Bắt Được Ông Chồng Quốc Dân

Chương 32: Tất cả chỉ là thoáng qua



Kỷ Vĩnh Đông đi rồi trong phòng chỉ còn lại mình Phương Chân Tâm, trong lòng có rất nhiều thứ đang không ngừng xoay chuyển, cô thở dài mệt mỏi đi ra ngoài ban hóng gió.

"Chân Tâm đừng khóc có anh đây."

"Nếu em mệt hãy dựa vào vai anh."

Cơn gió thổi qua mang theo đoạn ký ức ùa về trong tâm chí Phương Chân Tâm, những lời nói ngọt ngào ấm áp vang vọng bên tai. Cô đã từng có khoảng thời gian rất u tối, ngày qua ngày như sống trong địa ngục, chẳng thể làm gì khác hơn ngoài cố gắng gượng.

Trần Húc là chàng trai duy nhất chủ động cùng cô thân cận, anh mang tới sự dịu dàng mà cô đang thiếu vắng. Từng cái chạm nhẹ, cử chỉ ân cần bình dị khiến trái tim cô được lấp đầy.

Cứ nghĩ bản thân đã chạm tới hạnh phúc, nhưng hóa ra đó chỉ là giấc mơ do cô nghĩ nhiều quá mà thành. Ngày anh nói lời chia tay cô đã khóc rất nhiều, thương xót cho số phận mình sao quá nghiệt ngã, mọi thứ tưởng chừng đã nắm được trong tay khi mở ra thì chẳng có gì cả. Nếu đã cướp đi tất thảy, hà cớ gì phải gieo hy vọng?

Phương Chân Tâm đưa tay lau đi giọt nước đọng trên khóe mi, cười khẩy ngước mắt lên nhìn bầu trời thiếu mất đi ánh sáng của rất nhiều vì sao. Cô cho rằng đó không phải là nước mắt, chỉ là sương đêm rơi xuống mà thôi. Đã 7 năm rồi hà cớ gì vẫn khóc vì một người đã bỏ rơi mình?

Mọi chuyện đã qua rồi, nhớ lại có ích gì đây? Người ta từ lâu đã chẳng còn đặt cô trong lòng, vậy sao cô lại cứ mãi vấn vương một bóng hình. Hơn nữa giờ cô đang mang thân phận gì chứ? Con dâu nhà họ Kỷ người người ngưỡng mộ, hai từ chị dâu kia nghe qua thật muốn cười lớn.

Kỷ Vĩnh Đông quay lại phòng ngủ đã là nửa đêm, mở cửa bước vào điền điện trong phòng vẫn sáng trưng, chỉ duy nhất Phương Chân Tâm là biến mất.

Nghĩ tới cái gì đó, Kỷ Vĩnh Đông hoảng hốt chạy vội vào phòng tắm, thấy bên trong trống trơn anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Thắc mắc không biết đêm tối thế này Phương Chân Tâm còn đi đâu, khi nhìn tới chiếc rèm cửa bị gió thổi không ngừng bay cao mới chậm rãi đi tới.

Bên ngoài ban công bóng tối bủa vây, cả cơ thể nhỏ nhắn của Phương Chân Tâm hòa vào màn đêm, dáng vẻ cô đơn lặng thinh nhìn lên trời.

Bàn tay Kỷ Vĩnh Đông nắm chặt lại, trong bụng như có hàng nghìn con kiến đang bò qua lại ngứa ngáy đến phát điên, anh không rõ Phương Chân Tâm và Trần Húc có quan hệ gì, nhưng vì sự xuất hiện của cậu ấy mà cô ta trở nên thế này, chắc chắn trong quá khứ bọn họ không chỉ là quen biết bình thường.



Nếu đã thích em họ anh đến vậy, sao không tìm cách mà gả cho cậu ấy, còn phải kỳ công sắp xếp lên giường với anh làm gì? Nhà họ Trần cũng thuộc tầng lớp thượng lưu đâu có thua kém gì nhà họ Kỷ, được ở bên cạnh người mình yêu, lại đạt được mục đích còn gì vui hơn.

"Kỷ Vĩnh Đông anh là ma à? Đứng đây làm gì?" Phương Chân Tâm vừa quay người lại đã bị sắc mặt hung giữ của Kỷ Vĩnh Đông dọa sợ, kinh hãi thốt lên.

"Loài yêu tinh như cô đến quỷ gặp còn phải sợ nói gì đến ma." Kỷ Vĩnh Đông ánh mắt đặt trên gương mặt Phương Chân Tâm xem cô có phải đã khóc hay không? Anh quay lưng về phía cô lạnh nhạt nói.

Phương Chân Tâm tươi cười: "Vậy anh cẩn thận, chưa biết chừng tôi nổi hứng ăn luôn anh."

Kỷ Vĩnh Đông tháo đồng hồ trên tay đặt xuống bàn, lời vừa rồi của Phương Chân Tâm như động vào sĩ diện của đàn ông.

Ngày đó anh bị cô ta bỏ thuốc, đầu óc mơ hồ không biết gì, còn cô ta lại tỉnh táo hơn bao giờ hết từng bước đưa anh vào bẫy, nghe có vẻ như cô ta thiệt thòi, nhưng chính anh mới là người bị ăn sạch sẽ, còn vô lý đứng ra chịu tội.

Kỷ Vĩnh Đông nhíu mày hùng hổ đi tới sofa, cúi xuống ôm ngang người Phương Chân Tâm lên đi về phía giường lớn ném cô lên giường.

Lưng Phương Chân Tâm truyền đến tia đau nhói, cô vòng tay ra sau xoa xoa các khớp, cao giọng mắng: "Kỷ Vĩnh Đông anh lên cơn gì đấy?"

"Tôi cho cô biết thế nào là lên cơn." Kỷ Vĩnh Đông nhìn Phương Chân Tâm vẫn còn đang không biết sợ gằn giọng, tay bắt đầu cởi bỏ từng khuy áo ngủ trên người, khi da thịt phơi bày ra bên ngoài, anh ta cầm chiếc áo trên tay quỳ một chân xuống giường bắt lấy hai tay cô cố định trên đầu dùng áo buộc chặt lại, mặc cho cô hét lớn giãy dụa.

 Phương Chân Tâm vặn vẹo cổ tay muốn thoát khỏi trói buộc, để che đi sợ hãi bên trong cố gắng hét to nhất có thể: "Kỷ Vĩnh Đông thả tôi ra, anh biến thái à?"

"Chúng ta là vợ chồng đâu phải chỉ có trên danh nghĩa, cô không nghĩ mình nên thực hiện nghĩa vụ của người vợ, sinh cho Kỷ gia người nối dõi." Kỷ Vĩnh Đông dùng hai cạnh đầu gối, giữ chặt đôi chân đang định chạy trốn của Phương Chân Tâm lại, bàn tay nắm cằm cô lạnh lẽo nói.

"Không phải anh rất ghét tôi sao? Ai lại muốn có con với người mình không thích bao giờ? Người ta nói con giống mẹ anh sẽ không vui đâu."

 Phương Chân Tâm quay mặt sang bên trái tránh né ánh mắt hoang dã của Kỷ Vĩnh Đông, cô không dám chắc anh ta có làm gì mình hay không? Đêm động phòng đó anh ta tức giận đến thế, vẫn còn chà đạp cô hết lần này tới lần khác, thì hôm nay tha cho cô hay không vẫn là một ẩn số, tốt nhất không nên đặt cược.

Mới vừa rồi cô còn đang cảm thấy anh ta là người đàn ông dịu dàng tình cảm xong, giờ đã quay quắt như biết thành người khác, tâm tư sao mà khó lường như vậy?



"Vậy cô không hiểu đàn ông rồi, tối đó cô đâu cần phải bỏ nhiều thao tác như vậy? Trực tiếp đến quyến rũ tôi là được." Ngón tay Kỷ Vĩnh Đông di chuyển, khắc họa từng đường nét thanh tú trên gương mặt Phương Chân Tâm.

Nếu không phải do mẹ con Phương Minh Ngọc làm, cô có lẽ sẽ dùng theo cách mà anh ta nói. Tiền cô không nhiều bỏ tiền ra thuê người rất tiếc.

"Kỷ Vĩnh Đông khuya rồi mai anh còn phải đi làm, buông tôi ra đi ngủ sớm được không?" Phương Chân Tâm cố gắng thuyết phục.

"Công ty nhà tôi mở không đi làm cũng không sao, đêm nay thức ngày mai ngủ bù, cho cô thưởng thức tư vị hôn nhân." Kỷ Vĩnh Đông nói xong tay nâng người Phương Chân Tâm lên ngông cuồng hôn xuống.

"Ừ." Phương Chân Tâm cắn chặt răng không cho môi lưỡi anh ta xâm chiếm, lỗi bi sầu hiện lên trên đôi mắt đẹp.

Cô lúc này với con cá nằm trên thớt chẳng khác gì nhau, mặc người khác mổ xẻ, Phương Chân Tâm nhắm mắt lại buông bỏ phản kháng.

Bàn tay Kỷ Vĩnh Đông không biết từ lúc nào đi vào trong vạt áo Phương Chân Tâm, ôm trọn bầu ngực mềm mại lúc dịu dàng vuốt ve lúc thô bạo nhào nặn.

"A Kỷ Vĩnh Đông anh là chó à?" Trên cổ truyền đến cơn đau nhức, Phương Chân Tâm không nhịn được kêu lớn.

"Mở mắt ra, thôi không thích thân mật với khúc củi khô." Trên cổ Phương Chân Tâm lưu lại dấu răng in sâu, bắt đầu có chút sưng tấy, Kỷ Vĩnh Đông ép buộc người dưới thân phải mở mắt nhìn mình.

Cô rất sợ đau, thấy anh ta nói vậy cũng không cố chấp hai mắt mở to trừng Kỷ Vĩnh Đông: "Muốn làm thì nhanh lên tôi buồn ngủ rồi."

"Hôm nay coi như lời cảnh cáo, tôi mà phát hiện ra cô ở sau lưng tôi lén lút qua lại với Trần Húc thì đừng mong toàn mạng." Kỷ Vĩnh Đông tự nhiên mất hứng tháo nút thắt trên cổ tay Phương Chân Tâm, đứng thẳng người từ trên cao nhìn xuống buông lời cảnh cáo, sau đó đi vào nhà tắm.

Phương Chân Tâm quật cường ngồi dậy chỉnh lại quần áo trên người, hôm qua thì nói đánh gãy tay chân, hôm nay lại muốn giết cô, Kỷ Vĩnh Đông sợ cô nhúng chàm em họ anh ta tới vậy?