Bất Phụ Tương Tư

Chương 12



Buổi tiệc chóng tàn, ánh tà dương đã che mất một tầng mây xám, chỉ le lói trải sắc đỏ nhạt màu lên tường thành sừng sững, nghiêm trang.

Gió lạnh thổi đến đánh rối mái tóc mật của nàng, xe ngựa phủ Tướng Quân dừng trước Cung Môn, định rời khỏi thì phía sau vang lên giọng nói của Đạm Đài Sở Giao:

" Tướng Quân phu nhân xin dừng bước."

Gió ùa tới lay động lục lạc đồng khắc họa tiết Thanh Long trên túi thơm của Đạm Đài Sở Giao, nam nhân chạm rãi bước đến:

" Thất lễ rồi, Thượng Quan Tướng Quân, ta có thể nói chuyện riêng với phu nhân một chút được không? "

Tinh Húc do dự nhìn nàng, sau đó mới gật đầu lên xe ngựa trước. Quân Dao ngạc nhiên:

" Không biết giữa ta và ngài thì có việc gì để nói, vốn chưa từng qua lại, nếu là vì chuyện cứu mạng vừa rồi thì không cần đâu."

Đạm Đài Sở Giao có hơi kinh ngạc, hắn không ngờ một nữ tử quen với chốn nội trạch êm đềm vậy mà chỉ nhìn qua đã thông tỏ tất cả, dè dặt hỏi:

" Ta vẫn chưa nói ra sao nàng có thể đoán được ta đến tìm là vì chuyện gì?"

Bạch Quân Dao bình thản mỉm cười, cũng không thể nói rằng nàng sớm đã biết trước việc này, kiếp trước còn giúp sức khiến hắn chết rất khó coi.

" Ta từng nghe nói ngài bị bệnh lạ đeo bám, nhiều năm qua lấy Cam Thảo làm vị thuốc chính mới đủ tác dụng kìm chế cơn đau, Cam Thảo lại đại kỵ với thịt Cá Chép, nói không ngoa có thể dẫn tới chết người."

Đạm Đài Sở Giao gật đầu cười:

" Nàng quả thật nói không sai? Nhưng ta muốn biết vì sao nàng lại cứu ta?"

Quân Dao nhìn một hướng, đuôi mắt dài đường nét tinh xảo như viên minh châu được trau chuốt, vốn phẳng lặng đột nhiên giống như kéo màn mây đen mỏng bao quanh, tựa hồ vần vũ thêm tầng oán khí.

" Có quan trọng không? "

Nàng thoáng thấy ánh mắt ngờ vực của Đạm Đài Sở Giao, e là nếu không chịu nói hắn nhất định sẽ bám riết, đành tìm đại một lý do:

" Không phải lúc sáng ngài nói ta nợ ngài một ân tình sao, xem như là trả ân đi, không ai nợ ai nữa."

Nàng nhìn vào khối đá xanh rêu trước mắt đã bị tháng năm mưa gió bào mòn, để lại bề mặt nhẵn nhụi nhưng màu sắc sớm đã không còn đẹp đẽ, nàng vốn không thể nói rằng giúp hắn là vì muốn để lại mối đe dọa cho Đạm Đài Quân, chỉ cần nhìn thấy Đạm Đài Quân không như ý, phát cuồng phát nộ, bị chính dã tâm của mình giày vò hành hạ cả đêm lẫn ngày nàng mới dịu bớt cơn đau đớn trong lòng.

" Tướng Quân phu nhân, mẫu phi của ta danh vị không cao, chỉ mỗi việc Sở Giao nhận được ân sủng không ít của phụ hoàng và hiện giờ mẫu phi cũng đang mang thai hoàng tự, cũng đủ khiến mẫu tử Đạm Đài Quân đứng ngồi không yên, một mực muốn dồn ta vào chỗ chết, dã tâm của hắn đâu chỉ một mình ta biết, lần này được nàng ra tay cứu giúp món nợ ân tình có chết cũng không quên, dù nàng nhận hay không thì tại đây Đạm Đài Sở Giao ta cũng xin đa tạ nàng."

Bạch Quân Dao trầm tĩnh, chuyện tranh đấu nội cung không tốt đẹp gì nhưng đối với nàng hắn lại dễ dàng nói ra hết như vậy, xưa nay Đạm Đài Sở Giao là người kín miệng, sẽ chẳng tùy tiện bàn luận chuyện rắc rối này.

Quân Dao thâm thúy nhìn hắn, lạnh nhạt hỏi:

" Với tư chất của ngài sao có thể không phát hiện ý đồ của Đạm Đài Quân, nói xem vì cớ gì lại cam tâm ăn đĩa cá chép đó?"

Khóe môi nam nhân u ám cong lên, trông chẳng giống cười lại càng chẳng ra khóc, quả là không thể không thán phục nàng, mọi sự đều thông qua một ánh mắt liền ép người ta phải khai ra tận gốc rễ mới chịu buông, hắn thở dài, nhịp thở khẽ gần như hòa tan ngay vào gió:

" Mẫu phi của ta sống ở Hậu Cung không tốt lắm, ngoài những giây phút ít ỏi ở bên cạnh thánh nhan còn lại đều là khổ ải, nếu chút nhẫn nhịn này ta cũng không vì người vậy thì mẫu phi và hoàng đệ trong bụng sẽ phải nằm lạnh lẽo dưới móng vuốt của mẫu tử Đạm Đài Quân. "

Nàng có hơi tức giận, âm giọng nhỏ nhưng hữu lực:

" Ngu xuẩn."

Hắn sững sờ, không phải vì nàng đã phạm thượng, mà là câu nói này giống như hồi trống đánh tan tâm thức u muội của mình, hắn chăm chăm nhìn nàng.

Bạch Quân Dao không khách khí nói tiếp:

" Đại Vương Gia, người không vì mình trời tru đất diệt. Hoa Phi còn có thể sống đến hôm nay là vì sao chắc chắn ngài biết rõ hơn ta, nếu hôm nay ta không ra tay giúp ngài vậy thì sau khi ngài chết bà ấy có thể sống tiếp được không? "

Đạm Đài Sở Giao trầm mặc, nghe xong lời này hắn cảm thấy xấu hổ vô cùng, nàng nói đúng nếu hắn chết mẫu phi của hắn sẽ khó mà giữ mạng, thứ không nên tin tưởng nhất trên đời này chính là chân tình của thiên tử, thứ không đáng phí phạm nhất thế gian này chính là sinh mệnh của bản thân, bất cứ ai cũng chẳng thể xem là chỗ dựa, chỉ có trở nên mạnh mẽ mới là thứ vĩnh viễn không phản bội.

" Đại Vương Gia.... Đại Vương Gia... ".

||||| Truyện đề cử: Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi! |||||

Một cung nữ chạy đến hổn hển thở, trên mặt còn chưa kịp tiêu tán kinh hãi:

" Đại Vương Gia, Hoa Phi...Hoa Phi xảy ra chuyện rồi, người nhanh đến Ngự Tâm Cung."

Đạm Đài Sở Giao hỏi:

" Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

" Hoa Phi đột nhiên chuyển dạ, đã qua mấy canh giờ vẫn chưa có dấu hiệu sinh, đang chống chọi với cơn đau dữ dội. "

Bạch Quân Dao tiếp lời:

" Đại Vương Gia, không cần hỏi nhiều chúng ta mau đến Ngự Tâm Cung trước đã."

Tin dữ truyền đến Bạch Quân Dao và Tinh Húc cũng không thể rời đi, đành cùng Đạm Đài Sở Giao sang Ngự Tâm Cung một chuyến.

" Nước nóng, mau nhanh lên."

Các ma ma, cung nữ khẩn trương ra vào, tẩm cung lộng lẫy phủ một màn trời u ám, vừa bước đến cửa nàng đã cảm nhận được hai luồn không khí hoàn toàn trái ngược, bên trong Ngự Tâm Cung dường như bị hàn băng trấn giữ, trận trận mây đen vần vũ trên đỉnh đầu.

Gian bên trái tiếng thai phụ bị cơn đau như xé nát mấy đoạn xương sườn khi rên rỉ thảm thiết, khi gào thét đến nứt lòng, màn trướng phủ kín, ánh nến leo lét như sắp tàn, gió lạnh không ngừng phá vỡ mành tre lạo xạo đập vào khung cửa.

Một vị Thái Y hớt hải đi ra khỏi phòng sinh chạy sang gian đối diện, Bạch Quân Dao vừa đặt chân lên bậc thềm đá xanh đã nghe:

" Hồi bẩm Hoàng Thượng, Hoa Phi thai kỳ chưa đủ ngày tháng, cơ thể người mẹ rất yếu ngoài ra không có bất thường gì, có lẽ đã vô tình bị động thai khí nên mới dẫn tới sinh non, hiện giờ Hoa Phi đã rất yếu rồi, e là...e là..."

Vị Thái Y ngập ngừng không dám nói, cúi sát gương mặt gầy gò chạm đến sàn nhà, hoàng thượng gắt giọng:

" E là cái gì, nói."

Đôi vai già nua trong quan phục hồng sắc run run, thanh giọng không tốt trả lời:

" Chỉ có thể chọn giữ mẹ hoặc giữ con."

* Gầm *

Long bào đứng bật dậy, ánh mắt tóe lửa đập mạnh nắm đấm xuống mặt bàn, chuỗi ngọc trên tay cũng tan tành rơi xuống sàn nhà lạnh lẽo để lại âm thanh lách cách khiến đường hô hấp của Ninh Thái Y ngưng trệ, tứ chi không kìm chế được lẩy bẩy run.

" Hoàng Thượng bớt giận, Hoàng Thượng bớt giận."

" Vô dụng, cái gì mà giữ mẹ hay giữ con, trẫm cần các ngươi để làm gì hả? Suốt quá trình mang thai khanh là người chăm sóc, chưa từng nghe nhắc đến sức khỏe của nàng ấy bất ổn, sao đột nhiên thời khắc quan trọng lại trở nên yếu ớt như vậy. Hôm nay nếu nàng ấy và hài tử trong bụng xảy ra chuyện gì trẫm nhất định sẽ bắt Ninh Thái Y ông bồi táng."

Sắc mặt của Hoàng Hậu có chút khó coi, nhưng lại không dám lộ rõ, Hoa Phi nhận thánh sủng nhiều năm chưa từng bị lạnh nhạt, Hoa Phi trước kia là cung nữ, được hoàng thượng nhìn trúng mới trở thành phi tần, gia thế cơ hàn nên người người trong chốn nhìn quyền thế họ ngoại như nội cung ganh ghét, càng được hoàng ân lại càng khó sống hơn, nhưng bà tính tình quá đỗi lương thiện, đắc sủng cũng không kiêu ngạo.

Khi Đạm Đài Sở Giao chào đời hoàng thượng liền sắc phong người thành Hoa Phi, trên dưới hậu cung, tiền triều đều không tán thành, nhưng thánh ý đã quyết cũng chẳng thể thay đổi. Sau này trong ngoài đồn đoán Đạm Đài Sở Giao tư chất hơn người, lại được lòng hoàng thượng vừa vặn cả mẹ lẫn con ắt hẳn tương lai có thể trở thành người kế vị, Hoàng Hậu không có con cái, Đạm Đài Quân mang dã tâm cao, sao có thể bỏ qua cho bọn họ.