Bất Hủ Kiếm Thần

Chương 41: Đại Chiến Thánh Nữ



Lâm Dịch biến sắc, thân thể bay ngược về phía sau. Đầu cự long bằng băng kia ngửa mặt lên trời ngâm nga, khí thế càng tăng lên, lân phiến quanh long thân trong suốt, rung đùi đắc ý đuổi theo tới. Giống như một đầu chân long tái sinh vậy.

Trước kia khi Lâm Dịch tranh đấu cùng người ta, hoặc là cận thân dùng thân thể để liều mạng, hoặc là bằng vào thân thể cường đại để đánh nát pháp thuật. Dùng một quyền phá vạn pháp, chưa từng gặp loại pháp thuật này. Đồng thời còn không để cho hắn có cơ hội thở dốc, cũng không cho hắn có cơ hội cận thân.

Cho đến lúc này, Lâm Dịch mới biết được, mặc cho thân thể của ngươi rất mạnh, nếu như luyện pháp thuật thần thông đến mức tận cùng thì vẫn có thể trấn áp được, khiến cho ngươi không tới gần thân thể được.

- Nếu như ra khỏi nơi này, nhất định phải tìm thêm nhiều pháp thuật để tu luyện, bằng không khi đối địch ta quá chịu thiệt.

Nhưng thời gian Lâm Dịch tu đạo quá ngắn, hắn không biết, thuật mà Nghiễm Hàn thánh nữ sử dụng đã không thể gọi là pháp thuật nữa. Mà thuộc về thần thông thuật mà chỉ có tu sĩ Kim Đan mới có cơ hội lĩnh ngộ được.

Thần thông thuật này, từ được truyền thừa ra còn nhìn vào ngộ tính. Có người mới vào Kim Đan đã ngộ được thần thông, có người bước vào Nguyên Anh mà vẫn không có biện pháp lĩnh ngộ ra được thần thông.

Cho dù là ở trong Thần ma chi địa, pháp thuật thần thông cũng bị áp chế ở trong Ngưng khí kỳ. Nhưng thần thông vừa ra sẽ có thêm một chút thời gian, thoát khỏi phạm trù năng lượng pháp thuật, cũng sẽ không dẫn theo khe nứt không gian.

Ngộ được thần thông, lực áp pháp thuật, vô địch cùng giai.

Tuy rằng lời này không tính là tuyệt đối, thế nhưng có thể nhìn thấy được. Lực lượng thần thông lại không tầm thường, bằng không cũng sẽ không chống lại Bất Diệt kiếm thể của Lâm Dịch mà không việc gì, vẫn sinh long hoạt hổ đuổi giết hắn như vậy.

Thần ma chi địa, song phương đều bị áp chế ở trong Ngưng khí kỳ, nhưng có thêm một phần lực lượng thần thông thì cũng cũng không phải là thứ mà tu sĩ Ngưng Khí có khả năng ngăn cản được.

Nghiễm Hàn thánh nữ cũng khẽ nhíu mày, nghĩ ngợi một chút rồi nói:

- A Ngốc này quả thật có chút bản lĩnh, tuy nói Băng Long Chi Nộ này chính là thần thông cấp thấp nhất của Nghiễm Hàn Cung. Thế nhưng hắn chỉ bằng vào thân thể mà đã có thể kháng cự lại được lực thần thông, quả thực cũng không dễ.

Nghiễm Hàn thánh nữ ở phía sau đuổi theo, trong lòng bàn tay có hàn quang lóe lên, cánh tay ngọc vung lên, lại là một đầu cự long bằng băng xuất thế, đầu cự long ngẩng lên, làm cho chỗ băng trong miệng rơi xuống, miệng ngâm nga một tiếng, chạy về phía Lâm Dịch.

Lâm Dịch nhìn thấy một màn này, khóe mắt giật giật, lớn tiếng nói:

- Ngươi đừng khinh người quá đáng, đừng chọc vào ta. Ta đập băng long của ngươi!

Đôi môi anh đào của Nghiễm Hàn thánh nữ khẽ mở, nói:

- Bất Diệt kiếm thể của ngươi quả thực không thể so với tầm thường. Thế nhưng ở trước mặt lực thần thông của ta, nếu để cho ngươi lớn lên, có lẽ có thể thực sự cận thân tranh phong mà không chết với người khác a.

Dừng một chút, nàng lại đổi giọng, nói:

- Nhưng ngươi bị Ma Chỉ phụ thể, ta tuyệt đối không thể để cho ngươi sống sót. Bằng không nhất định là đại họa cho Hồng Hoang, ngươi chửi ta cũng tốt, nói ta dối trá cũng được. Ta sẽ không cãi cọ với ngươi, nhưng hôm nay nhất định ta phải tiêu diệt ngươi.

Lâm Dịch tới Thần ma chi địa không được bao lâu thì đã bị Công Tôn Phái truy sát. Sau đó Ma Chỉ xuất thế, lại bị đuổi giết, vốn hắn tưởng rằng gió êm sóng lặng, thế nhưng nữ nhân này lại nhảy ra, bắt đầu đuổi giết hắn. Lại còn nói ra lý do đường đường chính chính như vậy.

Trong lòng Lâm Dịch bị đuổi giết tới mức bực bội, lửa giận dâng trào. Mắt thấy hai đầu băng long đằng đằng sát khí chạy tới, sắp tới gần. Hắn không khỏi phun ra một ngụm nước miếng, không chạy trối chết nữa mà mắng to:

- Con mẹ nó, đã thế thì cũng đừng có trách ta!

Lời còn chưa dứt thì hắn trở tay rút Ô Sao trường kiếm trên lưng ra, kiếm mang xuất hiện, chiếu rọi đầu băng long dữ tợn đang lao tới.

Thanh Ô Sao trường kiếm này, khi chém giết Quân Như Lâm Dịch đã dùng qua một lần. Tuy rằng không rút thân kiếm ra được, thế nhưng coi nó thành một cái gậy vẫn có thể nghiền nát tay của Quân Như, độ cứng tuyệt đối đủ mạnh. Danh tiếng của binh khí Thái cổ quả thực là bất phàm.

Lúc này nàng đã ép Lâm Dịch, trực tiếp dùng Ô Sao trường kiếm. Cho dù ngươi có thần thông pháp thuật mạnh ra sao, chỉ cần vung kiếm lên là bị đập nát.

-  Phanh! Phanh!

Hai tiếng nổ vang vọng, Lâm Dịch như bị sét đánh, cả người chấn động, thân thể không khống chế được mà lùi lại vài bước. Sau khi cẩn thận cảm nhận một phen, phát hiện ra thân thể cũng không có gì đáng ngại, lúc này trong lòng hắn trở nên yên tâm hơn.

Hai đầu băng long bị Ô Sao trường kiếm đánh trúng rồi bị đập tan, lực thần thông cũng tiêu tán ở trong thiên địa.

Sắc mặt của Nghiễm Hàn thánh nữ hơi biến đổi, lạnh lùng nói:

- Đây là binh khí Thái cổ được bảo tồn hoàn hảo!

Từ nhỏ nàng đã lớn lên ở trong Nghiễm Hàn Cung, kiến thức rộng rã. Kiếm không ra khỏi vỏ, chỉ là một kích mà nàng đã cảm nhận được khí tức Thái cổ.

Lâm Dịch cũng không chạy trốn, trái lại còn tiến lên đón, ngoài miệng thì cười nói:

- Thánh Nữ kiến thức rộng rãi, đã để ngươi trông thấy uy lực của binh khí Thái cổ này rồi! Ngươi đã muốn trừ ma vệ đạo thì ta sẽ chém ngươi trước!

Lâm Dịch cầm binh khí Thái cổ trong tay, không hãi sợ lực thần thông của Nghiễm Hàn thánh nữ, hắn vội vã sải bước tiến về phía trước.

Vẻ mặt của Nghiễm Hàn thánh nữ không chút biến đổi, tay bấm pháp quyết, liên tục biến hóa, mấy đạo pháp thuật từ trên đầu ngón tay của nàng bắn ra, hàn quang trong lòng bàn tay chợt lóe, một đầu băng long lại hiện ra, đánh thẳng tới chỗ Lâm Dịch.

Lâm Dịch không sợ hãi một chút nào, Ô Sao trường kiếm vung lên, tức thì đập tới.

- Phanh! Phanh! Phanh!

Lâm Dịch Ô Sao trường kiếm dùng xu thế bẻ gãy nghiền nát đánh tan tất cả pháp thuật, trong chớp mắt hắn đã lẻn đến trước người của Nghiễm Hàn thánh nữ.

Lâm Dịch hét lớn một tiếng, Ô Sao trường kiếm đánh xuống, đập vào đầu của Hướng Nghiễm Hàn thánh nữ, lần này nếu như bị đánh trúng, mặc cho ngươi phong hoa tuyệt đại tới cỡ nào cũng khó tránh khỏi cái chết được.

Ô Sao trường kiếm gào thét đánh tới, quét qua không gian, phát ra một trận tiếng ô ô vang chói tai, chỉ trong nháy mắt đã đánh tới.

Nghiễm Hàn thánh nữ vẫn tỉnh táo vô cùng. Đối mặt với binh khí Thái cổ công kích, mặt nàng vẫn không đổi sắc, chỉ là hàn ý ở chỗ sâu trong trong mắt lại càng đậm hơn.

Tới gần Nghiễm Hàn thánh nữ thì hắn đã cảm thấy hàn khí lạnh thấu xương, nhiệt độ không khí chung quanh chợt giảm xuống, hàn ý vô tận chợt bao phủ lấy hắn.

Đột nhiên Lâm Dịch giật mình, nhìn về phía nữ tử tao nhã tuyệt thế này.

Lâm Dịch nhìn thấy má và ánh mắt của nàng.

Đây là lần đầu tiên hắn ở khoảng cách gần như vậy với Nghiễm Hàn thánh nữ, khoảng cách chỉ chừng một bàn tay mà thôi.

Trong chớp mắt này, trong nháy mắt ngắn ngủỉ, trời đất như trở nên yên tĩnh, không khí cũng đọng lại, tất cả mọi thứ đều bị cố định ở nơi này.

Trong mắt của nàng không có một tia ba động nào cả. Ánh mắt trong sáng, khiến cho người ta không đành lòng khinh nhờn, mặc dù là đối mặt với Ô Sao trường kiếm mang theo sát ý ngập trời thì trong mắt của nàng vẫn không có vẻ kinh hoảng.

Thần ma chi địa, huyết khí ngập trời, thiên địa thê lương, Lâm Dịch và Nghiễm Hàn thánh nữ lẳng lặng nhìn nhau.

- Ánh mắt như thế, nàng không phải là kẻ ác. Đừng có thất thủ giết nàng, làm cho ta hối hận cả đời.

Thấy ánh mắt của nàng như thế, sợ rằng trong lòng khó đề nổi suy nghĩ làm cho nàng bị thương. Trong đầu hiện lên suy nghĩ này, Ô Sao trường kiếm của Lâm Dịch dừng lại ở trên không trung.

Trong mắt Nghiễm Hàn thánh nữ lóe lên một tia kinh ngạc, động tác trong tay cũng không ngừng lại. Bàn tay ngọc giơ ra, đánh vào trên lồng ngực rắn chắc của Lâm Dịch.

Lâm Dịch trúng chưởng bay ra, rơi xuống cách đó không xa, trong miệng phun ra một ngụm máu, màu đỏ rất là chói mắt, mang theo một chút băng.

Nghiễm Hàn thánh nữ cũng không thừa thắng xông lên mà khẽ nhíu mày, nhẹ giọng nói:

- Vì sao ngươi lại thu tay lại.

Lâm Dịch khó khăn đứng dậy, khí huyết màu lam đã dẹp loạn hàn khí xâm nhập vào trong cơ thể, hắn chịu đựng đau đớn trong người, có chút không vui nói:

- Ta cam tâm tình nguyện, ai cần ngươi lo cho ta.

Nghiễm Hàn thánh nữ lắc đầu than thở:

- Ngươi biết, ta nhất định sẽ chém ngươi. Đồng thời, một kiếm ban nãy của ngươi không giết được ta. Không cần thiết phải lưu tình, ngày hôm nay ngươi tự mình chuốc lấy cực khổ, không trách được ta.

Lâm Dịch cười cười tự giễu, nói:

- Ta rất hối hận, được chưa.

Dừng một chút, hắn lại nói:

- Còn nữa, ngươi không phải là kẻ ác, ta cũng không phải. Chúng ta không cần thiết phải dùng binh đao để nói chuyện, không chết không thôi. Ngươi nói ta bị Ma Chỉ phụ thể, là ma đầu giết người như ngóe, nhưng ngươi thấy ta hiện tại mà xem, không phải rất bình thường hay sao?

Trong mắt của Nghiễm Hàn thánh nữ lóe lên vẻ hoài nghi, nói:

- Ta không tin, thủ đoạn của Ma Chỉ ta đã tận mắt thấy được, ngươi tuyệt đối không thể thoát khỏi được, đừng có gạt ta.

Tiếng nói vừa dứt thì Nghiễm Hàn thánh nữ đã lần nữa xuất thủ, đánh tới.

Lâm Dịch thầm than một tiếng, nếu là thời kỳ toàn thịnh thì hắn còn có tâm tư tranh đấu với nàng một phen, nhưng hôm nay hắn đã bị một chưởng của nàng đánh thành bị thương nặng, quả thực không đề nổi một tia khí lực nào cả.

Chỉ là, nghĩ lại trong lòng Lâm Dịch không khỏi có chút tức giận. Hắn quay đầu chạy, ngoài miệng lại lớn tiếng nói:

- Nữ tử điên như ngươi thật là kỳ quái, ta tha cho ngươi một mạng, ngươi còn theo đuổi không bỏ.

- Ta nói rồi, một kiếm kia của ngươi căn bản không đả thương được ta.

Nghiễm Hàn thánh nữ đột nhiên biến sắc, lạnh giọng nói:

- Ngươi vừa mới chửi ai là nữ tử điên?

Lâm Dịch vừa muốn cười nhạo một phen thì đã cảm thấy phía sau truyền đến từng trận hàn ý, lạnh thấu xương đang kéo tới.

Hắn không kịp ngẫm nghĩ nữa mà vung Ô Sao trường kiếm lên, nghênh đón công kích.

- Phanh!

Băng long vỡ vụn, cả người Lâm Dịch run lên, khóe miệng lần nữa tràn ra một tia máu tươi.

Chân Lâm Dịch liên tục chạy trốn, thoáng nhìn qua ánh mắt lạnh như băng của Nghiễm Hàn thánh nữ, mang theo một chút tức giận. Hắn không khỏi cười khổ một tiếng, nghĩ ngợi một chút rồi nói:

- Không nghĩ tới những lời này đã đâm đến chỗ đau của nàng.

Nghiễm Hàn thánh nữ nhanh như chớp chạy tới, ống tay áo nhẹ nhàng tung bay, như tiên nữ hạ phàm, ngay lập tức phóng tới trước mặt hắn.

Lâm Dịch nhìn lại, không khỏi hoảng sợ, lại vội vã lật đật tìm chỗ trốn, chạy trốn về phía trước.

Đột nhiên hắn cảm thấy thấy hoa mắt, cảnh sắc thay đổi, giống như hắn đã thâm nhập vào một thế giới khác.

Lâm Dịch quá sợ hãi, trong lòng trầm xuống, chân vừa mới dừng thì đã nghe được một đạo thanh âm ở gần trong gang tấc, lạnh lẽo tới cực điểm.

- Băng Đống Kết Giới!

Lâm Dịch đột nhiên cảm giác tất cả mọi thứ bên người đều dừng lại, mông có một tầng băng, thân thể của hắn cũng trở nên cứng ngắc, không thể nhúc nhích được một chút nào.

Nghiễm Hàn thánh nữ đi tới, nhìn hắn, lại lạnh lùng nói:

- Đây là thần thông ta tự ngộ lúc đột phá Kim Đan, thiên địa vạn vật đều bị đóng băng lại. Cho nên một kiếm vừa rồi của ngươi không thể nào đả thương được ta.

Khí huyết màu lam trong cơ thể của Lâm Dịch dâng lên, kiếm khí ngang dọc, đánh vỡ băng ở trên người. Trong ánh mắt hiện lên một tia cổ quái, hắn nói:

- Không gian ở chỗ này cũng là thần thông của ngươi biến thành sao?

Lúc này Nghiễm Hàn thánh nữ mới phát hiện ra được điểm dị thường, nàng nhìn thoáng qua bốn phía, lập tức biến sắc kinh hô:

- Đây là đâu?