Bất Ly Bất Khí: Ai Là Nương Tử của Ngươi?

Chương 22: Hội buôn dưa lê



Ở một căn cứ bí mật của Ám Dạ Các nằm ngang nhiên trong Phủ của Cửu Vương Gia của Đông Chu Quốc - Đại sảnh hậu viện.

Huyễn Dạ Huyền Giới là một Thế giới có đầy đủ những điều kiện của sự sống, hình thành vào thời hỗn mang của Vũ trụ bao la. 

May mắn Huyền Dạ Mặc tìm được Huyễn Dạ Huyền Giới và chọn làm nơi sinh sống lâu dài. Thực vật chiếm đại đa số, không có dấu chân của con người. Vốn thuộc loại người thích yên tĩnh nhưng đám loi nhoi, loi choi đang làm nhiệm vụ Ám Vệ -  và từng là những Tiểu Tiên trung thành với Huyền Dạ Mặc _ những cây buôn dưa lê chân chính.

Đặc biệt, cùng đệ đệ kết nghĩa là Long Thiên Kỳ -  Long Tộc Viễn Cổ _ Nhị Hoàng Tử Long Tộc vẫn ung dung đi theo bên cạnh tựa huynh đệ ruột thịt, thoải mái góp thêm chút màu sắc cho cuộc sống nhạt nhẽo của Huyền Dạ Mặc. 

Sau này khi đến Thiên Huyền Đại Lục tìm kiếm kỳ thiên dị bảo chữa nguyên thần tổn thương. Hi hữu gặp được Hạ Phong, Huyền Mặc và Long Thiên Kỳ không ngại thân phận nhân - thần liền hốt hắn về kết nghĩa huynh đệ. 

Trở lại với hiện tại, Hạ Phong thơ thẩn ngồi mộc bàn trong sảnh, ưu tư chống cằm lên mộc bàn to lớn, nhìn mong lung ra ngoài cửa. Tâm hồn có vẻ đã phiêu lãng cùng mây gió đâu mất rồi!

"Băng Hộ Pháp đã về! Thuộc hạ mời ăn hạt dưa này Băng Hộ Pháp." 

Một tên Ám Vệ trong đám áo đen lú nhú trên nóc nhà xuất hiện, tay cầm nắm hạt dưa chưa cắn quơ quơ qua lại vẫy chào Bạch Hàn. Bạch Hàn thì có chút thất thần đánh giá sảnh viện khi thật không ngờ "căn cứ mật" lại là phủ đệ hàng xóm của Bạch Vương Phủ.

Khi Bạch Hàn vừa đi đến ở trước cửa phòng, y cũng không có tâm trạng chú ý đến tên Ám vệ rủ rê ăn hàng. Vốn sắm vai băng lãnh mặc kệ thế giới, từ xa nhìn thấy Hạ Phong mặt than đột nhiên có gì đó sai sai với thường ngày khiến Bạch Hàn của chúng ta một phen kinh hãi suýt vấp té cả bậc thềm.

Nhẹ phất tay từ chối lời mời buôn dưa lê, Bạch Hàn bước vào đại sảnh ung dung ngồi xuống ghế đối diện Hạ Phong, cũng không chú ý lắm với tên "tương tư" ngồi một đống bên kia nữa nhưng vừa lúc ba vị huynh đệ ám vệ tí ta tí tởn bước vào. Tay bê khay trà bánh đến đặt lên mộc bàn mời Bạch Hàn uống trà ăn bánh, rồi bê ba cái ghế lại chụm đầu nhiều chuyện bắt đầu sự nghiệp kể lể ỉ ôi. Ám vệ nhà người ta hoạt động bí mật, ám vệ nhà Ám Dạ Các tuy danh ám vệ lại công khai hoạt động như chưa có danh hảo này. 

Bạch Hàn cũng đã quen với hành động vốn không phân biệt trên dưới này, thư thả thưởng thức trà. 

"Băng Hộ Pháp! Ta thật thất trách mà! Ô... ô..." Một tên mặt dày giả vờ khóc tức tưởi, hai tên còn lại cũng không kém vỗ vai cộng gương mặt thông cảm phụ họa.

"Nói! Có chuyện gì?" Bạch Hàn vẫn ưu tư thưởng thức trà. 

Hình như có ai đó bị bỏ rơi một bên vậy ta?

"Băng Hộ Pháp! Ta thật có lỗi với người... ô... ô..." Lại khóc tiếp, lại vỗ vai sắm vai bằng hữu tuyệt vời, sẻ chia mọi vui buồn chăng?

Cau mày khó hiểu về độ dong dài của ba tên nhiều chuyện.

"Vào trọng tâm! Ta mệt rồi cần nghỉ ngơi! Nhanh!"

Quẹt nước mắt cá sấu, ba tên đứng dậy dẹp ghế. Người phụ trách kể chuyện trịnh trọng đứng sang một bên nhường lại đất diễn cho hai tên kia phụ hoạ.

Vào một đêm trăng thanh gió mát.

(Giản lược 2000 chữ từ chương 15)

Bạch Hàn ban đầu thì chẳng chú ý gì đâu nhưng khi một tên tự nhiên lấy đâu ra mảnh vải lụa màu hồng quấn quấn vào người, giả trang nữ nhân suýt làm nàng phun luôn ngụm trà ngon đang uống dở. Hai tên kia không ngờ diễn đạt vô cùng mà cứ cảm thấy nó cứ lô lố với thực tế. Cái gì mà tình tiết nhìn nhau đắm đuối, ôm nhau thắm thiết quyến luyến không rời, cái gì mà thề non hẹn biển trên trời dưới đất.

Thèm đập ba tên này nhừ xương quá! Nhớ hôm qua, diễn biến còn chưa tới nửa khắc làm gì diễn lố ra cả nửa canh giờ. 

Ai? Đứa điên điên nào viết kịch bản thế?

Khi diễn đã xong xuôi, ba tên kéo nhau cười tươi như hoa dâm bụt đến đáng ghét nhìn trân trân từng cử chỉ cảm xúc của Bạch Hàn. Nhìn mãi, nhìn mãi cũng chẳng thấy y mảy may một xúc cảm. 

Giật mình hồi hồn rồi ngơ ngác ngó nghiêng, phóng mắt nhắm thẳng Bạch Hàn cười cười như bị lơ ngơ.

"Hàn! Ngươi mới đến!"

Bạch Hàn cũng kinh hãi nhìn Hạ Phong ngơ ngác chuyện gì. Nhẹ gật đầu chào hỏi mà thầm suy nghĩ sao hôm nay huynh ấy bị thiểu năng trí não thế? Người ta đến từ lâu rồi nga!

"Không xong rồi... Chủ Thượng đã tìm được ý trung nhân!"

Vốn bình thường là người nho nhã, đầy lễ giáo. Vậy mà tên Long Thiên Kỳ nào đó lại thất thố bước vào, theo sau là Phượng Lăng Lăng thần sắc thản nhiên pha chút vui mừng. Không ngại trở ngại nam nữ gì đó, Phượng Lăng Lăng lôi Long Thiên Kỳ ngồi ngay ngắn tại mộc đôn rồi ưu tư rót trà đưa cho y để lấy lại được bình tĩnh thường ngày.

"Có thật không Hữu Đường Chủ!? Không phải, Chủ Thượng vốn đã phải lòng... à ừm... một cô nương phàm trần đã chết!" Một tên Ám vệ nhanh mồm nhanh miệng đứng cạnh hỏi.

"Ta có nói dối bao giờ!" Long Thiên Kỳ tỏa ra uy áp kinh người khiến ai cũng phải nhíu mi. May mắn có Phượng Lăng Lăng kéo tay hắn lại ôn tồn nói.

"Đừng lo lắng! Mọi chuyện ắt cũng sẽ rõ ràng thôi. Ở đây là phàm trần, người trần mắt thịt nhiều, Long ca buông ra uy áp Long tộc của huynh nhiều quá coi chừng dẫn đến dị tượng rồi phá vỡ Phong ấn Linh lực bao lâu kìm hãm. Vèo cái đám Cửu Trùng Thiên lại buông cái quy tắc cổ lỗ sỉ nhắc nhở làm Chủ Thượng không vui thì sao? Dù Chủ Thượng không sợ gì họ nhưng rất ghét phiền phức đấy!"

"Thiên Huyền Đại Lục không thuộc quản lí của Cửu Trùng Thiên. Ngon mò tới đây ta hạ độc từng người một." Long Thiên Kỳ đáp.

Bạch Hàn khẽ ho nhẹ, có chút giận: "Người trần mắt thịt! Hừ... chắc là chê bai ta và Hạ Phong là người trần mắt thịt duy nhất ở đây chứ gì?"

"Nguyệt Hàn. Ngươi và Hạ Phong đều là cánh tay đắc lực vừa là bằng hữu của Chủ Thượng. Ai có thể chê bai thân phận của hai người chứ! Nếu chê bai chúng ta đã không moi hết hiểu biết hay thân phận thực sự cho hai bọn ngươi biết nga." Phượng Lăng Lăng ánh mắt đầy những tia thiểm điện xèn xẹt chiếu đến Bạch Hàn.

"Dù võ công có cao siêu đến đâu, kéo dài tuổi thọ cũng có ngày "người trần mắt thịt" chúng ta phải chết đi! Nên đôi bên đừng châm chọc nhau nữa. Đủ lắm rồi!" Hạ Phong buông lời buồn bã hiếm thấy với vẻ mặt vô hại của y.

"Ta sẽ nghĩ cách tốt nhất!" Long Thiên Kỳ nắm chặt tay kiên quyết nói.

Biết Long Thiên Kỳ đang khuyên nhủ mình không nên lo xa nhưng y biết đời người không quá dài như các vị đã thành thần tiên cường đại ở đây. Hạ Phong chỉ được may mắn ưu ái của Huyền Mặc và Long Thiên Kỳ. Nhận hai người làm huynh đệ kết nghĩa cũng là cái đáng trân trọng nhất của hắn ở kiếp người này. 

Kiếp người tuy ngắn mà khó mà đoán trước được những gì sắp diễn ra ở tương lai, còn có rất nhiều chuyện hắn cần làm và cần sự trợ giúp từ mọi người ở đây.

Trở lại sự việc chủ thượng có ý trung nhân, Long Thiên Kỳ tiếp tục lời kể đầy mờ ám. Nào là phòng tắm đầy hơi nước, nào là nam nữ đối diện nhau trao nhau những lời đường mật cùng nụ hôn nóng bỏng.

Ba tên ám vệ vẫn còn trong phòng bỗng nhảy cẫng lên la hét um trời mây lên vì hưng phấn. Bên ngoài, các Ám vệ khác đồng thông cảm than thở. Cần phải đi mua thuốc gấp cho ba tên kia thôi! Thật tội nghiệp!

Ngơ ngác nhìn ba tên điên, Hạ Phong hồi hồn trở lại gương mặt than vô hại của mình hỏi:

"Có chuyện gì???"

Vẫn tiếp tục la nhưng cố tiết chế lại trả lời: "Chủ Thượng thật uy vũ!" 

Hạ Phong bỗng té ghế, ngã sấp mặt ra trước không màng đến hình tượng. La lên cả buổi tưởng cái gì xa xôi lắm. Ai ngờ lại là một lời khen ngắn gọn!

"À... ta có chuyện muốn hỏi mọi người! Từ đời Tổ phụ đã truyền xuống một bức tranh "thiên nữ giáng trần". Hôm nay Nguyệt Hàn có chút thắc mắc muốn thỉnh giáo mọi người vì tất cả đều từng là Thần tiên Cửu Trùng Thiên. Nếu quen biết người trong tranh thì cho ta biết." 

Bạch Hàn nhẹ giọng, từ trong giới chỉ xuất ra một bức tranh đã cũ nhưng cũng được bảo dưỡng vô cùng tốt. Nàng nhẹ nhàng mở bức ra thì... từng tiếng kim rơi vang lên.

Bịch... bịch... bịch...

Hàng loạt tiếng rơi như những quả mít rụng ngoài kia, viu một phát cả chục tên ào thẳng vào đại sảnh, ngó nghiêng chen chúc nhìn vào bức tranh "mỹ nhân" với bóng dáng quen thuộc từ lâu đã không gặp kia.

Hạ Phong cũng lò mò ngồi dậy từ lâu cũng chăm chú nhìn vào bức tranh, liền kinh ngạc hô: 

"Chẳng phải, Huyền đại ca khi rảnh rỗi đều họa mỹ nhân trong kí ức, cũng không có mấy phần khác với bức tranh "thiên nữ giáng trần" này!"

Có chút hảo ý tìm lại thân phận thực sự cho Bạch Vũ Diệp Y nên Bạch Nguyệt nghĩ ngay đến người của Ám Dạ Các. Thật bất ngờ tất cả đều quen!!!

"Các ngươi... các ngươi xác định biết nàng? Đó là... Bạch Vũ Diệp... Diệp Y - Rốt cuộc Vũ tỷ tỷ là... là... ai???" Cũng lắp bắp hỏi.

"Là người trong lòng của Chủ Thượng!!!" Ba tên đồng thanh hợp lực kết luận nhanh nhất có thể.

Lần này lại là Bạch Hàn té ghế, ngã ngược ra sau, bất tỉnh nhân sự thật sự không còn gì để nói hay suy nghĩ.

"Nguyệt Hàn! Ngươi có cần phải kích động như thế không?" Hạ Phong tỉnh táo đi đến liên tục vỗ má y rồi nói tiếp: "Ta biết ngươi hâm mộ chuyện tình của Chủ Thượng Đại ca nhưng kích động đến độ này thật giống nữ nhân quá đó! Tỉnh! Tỉnh!"

Thế là, sau đó một trận nhốn nháo kinh thiên động đất xảy ra trong cả một canh giờ liền mà quên lãng đi việc đầu tiên đó là phải tìm ra người khiến bọn họ điên loạn.

May sao, Long Thiên Kỳ đều có dự tính cả về độ lên cơn của bọn thuộc hạ nên đã giăng kết giới cách âm từ lâu. Khổ nỗi cho hắn phải tốn công suy nghĩ đến mấy tên dở hơi kia mà không ai biết! Chừng bị truyền ra ngoài người mất mặt đầu tiên cũng là Đại ca hắn đấy thôi! Mà Ám Dạ Các cần gì phải có mặt mũi nhìn thiên hạ nhỉ? Hình như chỉ mình hắn để ý thôi nhỉ?

                                     ***

Phượng Lăng Lăng ngây ngốc nhìn Bạch Hàn từ tốn không sót một chuyện giấu giếm gì về những gì bản thân biết về Bạch Vũ Diệp Y mà kể lại toàn bộ sự việc cho mọi người nghe. Hạ Phong dù mặt than càng lúc càng đen lại cầm lấy cây ngọc sáo của mình lên lau chùi, làm bộ là không liên quan gì hắn đâu nhưng vẫn lắng tai nghe lén. Long Thiên Kỳ như hoa như ngọc thản nhiên nâng lên tách trà thưởng thức. Đám Ám vệ không hổ cây buôn dưa lê bán mắm ngoài chợ tụ tập tất cả các chỗ có thể hóng chuyện mà không làm phiền đến hai vị Hộ Pháp và hai vị Đường Chủ, chia nhau bao kẹo đậu phộng, không ai dám phát ra dị âm thanh nào phát ra làm gián đoạn cuộc kể chuyện này.

"Hết rồi?"

Phượng Lăng Lăng cau mi hỏi Bạch Hàn. Bạch Hàn gật đầu không nói gì nữa, vớ ngay tách trà uống dở khi nãy hớp một ngụm cho đỡ khát.

"Vậy là Tiểu Hồ Ly cũng như Diệp Y là người trong lòng của Chủ Thượng. Hết rồi?"

Vẫn gật đầu.

"Ngốc. Sao ngươi không hỏi Diệp Y là ai và đến từ đâu?"

"Cô ngốc thì có! Có một người nào vừa gặp vài ngày lại lôi danh tính thật ra nói hết chưa?"

Đến Phượng Lăng Lăng lắc đầu trong ngốc nghếch.

"Thì đó..." Vỗ vãi Phượng Lăng Lăng không tiêu nổi vụ việc có chút đơn giản này.

"Ở đây có Long Thiên Kỳ và đám Ám vệ ham ăn vặt này đi theo Chủ Thượng lâu nhất. Vậy có ai biết tiểu cô nương khi nãy các người gặp là ai không?" Bạch Hàn ngẩng đầu hỏi.

"Không biết. Chuyện của Lão ấy ta chưa bao giờ can thiệp!" Long Thiên Kỳ bâng quơ đáp.

"Huống hồ Chủ Thượng trước khi chúng tôi phát hiện ra có ý trung nhân thì rất hay xuất quỷ nhập thần phiêu lưu các nơi thăm thú nhân gian. Vả lại, với tính cách hầm băng của mình thì người đi đâu thì ai mà dám hỏi?" Một Ám vệ vỗ tay cái bép rút ra vấn đề nằm ở đâu tiếp tục.

Thở dài và thở dài. Rốt cuộc, vị tiểu cô nương mang tên Bạch Vũ Diệp Y đó danh tính thực là ai mà có thể khiến Huyền Mặc băng phong vạn năm động tâm? Rồi... vị cô nương ở trong phòng tắm cùng người nữa. Ôi thật đau đầu!