Bắt Được Thỏ Con Rồi

Chương 18: - Đồng Cam Cộng Khổ Đi Bạn Cùng Bàn! (1)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày hôm sau được nghỉ làm nên tôi đến lớp sớm hơn bình thường. Thật ra tôi tính rủ Dịu, nhưng nghĩ đến chuyện ngày hôm qua và sự xa cách của nó, ý nghĩ này lập tức bị dập tắt. Coi như mọi thứ kết thúc, như vậy xem ra cũng tốt cho cả tôi và nó. Nói thật thì suy đi cũng phải tính lại, mình tôi đối đầu với bao người, Dịu mà đứng ra thì khác nào chịu chết chùm với tôi chứ? Ngày xưa cấp II còn bé không suy nghĩ và sự phân tầng giàu nghèo chưa sâu sắc còn đỡ. Lớn lên rồi mọi chuyện đều khác, chúng tôi ở hai thế giới quá khác nhau, xa nhau sớm bớt khổ đau!
Thế nên tôi lóc cóc phi con xe đạp mới đến trường, lúc gửi xe còn ưu ái nhận được một cái bánh bao nóng hổi của cô trông xe. Cô ta dường như quên sạch tôi chính là kẻ gây bao rắc rối, thậm chí còn đánh cô ta bị thương ngày hôm qua. Hớn hở kéo tôi vào phòng trực nói chuyện, hỏi thăm các thứ như thể thân quen đã lâu.


Quá khó hiểu!
Nhưng mối quan hệ này không tệ nên dĩ nhiên tôi sẽ ngoan ngoãn tiếp nhận. Xử lý sạch cái bánh bao xong tôi uống nước, rửa tay, thong dong tạm biệt người bạn mới rồi trở về lớp.


Đi sớm quá mà, trường vắng tanh vắng ngắt, mấy lớp học xung quanh cũng chỉ lác đác vài ba người. Thế nhưng không hiểu vì sao lớp tôi lại vui vẻ thế, từ trong lớp vọng ra những tiếng cười rinh rích thích thú vô cùng. Không hiểu vì lí do gì mà chân tôi bước chậm, cũng rón rén cho nó nhẹ vô cùng. Ngấp nghé ngoài cửa sổ chứ chưa bước vào ngay, tôi thấy cả đám người xúm đông xúm đỏ nơi góc lớp: chỗ tôi và Quốc Bảo ngồi!
Chúng nó định làm trò khỉ gì đấy?
Bôi keo vào bàn của tôi à? Hay đổ nước? Hay viết mấy câu chửi bới linh tinh lên?.. Mẹ nó, không thấy camera.. Ấy, thế mà chúng nó dám trèo lên che mắt camer lại! Làm ăn chắc củ thế là cùng! Tôi mà có điện thoại thì tốt rồi, nhất định tôi sẽ chụp lại cảnh này sau đó báo cáo giáo viên chủ nhiệm, chúng nó sẽ bị phạt vì dám phá hoại tài sản công cộng!


Vừa tò mò vừa khó chịu, tôi dậm chân bước nhanh vào lớp. Nghe thấy tiếng bước chân, đám người đang ngồi ở chỗ bàn cuối lập tức bỏ chạy tán loạn, xô bàn đổ ghế, rầm rầm rầm rầm! Tôi lướt qua một lượt những gương mặt ấy, bọn họ làm như không thấy tôi, cố gắng nói chuyện bình thường với nhau. Nhưng nói thật, dù tôi có ngu thì những cái liếc mắt kia tôi vẫn nhận ra được! Chờ đấy, tôi sẽ nhớ mặt từng đứa, rồi sau này có năng lực sẽ trả thù sau!


Cẩn thận đi về chỗ ngồi của mình, nhíu mày cố gắng nhìn kĩ nhưng một bên mắt kính vỡ và một bên mắt kính lệch độ làm tôi chẳng thấy rõ thứ gì cả. Chắc chắn bọn họ làm trò gì đó với cái bàn của tôi, tốt nhất là cứ cẩn thận vẫn hơn! Tôi không ngồi vào chỗ mình mà ghé mông vào chỗ Quốc Bảo. Cậu ta là đồ quý hiếm trong lớp, dù bọn họ có xử tệ với tôi ra sao thì cũng sẽ không động đến cậu ta nửa phần. Chỗ ngồi của cậu ta chính là nơi an toàn nhất, hiển nhiên rồi!
Đám người kia thấy tôi không dính bẫy thì có vẻ tiếc rẻ lắm, hừ mũi một tiếng rõ to rồi quay sang xỉa xói: "Chỗ của người khác cũng tranh? Đúng là không biết nhục!"


"Sao không cút ở nhà luôn đi!"


"Có tài mà không có đức!"


"Hãm vãi!.."


Ngày hôm qua tôi đã tự hứa với bản thân không nên sử dụng bạo lực cách mạng vì hậu quả rất thảm rồi. Không thể sau 12 giờ mà đã tự ý phá bỏ lời hứa của mình được, tuyệt đối không! Tôi mím môi, coi mấy lời đó như gió thổi qua tai, khinh thường nhìn đám người này một cái.
Phải rồi!
Tôi ngộ ra rồi!
Học giỏi chính là cách tốt nhất để trả thù bọn họ! Không phải luôn khinh thường tôi sao? Thế mà cuối cùng đứa đáng khinh này lại luôn xếp đầu, các người vĩnh viễn cũng không vượt mặt được tôi đâu! Sung sướng cười gằn, mục tiêu vẽ ra trước mắt càng khiến tôi muốn mở sách vở ra học ngay lúc này. Nhưng sau khi nhét cặp vào ngăn bàn, ngón tay chạm sang phần bàn của mình tôi mới thấy.. Mẹ, dính nhơm nhớp! Chắc chắn là keo dán rồi! Ghế của tôi có khi nào cũng bị phết keo rồi không? Dính cỡ này nếu nhỡ mà ngồi xuống thì có mà khốn khổ, muốn đứng lên cũng không nổi đâu!


Xe tôi chúng nó còn phá được, thì chuyện bôi keo vào bàn ghế là điều quá bình thường luôn. Hây da, có vẻ hay đấy nhỉ, hay chúng mình thử làm thế này luôn đi cho vui!


Những ánh mắt vẫn dõi theo tôi không rời, tôi vờ như không hay biết trong ngăn bàn, trên ghế và cả mặt bàn đều đầy keo dán khô. Loay hoay một lúc, tôi đứng dậy khỏi ghế của Quốc Bảo, ngồi xuống chỗ vốn là của mình. Cảm giác mát lạnh do keo dán xuyên qua lớp quần áo truyền đến mông khiến tôi rùng mình. Chơi lớn thế này, hi sinh cả cái quần luôn, Quốc Bảo, hôm nay cậu không được phép nghỉ học đâu đấy!
Lũ trong lớp thấy tôi ôm cặp ngồi xuống ghế thì mừng lắm, ri rích cười với nhau, ha hả nói những câu thô tục chế nhạo kẻ-nào-đó. Người đến mỗi lúc một đông hơn, những câu nói truyền tai nhau cứ thế vang xa mãi, xa mãi..
Tôi giả tảng ngây ngô không hay biết gì, ôm cặp để nó không dính keo, bỏ sách ra để lên lòng mình chăm chú đọc. Mãi đến lúc trống vào giờ truy bài nhân vật đáng mong chờ nhất mới xuất hiện. Quốc Bảo nghênh ngang đi vào lớp, hớn ha hớn hở cười nói với một đám người phía trên. Khi lướt qua tôi, cậu ta hơi cau mày rồi buông giọng bề trên: "Bánh của tôi đâu hả?"


"Không mua!" Tôi đáp gọn "Không làm nữa! Trả tiền!"


"Chuyện này liên quan đến nhau à?" Cậu ta cười khẩy, ngồi xuống chỗ của mình. Ánh mắt Quốc Bảo lóe lên tia kì quái, nhưng sau đó bị tôi ném cái nhìn khinh thường qua thì lập tức sửng cồ "Những chuyện thương lượng trước không thể dừng lại! Đừng bảo thỏa thuận gỡ bỏ là gỡ bỏ, làm người nên có chữ tín chút đi!"


"Tín thôi chưa đủ đâu! Nhân đức và cảm thông cũng cần lắm đó!" Tôi mỉa mai, nhìn cậu ta đang giận tái mặt "Và tất cả những thứ đó cậu đều không có. Quá buồn!"


"Này!"


"Đánh đi, tôi sợ cậu à?" Tôi vênh lên thách thức, cũng vì nắm được thóp của Quốc Bảo nên mới dám oai ve như thế. Cậu ta đang hạn chế hết mức để chuẩn bị ra nước ngoài, với lại từ đầu năm đến giờ tôi xẵng với cậu ta hơi nhiều, chắc cũng quen rồi, không đến nỗi tức phải đánh tôi đâu ha! "Con trai con đứa ra tay cả với con gái, còn vào hùa hội đồng người khác! H-È-N!"


"Hơi quá đáng rồi đấy!" Cậu ta khịt mũi, quay đi không thèm tranh cãi với tôi. Có lẽ Quốc Bảo sợ rắc rối, cũng có thể cậu ta khinh thường đến mức không thèm chấp tôi làm gì cho bận người "Phản bội trước còn dám chỉ trích người khác!"


Phản bội?
Tôi phản bội cái quái gì?
Tư duy kiểu lắt léo không ai hiểu nổi!


Tôi cắm cúi đọc sách, không thèm quan tâm tới cậu ta nữa. Quốc Bảo nhét đống sách tồi tàn của cậu ta vào ngăn bàn, gục đầu xuống bàn ngủ để quên đói.
Tiết đầu tiên là tiết tiếng Anh, tất cả chúng tôi đều học hành một cách nghiêm túc - trừ Quốc Bảo. Cậu ta đẩy đống sách qua chỗ tôi, híp mắt nói: "Thương lượng thành rồi đừng mơ chạy!"


Chép bài thôi mà! Tôi sợ gì cậu ta, bình thường tôi vẫn ba đầu sáu tay vừa chép vừa làm bài tập có vấn đề gì đâu. Nhưng điều đáng lo ngại (mong chờ) đột nhiên xảy đến, lúc tôi đang cặm cụi làm nốt bài nghe thì cô giáo chuyển qua phần làm việc nhóm: "Các em có hai phút để bắt cặp với bạn bên cạnh, chúng ta sẽ nói về chủ đề sở thích dựa trên các phần hỏi và trả lời theo mẫu cho sẵn! Thời gian bắt đầu!"


Nói theo chủ đề sở thích thì quá đơn giản, mấy cấu trúc câu bình thường này tôi nhắm mắt cũng đối thoại làu làu được. Nhưng nhìn Quốc Bảo xem, đồng đội của tôi chẳng có vẻ gì là muốn học cả, cậu ta cứ cắm đầu vào máy game lén lút đặt dưới ngăn bàn, không thèm chú ý đến cú lườm cháy mặt của giáo viên phía trên. Quả nhiên thái độ láo toét đó của Quốc Bảo đã thành công khơi dậy năng lực giáo viên giỏi - nhiệt huyết hết mình - của cô giáo. Cô lập tức hướng tay về phía chúng tôi, hùng hồn: "Hai bạn bàn cuối, mời cặp của các em làm việc!"


"A.." Tôi giả vờ luống cuống, đứng bật dậy. Nhưng ngay khi tôi đứng lên, chiếc ghế vốn ở dưới đất cũng đứng lên theo, dính vào mông tôi lủng la lủng lẳng.. "Ôi trời.."


Tiếng cười lập tức rộ lên như mưa rào. Cô giáo nhìn bộ dạng chật vật của tôi cũng phải gập mình cười loạn, mãi đến 5 - 10 phút sau, những âm thanh ngu ngốc này mới dừng lại. Cô giáo tiếng Anh lau nước mắt, đưa tay ra ý xin lỗi tôi rồi bảo: "Rắc rối này của em có vẻ lớn, em có muốn.."


"Không ạ! Đây là sở thích của em!" Tôi nói thẳng, nhìn về phía Quốc Bảo một cách khiêu khích. Khi nãy cậu ta cũng cười dữ lắm, nhưng hiện tại thì không, Quốc Bảo nghĩ đến cảm giác lạ khi ngồi xuống ghế, cũng thử tự nhúc nhích nhưng không hề được.
Thế nào? Keo họ dùng là loại tốt lắm, tôi dùng tay bôi sang chỗ cậu khiến nó dính nhơm nhớp, phải mất nguyên một bên ống quần mới lau đỡ được đấy!
"Kìa Quốc Bảo, mau đứng lên đi chứ!"


"Vậy.. Vậy à?" Giáo viên tiếng Anh có vẻ sốc vì điều này lắm, thấy tôi nói là sở thích thì không ý kiến thêm nữa mà nhìn về phía Quốc Bảo đầy mong chờ "Em.."


"Em cái con khỉ!" Quốc Bảo đột nhiên đưa chân đá bàn đánh RẦM một phát khiến nó bay vút đi, va vào lưng người ngồi phía trên. Cậu ta không đứng dậy, cũng không nhìn tôi nữa mà gườm gườm khắp lớp "Mẹ nó, đứa nào chơi trò keo dán bước ra đây! Dám chơi ông? Có tin ông chơi cả nhà mày không?"