Chân Tâm cứ như vậy đứng bên ngoài ban công, mặc cho gió sương thổi qua gương mặt bi thương của mình. Đêm nay trên bầu trời thiếu vắng đi những vì sao, khắp nơi bị bao phủ một màu đen tăm tối, khiến người cô đơn như cô, trong lòng càng tăng thêm lớp lớp tâm sự.

Giơ bàn tay trái lên cao, Phương Chân Tâm nhìn chăm chú vào chiếc nhẫn cưới trên ngón tay vô danh của mình. Cô kết hôn rồi, cùng một người trước nay chưa hề quen biết trở thành vợ chồng, thật nực cười làm sao.

Trước kia có nằm mơ, cô cũng chưa từng nghĩ tới cái viễn cảnh cuộc sống như hiện tại, là người phụ nữ ai mà chẳng mong ước, được chung sống với chàng trai mình yêu thương. Trong chuyện này cô chẳng trách ai cả, bởi mọi thứ đều là do cô tự lựa chọn, cũng không dám bao biện cho bản thân, vì chính cô nhiều lúc cũng nghĩ mình thật đê tiện, dùng thủ đoạn để buộc một người đàn ông bên cạnh.

Bỗng trái tim Chân Tâm bị thứ gì đó bóp chặt, cô đưa tay ôm lấy ngực mình, cả người vì cơn đau đớn này từ từ khụy xuống. Trước mắt cô lúc này dường như nhìn thấy bóng dáng một người đàn ông, anh nở nụ cười ấp áp như ánh mặt trời đưa tay để cho cô nắm lấy, nhưng cho dù cố gắng thế nào đi chăng nữa, cô vẫn không thể chạm được vào anh.

Tại sao lúc này cô lại nhớ tới anh cơ chứ? Người đàn ông đó trong lúc cô cần anh nhất lại cứ thế rời đi, để bảo vệ trái khỏi tổn thương, cô đã tự đào cho mình một cái hố, chôn sâu quá khứ trước kia vào, phong bế nó ở nơi tận cùng vĩnh viễn không muốn nhớ tới nữa.

Phương Chân Tâm tự trách bản thân quá yếu đuối, nhắm mắt lại gạt bỏ đi mọi thứ trong đầu, cắn răng chịu đựng cơn đau, gắng gượng đứng dậy, ngoài mẹ ra làm gì có ai chịu bỏ ra tấm chân tình dành cho cô đây?

Qua một lúc, cảm thấy cơ thể đã dần ổn định, Chân Tâm thở dài một hơi gạt bỏ mọi thứ trong đầu, xoay người đi vào trong phòng. Việc gấp gáp bây giờ của cô là tìm mẹ, đâu có chỗ cho những việc tư tình nam nữ kia.



Nhưng mới đi được vài bước đầu đã đụng phải vật gì đó rất cứng, vừa rồi mới bị hành hạ xong, lại thêm lần này nữa, khiến cả người cô choáng váng suýt nữa ngã xuống đất, chẳng lẽ đến vị trí cửa ở đâu cô cũng không phân biệt được? Chân Tâm ngờ vực ngẩng đầu lên nhìn xem vật cản trước mặt mình là thứ gì.

Là Kỷ Vĩnh Đông, anh ta đứng ở đây từ lúc nào? Tại sao cô không hề nghe thấy tiếng bước chân của anh ta?

Kỷ Vĩnh Đông dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn Phương Chân Tâm. Anh đứng ở đây đã được một lúc, người phụ nữ này không biết trong đầu đang âm mưu chuyện gì? Đến anh đứng đây mà cô ta cũng không biết.

Vừa rồi anh còn định đỡ cô ta, may là kịp thời thu về, loại phụ nữ như cô ta tốt nhất không nên mềm lòng, đừng nên vì một khoảnh khắc nào đó nhìn thấy vẻ yếu đuối của cô ta mà đánh mất đi lý trí, chưa biết chừng thứ giấu dưới lớp áo lại là con dao sắc nhọn, hướng về phía anh lúc nào không hay.

Đây chẳng phải là nghiệt duyên sao? Kỷ Vĩnh Đông không thích cái cảm giác bị người khác nắm trong tay một chút nào cả, mỗi khi nhìn thấy Phương Chân Tâm, trong lòng anh như có ngọn lửa nóng thiêu đốt tâm can cực kỳ khó chịu.

Bên ngoài kia hoa thơm cỏ lạ rất nhiều, vốn dĩ cuộc sống đang tràn ngập những màu sắc tươi đẹp, lại vì người như cô ta phá hỏng, có thể không chán ghét được sao?

Thấy Kỷ Vĩnh Đông cứ như vậy đi vào trong phòng, Phương Chân Tâm đôi chân như bị điểm huyệt đứng đó nhìn theo phía sau anh ta, Phương Minh Ngọc thích kiểu đàn ông như này sao? Ở anh ta có cái gì đó xa cách đến khó tả, nếu không có sắp xếp kia, chắc cô sẽ rất vất vả trong việc tiếp cận người đàn ông này.

Ở nhà họ Kỷ cũng được hơn chục ngày rồi, nhưng về Kỷ Vĩnh Đông thứ cô biết về anh ta thật quá ít ỏi, nhìn vẻ bề ngoài không thể đánh giá tổng thể một con người, những việc cô đã gây ra cho anh ta liệu rằng sau này có bị anh ta ghi hận không? Sau khi tìm thấy mẹ, Phương Chân Tâm muốn cùng bà rời xa thành phố này trở về ngôi làng lúc nhỏ sinh sống, coi như chưa từng đặt chân tới đây.

"Mẹ...Mẹ đang ở đâu?"

"Mẹ đừng đi, đừng rời xa con."

"Tạch."



Đang trong mộng đẹp, Kỷ Vĩnh Đông nghe thấy tiếng nói lúc cao lúc thấp vang vọng trong căn phòng, đôi mày bất giác nhíu chặt lại, đưa tay bật công tắc điện lên, nhìn về phía người phụ nữ đang không ngừng nói mớ.

Kỷ Vĩnh Đông vén chăn bước xuống giường đi lại gần chỗ Phương Chân Tâm đang ngủ, vì sợ ông nội nên anh không dám cùng cô ta chia phòng, cứ như vậy cùng người mình không ưa chia sẻ căn phòng vốn dĩ thuộc về anh.

Phương Chân Tâm không biết đang mơ cái gì? Mà cả người mồ hôi nhễ nhại, cánh tay giơ lên vùng vẫy giữa không trung.

"Phương Chân Tâm tỉnh dậy." Từ trên cao nhìn xuống, chỉ thấy miệng cô không ngừng lẩm bẩm, những giọt lệ vẫn đang lăn dài trên gò má, Kỷ Vĩnh Đông tò mò không biết cô ta trong mộng gặp phải chuyện gì? Mà thương tâm tới vậy?

"Mẹ..." Trong giấc mơ, Chân Tâm nhìn thấy mẹ bị một luồng ánh sáng kéo đi xa dần, cô chạy mãi chạy mãi vẫn không đuổi kịp, đột nhiên mẹ biến mất trong làn khói trắng, làm cô sợ hãi hét lên, cả người bừng tỉnh vụt dậy mọi thứ vừa rồi chân thực đến khó tả, dù là ác mộng nhưng cô vẫn muốn được mơ thêm lần nữa, bởi chỉ có như vậy cô mới có thể nhìn thấy mẹ, một chút thôi cũng tốt.

"Buông ra."

Nghe giọng nói không vui bên tai, Phương Chân Tâm lúc này mới phát hiện ra trong lúc vô thức lại đi túm lấy bàn tay anh ta, cái thái độ này của anh ta là thế nào? Anh ta đang ra lúc này phải ở trên giường mới đúng, đứng ở đây chính là anh ta sai.

"Kỷ Vĩnh Đông tôi mượn anh tới đây à?" Lập tức buông tay anh ta ra, có cho cô cũng không thèm.

"Lần sau còn làm ồn, đi ra ngoài ban công mà ngủ." Kỷ Vĩnh Đông bị lời vừa rồi của Phương Chân Tâm làm cho mặt mày đen lại, đúng là anh bị mất não mới tới chỗ này xem cô ta.

Nhìn bàn tay bị người phụ nữ kia động vào, Kỷ Vĩnh Đông đi nhanh vào phòng tắm, dùng một đống xà phòng kì cọ tay mình, đến khi đỏ ửng vẫn chưa chịu dừng lại.