Bạch Uẩn liếc liếc qua nữ nhi, giật giật tay áo của nàng, thì thào:
" Dao nhi, chuyện này là sao vậy?"
Nàng chỉ cười không đáp, nắm cánh tay ông trấn an, Thượng Quan Tinh Húc lại nói:
" Hôn ước này được kết từ thời nội tổ phụ của hai nhà, vốn chính ta và Bạch quan nhân đây cũng không biết, hôm nay nội trạch cần sắp xếp lại vài thứ nên mới tổng dọn dẹp toàn bộ phủ Tướng Quân, tình cờ lại nhìn thấy tờ hôn ước này."
Trần ma ma nghiêm giọng:
" Tướng quân, lão nô không biết hai nhà Bạch, Thượng Quan đang giở trò gì, nhưng làm sao biết được tờ hôn ước này là thật hay giả."
Hắn sai Tống Từ đem tờ giấy đưa đến hàng người đang đứng quanh:
" Các vị nhìn cho rõ, bên trên tờ hôn ước có dấu ấn đỏ của Thượng Quan Gia và quan ấn của Bạch Gia, mặc dù dấu ấn vẫn còn đậm nét, nhưng nhìn kĩ sẽ thấy rõ đã bị phai màu không ít theo thời gian, chứng tỏ hôn ước này được lập từ rất lâu rồi."
" Đúng rồi, quả thật là như vậy."
Những người xem qua đều thốt lên, khiến Trần ma ma không thể hỏi thêm gì nữa. Tinh Húc hiên ngang đối diện bà ta, tiếng vỏ kiếm sắt va chạm vào đai giáp theo cử động của hắn phát ra âm thanh lách cách sắc bén.
" Trần ma ma, Lôi Quốc chưa từng có tiền lệ nữ nhân đã mang hôn ước phải chịu gả đi cho người khác bao giờ, điều này ắt hẳn nhị Vương Gia hiểu rõ?"
Ma ma rước dâu có chút gượng gạo cười đối phó:
" Nếu đã như vậy lão nô cũng không thể rước dâu được rồi."
Tinh Húc một tay nắm lấy cán kiếm, một tay thả xui theo thân người cao ráo trầm giọng:
" Vậy phiền Trần ma ma trở về bẩm lại với nhị Vương Gia một tiếng, hôn lễ này không thể cử hành."
" Tất nhiên rồi, Thượng Quan tướng quân, Bạch đại nhân lão nô cáo từ."
Sau khi tiễn hết khách mời ra về, dẹp gọn mớ hỗn độn kia nàng đã bị Bạch Uẩn mắng cho một trận tơi bời, nhưng ông vẫn thắc mắc về lai lịch của tờ hôn ước trong tay Tinh Húc.
Giữa tiền viện, Tống Từ kính cẩn đưa đến tay ông tờ hôn ước, nhìn qua không có vấn đề gì, mày rậm của ông nhíu thành một đường thẳng, lớp da trên mày đùn lại tạo thành rãnh sâu giữa trán.
" Quả thật là bản hôn ước, nhưng phụ thân ta chưa từng nhắc đến chuyện này, nếu là định hôn sự cho Dao nhi hệ trọng như vậy sao người lại không nói với ta một tiếng?"
Quân Dao áy náy cười, hai kẻ trẻ tuổi dưới kia nhìn nhau, Tinh Húc điềm tĩnh đáp:
" Bạch đại nhân, ấn dấu là thật, những gì ghi trên đó cũng là thật, chỉ có phong giấy là giả."
Bạch Uẩn giật mình, to mắt thất thần một nhịp rồi gấp gáp lật lại tờ hôn ước. 𝗧ì𝗺 đọc 𝘵hê𝗺 𝘵ại { 𝗧RÙM𝗧R𝗨 𝑌ỆN.v𝗇 }
" Tờ giấy này vốn là giấy mới, đã được vò nhàu nhĩ rồi tưới qua một lần nước trà đậm, sau đó mang đi phơi khô, rồi mới viết lên và đóng dấu."
Vành mắt của Bạch Uẩn vốn đã mở rất to nhìn chằm chằm vào tờ giấy, nghe dứt lời của Thượng Quan ông lại càng căng to ra hơn, môi răng mất kiểm soát mà run lập bập.
" Con dấu của Bạch gia làm sao ngài có được?"
Hắn dịu dàng nhìn nàng như hỏi ý, Quân Dao nhẹ gật đầu:
" Hồi bẩm đại nhân là do Dao nhi sai Đan Quất mang đến phủ Tướng Quân, kế này cũng là nàng ấy đề xuất."
Đan Quất mồ hôi lạnh thấm ướt tóc mai, lập tức quỳ mọp trên sàn nhà run rẩy nhìn nàng bằng ánh mắt xin cứu viện.
Bạch Uẩn vừa sợ vừa tức đến chỉ tay vào mặt nàng cũng không thẳng được một đường.
" Con, con quá quắt lắm rồi. Nếu để hoàng thượng biết được thì chúng ta sẽ đầu lìa khỏi cổ, đâu những vậy còn liên lụy cả hai nhà Bạch, Thượng Quan. Dao nhi, ta dung túng cho con lộng hành quá rồi."
Cơn thịnh nộ cuồn cuộn làm Bạch Uẩn nói không suôn một câu, Quân Dao có chút lo lắng, Tinh Húc hắn tiếp lời:
" Bạch đại nhân là do ta không ngăn cản muội ấy, không phải Dao nhi thật tâm muốn như vậy."
" Thượng Quan tướng quân, ngài đừng có nói thay cho nó."
" Cha, chuyện này nếu chúng ta không nói ra thì ai có thể biết chứ?"
" Con..."
Nàng chạy đến bên cạnh Bạch Uẩn, rót tách trà nóng để ông hạ hỏa:
" Cha, người đừng lo, con tự có cách đối phó, bây giờ nữ nhi không cần gả đến nhị Vương Phủ không phải tốt hơn sao?"
Bạch Uẩn đặt chung trà lại lên mặt bàn, xoa xoa ấn đường mệt mỏi của mình:
" Dao nhi, ta thật sự muốn biết vì lý do gì con lại đổi ý nhanh như vậy, đây là chuyện cả đời, con không được tùy hứng?"
Nàng nhìn ông, phát hiện vết chân chim tại đuôi mắt già nua đã hằn lên rõ rệt, con ngươi thâm thúy của ông như chứa rất nhiều lo lắng, bấy giờ nàng mới nhận ra ông ấy đã có tuổi rồi nhưng chẳng khi nào yên tâm về nàng, đột nhiên nhớ đến bao nhiêu lỗi lầm tiền kiếp của mình đã khiến ông chết thảm, con ngươi trong trẻo của nàng bỗng phủ một tầng óng ánh.
Quân Dao đi ra phía sau dùng đôi tay uyển chuyển xoa bóp bả vai ông, dịu dàng nói:
" Những lời cha khuyên nhủ nữ nhi đã nghĩ thông rồi, vì vậy nữ nhi không mong muốn người vì con mà phiền não thêm nữa, nếu còn có thể quay đầu thì nên quay đầu càng sớm càng tốt."
Ông trầm ổn vỗ vỗ tay mình lên bàn tay mềm mại đang uyển chuyển trên vai, thở một hơi phiền muộn.
" Ta mệt rồi, tướng quân ở lại dùng trà, ta thất lễ vào trong trước."
Tinh Húc đứng dậy, hơi cúi người:
" Bạch đại nhân, người không cần khách sáo."
Gió đông mang khí lạnh bao trùm Bạch Phủ, một đoạn lê hoa đong đưa theo trận tiểu phong, ngồi bên cạnh nàng nhưng hắn lại không biết phải nói gì, sân viện phẳng lặng một màu xanh nhàn nhạt.
Tuyết chưa rơi, mầm cỏ dại vẫn cứ xanh non mơn mởn, lọn tóc ngát hương quế hoa của nàng cứ theo chiều gió vương ngang trên mặt hắn, Tinh Húc muốn đưa tay mình ôn nhu vuốt lấy toàn bộ mái tóc như dòng thác đen óng của nàng, nhưng lại sợ nàng né tránh, lại sợ ngay cả ngồi gần cũng không được nàng cho phép nữa, thế nên hắn chỉ dám kéo đi lọn tóc che mất tầm nhìn, rồi thỉnh thoảng lén nhìn dung mạo kiều diễm kia cho đỡ khao khát.
" Đa tạ chàng."
Nàng ôn hòa cất giọng, hắn chỉ ừ một tiếng rất nhỏ mà chưa kịp nói vài câu khách sáo nào thêm, bởi trong lòng Tinh Húc còn bận suy nghĩ, hôm nay là lần đầu tiên kể từ khi quen biết Quân Dao nàng tìm nhờ đến hắn, chẳng biết có nên vui tới mức rộn ràng trong tim như vậy hay không.
" Dao nhi."
" Hửm."
Cái đáp lại quá đỗi đáng yêu của nàng làm hắn sững sờ, vì trước giờ Quân Dao luôn tìm cách trốn tránh tiếp nhận ân tình của hắn, vậy mà hôm nay bình thản như vậy, khoảng cách lúc trước cứ như lớp cát khô bị phân làm hai nửa vô tình hòa theo đợt thủy triều mà tiêu tán lằn ranh.
" Lúc nãy chúng ta làm vậy không chừng bây giờ khắp Lôi Thành đều biết hai nhà Bạch Gia và Thượng Quan Gia có ý kết thân từ lâu rồi, nếu...lỡ như...."
Hắn chưa nói hết, hắn lo mọi sự bại lộ sẽ ảnh hưởng nặng nề đến nàng, nhưng lại không dám nói thẳng vì sợ nàng nghĩ hắn là kẻ thừa cơ hội. Một võ tướng như hắn bây giờ tìm câu từ mềm mỏng, dịu dàng để nói với nàng sao mà khó thế?