Bất Ly Bất Khí: Ai Là Nương Tử của Ngươi?

Chương 32: Trốn



Bạch Vũ Diệp Y và Phượng Lăng Lăng trốn đi Cửu Vương Phủ thành công, thoát ly vận toàn lực khinh công rời khỏi Kinh Thành càng nhanh càng tốt.

Đến trời tờ mờ sáng, cả hai mới dừng lại quá trình chạy thục mạng như sợ bị tóm đến nơi tiếp tục thong thả dạo bước. 

"Cái chỗ quỷ quái gì thế này, xung quanh 30 dặm cư nhiên không có khách điếm hay quán ăn nào?" Phượng Lăng Lăng nhíu mày than vãn.

Bạch Vũ Diệp Y cũng cảm thấy không khá hơn mấy, toàn bộ sức lực dùng toàn bộ cho vận linh lực thoát ly khỏi tên "chết bằm" bám người. Nếu đã quyết định đi chơi một phen thì phải có bạn có bè! Vì thế, nàng không ngại tiết lộ kế hoạch với Phượng Lăng Lăng đi quẩy một phen ra trò. Tội nghiệp Bạch Nguyệt hiện đang trong tình cảnh dâu hiền vợ thảo, chẳng thể đi thăm thú phong cảnh thế gian hoặc lưu lạc thiên nhai cùng Bạch Vũ Diệp Y.

Mặt trời càng lúc càng lên cao, trên đường xuất hiện hai nữ nhân một đỏ một trắng dìu nhau bước từng bước chậm rãi. Bộ dạng không thê thảm lắm nhưng vẻ mệt mỏi là không thể tránh khỏi, vẫn cố động viên lẫn nhau đi tiếp tìm nơi nghỉ chân.

"Cô nương, có cần giúp đỡ gì không?"

Một chiếc xe ngựa vô cùng xa hoa đi ngang qua hai nàng, một nam tử đẩy màn ra, nhô đầu ra khỏi xe, mỉm cười nhìn. 

Phượng Lăng Lăng lườm hắn một cái: "Dĩ nhiên là cần! Không thấy tỷ muội ta mệt sắp chết đến nơi rồi hay sao?"

Bạch Vũ Diệp Y quan sát nam tử trước mặt, một nam tử tuấn mỹ đầy vẻ đoan chính vô cùng. Một thời gian ở chung với Huyền Dạ Mặc sắc nước hương trời anh khí dụ hoặc vạn phần kia, nàng đã đôi phần miễn dịch với tất cả vẻ đẹp các mỹ nam. Cảm giác cần phải kính trọng bay mất tăm, thay bằng thái độ lãnh đạm.

"Nơi này rừng hoang vắng vẻ, chừng qua mấy canh giờ đi đường nữa mới đến thành thị gần nhất. Nếu hai cô nương không chê, chúng ta có thể đồng hành!" Nam tử đoan chính nói.

"Đa tạ ý tốt của công tử! Nếu đã mở lời, tỷ muội không ngại gì thì không bằng cùng chung đường một lần." Bạch Vũ Diệp Y đáp.

Phượng Lăng Lăng không khách khí nhảy lên xe, không quên vươn tay kéo Bạch Vũ Diệp Y vào trong mặc cho tên phu xe đang mắt tròn mắt dẹt nhìn. 

"Cô nương muốn đi đâu?" Nam tử trông còn rất trẻ, một thân lam sắc trường sam, tay cầm chiếc phiến, càng thêm tuấn mỹ hỏi.

"Không biết. Đại loại tìm nơi nghỉ chân trước đã!" Phượng Lăng Lăng trả lời. Nhan sắc nàng quyến rũ, yêu mị có thừa nhưng chú ý kĩ, có vẻ nam tử lam y kia chẳng hề có chút hứng thú nào với đại mỹ nữ mị hoặc như nàng. Tâm trạng không thích mấy người lạ dần thuyên giảm đi chút ít.

"Xin hỏi tôn tính đại danh của hai cô nương đây?" Nam tử dịch sang một góc xa, nhường khoảng trống cho hai nàng.

"Chỉ là người vô danh không đáng nhắc đến, ta là Bạch Vũ, còn muội ấy là Phượng Lăng Lăng. Đa tạ đã cho tỷ muội ta đi nhờ chuyến xe này!" Bạch Vũ Diệp Y thản nhiên chắp nhẹ tay trả lời rồi an nhiên ngồi dựa vào vách xe.

"Không cần khách sáo quá! Nhìn qua hai vị cô nương đây có phải là người trong giang hồ?" Nhấc tay rót trà thiết đãi.

"Ngươi đoán?" Phượng Lăng Lăng hỏi.

"Nếu là một tiểu thư bình thường, không ai dám một mình xuất môn, lại càng không dám đi bộ hành tẩu. Hơn nữa, trên đường này thổ phỉ rất nhiều, nữ tử bình thường tuyệt đối không dám đi ngang qua. Tuy nhìn qua trang phục cả hai vô cùng quý giá, nhưng không làm mất đi tác phong của các hiệp lữ kì tài chẳng ai dám xúc phạm." Nam tử phe phẩy phiến chầm chậm phân tích.

"Ngươi có biết Huyết - Bạch song sát không?" Phượng Lăng Lăng chợt hỏi.

Nam tử khẽ biến sắc mặt bình thản, hơi bất ngờ câu hỏi này.

Phượng Lăng Lăng bật cười: "Đùa thôi! Trên giang hồ ai mà không biết Huyết - Bạch song sát vốn là một nữ - một nam, hành xử kì quái. Tỷ muội ta vô hại như vầy sao có thể là họ?"

Trên giang hồ, không ai không một lần nghe qua danh Huyết - Bạch song sát chẳng thể đắc tội. Y còn nghe nói họ xuất thân từ Ám Dạ Các - một trong 3 tông phái phát triển bậc nhất Thiên Huyền Đại Lục. Đã vang danh một lần, tinh tức đó càng thêm vẻ kinh sợ cho toàn Võ Lâm.  

Bạch sát - tinh thông dịch dung thuật, y luôn xuất hiện với đủ loại hình dáng, trà trộn được bất cứ đâu thu thập tin tức mật khiến ai cũng ngầm dè chừng.

Huyết sát - một thân hồng y đỏ rực, thể chất quái lạ có thể phóng xuất ra ngọn lửa cực nóng thiêu đốt "vật" đụng vào thành tro tàn tức khắc.

Cả hai đều có điểm chung là thường xuyên đi cùng nhau, xuất thần nhập hóa, võ công trác tuyệt, thủ đoạn độc ác, chọc tới chỉ có một kết quả, đó là tất diệt, không chừa một sự sống nguy hại.

"Cô nương thật khéo nói đùa. Trò chuyện nãy giờ mà vẫn vô ý một chuyện. Tại hạ danh là Minh Tử Triệt." Chắp tay hữu hảo giới thiệu.

"Minh Tử Triệt? Chẳng phải là tên tiểu thiếu gia mất tích 15 năm trước của Môn chủ, mười phần hết chín phần giả nhân giả nghĩa của Phong Vân Môn chứ? Mới đây không bao lâu, Môn chủ bỗng công bố với toàn thiên hạ là đã tìm lại được tiểu nhi tử thất lạc?" Phượng Lăng Lăng ngạc nhiên thốt lên.

"Phong Vân Môn?"

Bạch Vũ Diệp Y nghi hoặc nhớ lại tình cảnh lần đầu gặp Phượng Lăng Lăng và Bạch Hàn chẳng phải là có giao đấu với chúng đệ tử Phong Vân Môn.

Cười nhạt tự giễu chính mình kèm nghi ngờ thân phận của hai nàng thêm: "Cô nương đây thật biết rõ nhiều tin tức bí mật như thế!"

 Cười nhẹ, cũng chẳng giải thích thêm điều gì.

Đến giữa trưa, xa phu cho ngựa nghỉ ngơi lấy lại sức, Minh Tử Triệt tùy tâm tùy ý vẫn ngồi trong xe ngựa an vị đọc sách. Phượng Lăng Lăng cảm thấy không khí có chút không thông nên rủ Bạch Vũ Diệp Y ra bên ngoài xe hít thở không khí. Một đoàn xe ngựa sang trọng nườm nượp nối đuôi nhau đi qua. 

"Này. Phượng Lăng Lăng. Dọc đường đi sao lại có nhiều người đi ngang vậy? Gần đây có lễ hội nào lớn cần tham gia à?" Bạch Vũ Diệp Y hỏi Phượng Lăng Lăng.

"Là tiệc mừng thọ của Môn chủ Phong Vân Môn." Minh Tử Triệt dừng đọc sách, ngẩng đầu lên đáp.

"Ồ... Vậy tiểu thiếu gia Phong Vân Môn như công tử đây là trở về tham dự?" Phượng Lăng Lăng hiếu kì hỏi.

"Tham gia sao?" Minh Tử Triệt cười tự giễu, đoán chắc hai vị cô nương đây không phải vô danh tiểu tốt, y thật muốn mời hai người vào kế hoạch lần này.

"Nếu hai vị cô nương có hứng thú. Ở đây tại hạ còn dư lại vài thiếp mời. Ắt rằng tiệc mừng thọ lần này hẳn vô cùng náo nhiệt!" Minh Tử Triệt rút ra một xấp thiệp mời mạ vàng ròng chói mù mắt ra. Thật không giống tác phong tùy ý của y.

"Náo nhiệt? Hảo hảo. Ta sẽ đến tham dự." Phượng Lăng Lăng nhận lấy thiếp mời, nổi máu vui chơi, yêu thích tham gia náo nhiệt một phen. Lần trước thi hành nhiệm vụ tìm kiếm Ngũ linh châu, nàng đến Hỏa Thành, còn chưa đặt chân đến Kim Thành đâu.

Bạch Vũ Diệp Y dù không muốn đi, cũng phải đi. Kẻo Phượng Lăng Lăng khùng lên đốt trụi Phong Vân Môn nhà người ta thì sao? Chẳng sợ đồng đội phiền phức, chỉ sợ đồng đội chơi quên lối về, có biến gì nàng ắt có trách nhiệm hốt xác Phượng Lăng Lăng.

Thế rồi, hai cô nàng một đường đi cùng Minh Tử Triệt đến Kim Thành. Minh Tử Triệt hòa nhã tiếp đón, sắp xếp khách điếm tốt nhất rồi y cũng có việc bận rời đi. 

"Sao ta thấy có gì đó nó sai sai?" Bạch Vũ Diệp Y ngồi xuống bàn trà cạnh cửa sổ, rót trà, thong thả nhấp một ngụm trà nói.

"Sai sai gì cơ? Không cần gì phải lo lắng. Phong Vân Môn không phải đầm sâu, hang hổ. Đi chơi một lần mở mang tầm mắt. Để ta xem Môn Chủ gian xảo đó làm gì được ta?" Phượng Lăng Lăng ngồi ghế cạnh cửa sổ còn lại đáp lời.

"Ngươi cảm thấy Minh Tử Triệt là con người như thế nào?" Nàng rõ ràng chẳng lo, chỉ cảm thấy có chút kì quái.

"À... hắn khác với phụ thân hắn. Chắc có ẩn tình gì đó?!" Phượng Lăng Lăng suy ngẫm, tay lấy một quả quýt, tùy tiện lột vỏ, tách múi cho vào miệng nhai.

"Minh Tử Triệt là ai?" Một giọng nói nghiêm nghị, cực lãnh đạm vang lên.

Bạch Vũ Diệp Y sửng sốt: "Ngươi".

Theo sau đó là bóng dáng xanh ngắt từ sau lưng nam tử y phục trắng tinh vẫy vẫy tay đi ra: "Đại tẩu. Phượng Lăng Lăng."

Tiếp nữa là những đầu người chen chúc ngoài cửa, thầm hóng chuyện nhìn vào. Tuy không dám vào nhưng tinh thần hóng hớt, buôn dưa bán mắm vẫn không thay đổi.

"Chủ Thượng. Long Thiên Kỳ. Đổi đến thật nhanh." Phượng Lăng Lăng nói xong liền đứng dậy, nhường ghế lại cho Huyền Dạ Mặc ngồi.

Huyền Dạ Mặc mím môi, hướng Bạch Vũ Diệp Y đi đến, trừng mắt hỏi lại: "Minh Tử Triệt là ai?"

"Chỉ là người lạ, không quen." Bạch Vũ Diệp Y tim vững đập như thường, mặt không đỏ trả lời.  

"Đúng vậy. Chỉ là hắn có mời chủ mẫu đi dự tiệc mừng thọ Môn chủ Phong Vân Môn thôi." Phượng Lăng Lăng đổ dầu vào lửa phụ họa.

"Mời đi dự tiệc?! Không quen mà mời?!" Huyền Dạ Mặc nghiên răng nghiến lợi từng chữ.

Xua tay, Bạch Vũ Diệp Y giải thích ngay và luôn. 

"Có mời Phượng Lăng Lăng nữa. Không phải một mình ta." 

"Bạch Vũ Diệp Y. Nàng được lắm! Dám trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài?!" Huyền Dạ Mặc tức giận cực điểm

"Ta không có mà." 

Bạch Vũ Diệp Y trừng mắt lại, không ai nhường ai. Long Thiên Kỳ và Phượng Lăng Lăng ngửi mùi có chuyện không lành, tự khắc chùn ra khỏi phòng, lôi xềnh xệch đám nhiều chuyện có một không hai đi rồi đóng của phòng. 

Huyền Dạ Mặc thở dài một hơi, tức giận thì tức giận thật. Nương tử bỏ nhà đi không nói không rằng, khiến hắn thật lo lắng, lòng như lửa đốt, tức tốc lên đường tìm kiếm. Một đường theo dấu vết đến Kim Thành. Biết rõ nàng có nhan sắc, thông minh, dễ hút mắt người. Tình địch khắp chốn kiểu này, Huyền Dạ Mặc vô cùng muốn đem người về Huyễn Dạ Huyền Giới, giấu cho kĩ.

"Tha cho nàng một lần. Lần sau dám ong bướm bên ngoài, ta trói nàng lại không cho đi đâu cả!" Huyền Dạ Mặc xuống nước trước, nhà là phải có nóc.

Bạch Vũ Diệp Y hừ nhẹ một tiếng, giải thích chỉ thêm phiền, hắn chẳng tin. Im lặng là vàng, yên lặng thưởng trà, hưởng thụ bình yên trong giây lát. Huyền Dạ Mặc chờ nàng uống xong ly trà thơm mới bế Bạch Vũ Diệp Y về giường nghỉ ngơi. 

"Ngươi làm gì đó? Ta chưa có buồn ngủ."

"Vi phu mệt mỏi. Nàng bồi ta ngủ." 

Huyền Dạ Mặc ngang ngược ôm tiểu nương tử nằm xuống giường phía bên trong, hắn nằm ngoài, tay chân ôm chặt nàng vào lòng không buông. Bạch Vũ Diệp Y biết rõ nhiều lần phản kháng vô dụng, mặc kệ hắn, ngủ thì ngủ, ai sợ ai.