Bất Lộ Thanh Sắc

Chương 39: Chương 39




Ánh trăng lặng lẽ đổ trên gương mặt quyến rũ của Sầm Lộ Bạch, sóng xanh rầm rì sôi sục.

Trong phút chốc, Khương Chiếu Tuyết đã sa vào hồ nước sâu trong Sầm Lộ Bạch.
Giống như một người đột nhiên mắc chứng mất ngôn ngữ, không thể hiểu Sầm Lộ Bạch nói gì trong vài giây.

Sầm Lộ Bạch giải thích:" Là trên ảnh chụp thôi."
"Tôi đã thiết lập tính năng chụp tua nhanh thời gian.

Nếu dùng quang ảnh, có thể sẽ chụp được hiệu ứng như thế."
Khương Chiếu Tuyết phản ứng lại, lý trí quay về đại não, không biết bản thân đang thất vọng nhiều hay rầu rĩ hơn.
May mắn thay, nàng đã không hấp tấp trả lời bằng những từ ngữ xấu hổ kia.
Nàng bình tâm lại, tìm về phản ứng bình thường nhất rồi hỏi:" Muốn chụp ảnh cùng nhau rồi đăng lên moments sao ạ?"
Việc các cặp đôi đi du lịch cùng nhau mà không chụp một vài bức ảnh thân mật, yêu thương quả thực là điều bất bình thường.
Sầm Lộ Bạch không phủ nhận, chỉ hỏi lại: "Có thể chứ?"
Khương Chiếu Tuyết không có lý do gì để không đồng ý.
"Được ạ." Nàng bỏ qua đáy lòng gợn sóng, mỉm cười ngọt ngào.

Sóng mắt Sầm Lộ Bạch khẽ dao động.

Cô tiến lại gần một bước, vòng tay ôm lấy eo Khương Chiếu Tuyết, đôi môi đỏ mọng kề sát mặt nàng.
Cơ thể Khương Chiếu Tuyết giống như bị điện giật, lỗ chân lông thoáng chốc mở ra, không biết nên đặt tay chân nơi đâu.
Sầm Lộ Bạch chỉnh lại tư thế, mỉm cười nhắc nhở:" Ngẩng đầu lên chút đi em."
Hơi thở nhẹ nhàng và ấm áp hòa cùng giọng nói của cô phả lên má Khương Chiếu Tuyết, hệt như cơn gió đông ái muội, kéo theo cành liễu, náo loạn hồ nước xuân.
Tim Khương Chiếu Tuyết đập thình thịch.
Nàng phải rướn phần cổ cứng đờ của mình lên, cố ý tránh nhìn vào mắt Sầm Lộ Bạch, nhưng không thể tránh khỏi việc nhìn thấy đôi môi đang kề sát của Sầm Lộ Bạch.
Đỏ mọng và ẩm ướt, toát lên vẻ quyến rũ đối lập với gương mặt trang nghiêm của cô.
Cổ họng Khương Chiếu Tuyết chuyển động, bỗng dưng bóp lấy lòng bàn tay mình.
Có ảo giác rằng nhịp tim đập nhanh đến mức không thở được nữa.
Cách đây ít lâu, nàng có xem qua một bộ phim đồng tính.

Trong phim, lúc nữ chính và nữ thứ đang có mối quan hệ không rõ ràng, cô nàng vũ công nữ thứ đã tán tỉnh nữ chính và muốn dạy cho nữ chính cách rơi xuống đất an toàn nhưng nữ chính không dám, liên tục từ chối, nên nữ thứ đã trực tiếp ôm eo nữ chính, nhìn chằm chằm vào nữ chính, muốn cầm tay dạy bảo nữ chính.

Trong lúc dạy học trực diện, bầu không khí bỗng dưng trở nên nồng nàn, ái muội, xúc động, mãnh liệt.

Sau vài giây, nữ chính đã không chịu nổi sự cám dỗ này.

Cô ấy trượt khỏi tay nữ phụ như cá chạch, tự ý ngã xuống đất rồi trực tiếp thổ lộ tiếng lòng.
Lúc đấy, nàng chỉ cảm thấy buồn cười vì nghĩ đó là biểu cảm cường điệu để tăng thêm phần vui nhộn cho bộ phim.
Vào giờ khắc này, nàng mới chân chính nhận ra rằng đây có thể là một bức chân dung về cuộc sống—— Nàng nóng lòng muốn ngã xuống và thoát khỏi bầu không khí tiến thoái lưỡng nan trí mạng này.
Nàng ý thức kiểm soát nhịp thở, muốn chuyển hướng sự chú ý, loại bỏ phiền nhiễu, giả vờ như bản thân là một mảnh gỗ, một đạo cụ chụp ảnh vô tri vô giác.
Nhưng hơi thở của Sầm Lộ Bạch luôn đánh vào nhịp tim của nàng.
Hơi thở đan xen, không biết đã trôi qua bao nhiêu giây, nhưng lại giống như hàng thế kỷ.

Cuối cùng, Sầm Lộ Bạch cũng nói:" Chắc là chụp xong rồi."
Cô buông eo nàng ra, đứng thẳng người, để sao trời lấp đầy khoảng trống giữa cả hai một lần nữa.
Khương Chiếu Tuyết eo mềm chân nhũn, đầu óc mụ mị.


Nàng buộc phải tìm về lý trí, tự nhủ bạn bè bình thường sẽ nói gì và nên làm gì vào lúc này.
Trước khi tìm ra kết quả, hơi thở của Sầm Lộ Bạch bỗng dưng đến gần hơn.
Khương Chiếu Tuyết căng thẳng, vô thức ngẩng đầu lên.

Trong lúc chưa kịp phòng ngừa, chóp mũi Sầm Lộ Bạch đã chạm vào môi dưới của nàng.

Cánh môi đỏ mọng lướt qua cằm nàng, xúc cảm lập tức phóng đại, hệt như một nụ hôn cố ý và vô tình đặt nhầm chỗ.
Nhịp tim Khương Chiếu Tuyết đã hoàn toàn quá tải.
Nàng bất động tại chỗ, ngẩn ngơ nhìn Sầm Lộ Bạch.
Sầm Lộ Bạch ngẩng đầu, như thể thoáng ngạc nhiên, rồi lại mím môi dưới, ánh mắt sâu thăm thẳm.
"Muốn ngửi mùi son của em một chút, cảm thấy rất thơm." Cô nhìn chằm chằm vào môi nàng, bình tĩnh, thẳng thắn giải thích.

Cô vươn tay ra, giúp nàng vuốt mái tóc bị gió biển thổi bay ra sau tai, giọng nói thoáng trầm xuống.
Khương Chiếu Tuyết không ngừng run rẩy dưới đầu ngón tay cô.
Màn đêm phủ lên Sầm Lộ Bạch một lớp màng lọc sương kín, khiến gương mặt luôn trong trẻo và sạch sẽ của cô nhuốm màu nhân gian.
Vẫn là đóa sen, nhưng không còn là đóa sen tuyết lạnh tại núi Thiên Sơn nữa, mà lại giống như đóa sen đỏ mà nàng đã chạm vào trong đêm đen, đầy rực rỡ.
Khương Chiếu Tuyết rung động si mê, quên mất việc trả lời.
Dường như có thứ gì đó đang sinh sôi trong không khí.
Có thể trong giây tiếp theo, hoặc cũng có thể sau giây tiếp theo, Khương Chiếu Tuyết nghi ngờ bản thân sắp mất kiểm soát, thì điện thoại di động của Sầm Lộ Bạch đột nhiên vang lên, đinh tai nhức óc.

Khương Chiếu Tuyết bỗng dưng bừng tỉnh, vội vàng lùi lại một bước.
Đôi tay muốn vuốt ve vành tai nàng đã thất bại.

Cô bình thản lấy lại vẻ mặt trong trẻo.
Bầu không khí vi diệu vừa mới xảy ra tựa như ảo ảnh.
Khương Chiếu Tuyết trả lời muộn màng:" Là vị đào ạ."
Sầm Lộ Bạch thu tay lại và gật đầu.
Khương Chiếu tuyết không dám tiếp tục nhìn vào mặt cô.

Nàng nói:" Chị nghe điện thoại trước đi, em tắm rửa đây."
Sầm Lộ Bạch nhẹ nhàng "ừm" một tiếng.
Khương Chiếu Tuyết nhanh chóng bỏ trốn.
Sầm Lộ Bạch nhìn theo bóng lưng nàng, ánh mắt sâu thẳm.

Một lúc lâu sau, cô đưa tay chạm vào môi mình, lẳng lặng mỉm cười dịu dàng..