Bất Quá Tư Quân

Chương 16



Viêm Chung Ly quả thực đem Quân Thành Thu cách ly trong Tây viện.


Quân Thành Thu đợi thêm một ngày một đêm. Trong một ngày này, có một tiểu tư đến đưa cơm, còn lại không có động tĩnh gì. Đến sáng ngày thứ ba, Quân Thành Thu không nhịn nổi nữa, gọi Tôn Huyền: "Thương thế thế nào rồi?"


Tôn Huyền gật đầu: "Đã tốt hơn rồi."


Quân Thành Thu gật gù: "Vậy được, mang ta bay ra ngoài." Tôn Huyền kinh ngạc, lắp bắp: "Sư tôn, bọn họ không tìm đến thì thôi. Người còn định đi tìm chết sao?" Quân Thành Thu phiền lòng khẽ mắng: "Nhiều chuyện."


Cuối cùng Tôn Huyền vẫn mang hắn bay ra bên ngoài. Chỉ là trong phút chốc cận kề, Quân Thành Thu nhìn rõ vài giọt mồ hôi chảy xuống bên thái dương y.


Tiểu tử này, thật là.  .


Hai người không bay ra chính đường Viêm gia mà trực tiếp bay ra bên ngoài. Tây viện là nơi xa khuất hẻo lánh, con đường phía bên ngoài cũng vắng vẻ. Quân Thành Thu chân chạm đất, vừa muốn bước đi lại bị một bàn tay túm lấy bả vai. Quân Thành Thu khó hiểu quay đầu nhìn Tôn Huyền: "?"


Tôn Huyền gãi gãi má, ấp úng: "Sư tôn, nếu người để nguyên bộ dạng này chỉ sợ chưa tới xem được Viêm công tử đã bị người ta đánh chết."


Quân Thành Thu sực nhớ, bản thân vẫn còn là yêu quái sát nhân. Vội vã kéo Tôn Huyền núp vào sau lùm cây, trong lòng thầm tính toán làm thế nào cải trang đôi chút. Tôn Huyền thấy hắn cau mày hồi lâu vẫn chưa giãn ra, mạnh dạn đề xuất ý kiến: "Sư tôn, hay người giả nữ trang đi?"


Nghe được câu này, Quân Thành Thu thiếu điều giơ tay cho Tôn Huyền một tát.


Tiểu tử nhà ngươi nói câu nào ăn vả câu ấy!


Bất quá bây giờ vẫn chưa nghĩ ra đối sách gì, phải làm sao đây? Quân Thành Thu chân mày giãn ra, hỏi Tôn Huyền: "Ngươi giả được nữ trang?" Tôn Huyền gật đầu, giơ lên nữ nhân mềm oặt trong tay.


Quân Thành Thu lập tức lông tóc dựng đứng, giãy nảy. Hai con ngươi rớt ra ngoài, thiếu điều cắn phải lưỡi mà chết.


Con, con mẹ nó tiểu tử này ngươi . . ngươi. . đã giết người rồi?! Từ khi nào?! Con mẹ nó chúng ta còn chưa ra ngoài tới một canh giờ đâu!


Tôn Huyền thấy phản ứng của Quân Thành Thu lập tức giải thích: "Sư tôn, người đừng hiểu lầm. Nàng vẫn còn sống." Còn xách cổ áo nàng ta lắc lắc.


Quân Thành Thu hít mấy hơi dài, cố gắng đứng thẳng hỏi: "Ở đâu ra? Ngươi bắt người từ khi nào?"


Tôn Huyền hồn nhiên: "Mới vừa rồi, lúc người đang suy nghĩ. Nàng ở bên ngõ kia đi qua. Ta vốn không định đánh ngất nàng nhưng nàng nhìn thấy chúng ta lại định hét lên nên ta mới hạ thủ."


Quân Thành Thu hắc tuyến chảy dài, đánh giá nữ nhân đang vắt trên tay Tôn Huyền. Y phục đơn bạc sờn màu. Tóc búi đơn giản. Cổ tay còn treo một cái giỏ mây rỗng. Xem ra là thôn phụ chuẩn bị đi chợ. Quân Thành Thu thở dài: "Người này không dùng được, an trí nàng vào đâu đó đi."


Tôn Huyền tuy đã vâng nhưng còn nhìn nữ nhân trong tay mấy lần rồi mới đem nàng đặt đến bên một gốc cây. Quân Thành Thu vẫn còn rối rắm, chẳng lẽ cứ thế đi ra ngoài? Vạn nhất bị ai trông thấy lại sôi hỏng bỏng không. Quân Thành Thu bây giờ trước mắt muốn đi xem Viêm Chung Ly đang giở trò gì. Sau là tự giao mình đến chỗ Nghiêm Phó Bằng, sớm giải quyết một chút khỏi dây dưa lâu dài.


Quân Thành Thu đột nhiên phá vỡ im lặng: "Đi đi."


Tôn Huyền cả kinh, chân chân nhìn hắn. Quân Thành Thu hai tay chắp sau lưng, phiền não mà quay người lại: "Đi đi, về Bắc Miên. Linh lực của ngươi bình thường rồi, về Bắc Miên đi."


Tôn Huyền túm lấy cái tay hắn, hoảng hốt: "Sư tôn.  . người đuổi ta? Rõ ràng yêu quái bọn họ muốn là ta, sao ta lại bỏ đi chứ?" Thấy y nước mắt doanh tròng, trực chờ thống thiết diễn một màn sinh li tử biệt, Quân Thành Thu vội vã bịt miệng Tôn Huyền.


"Tiểu tử này, ngươi còn muốn sống nữa hay không?! Vi sư là ai? Có thể chết sao? Lập tức quay về Bắc Miên, nếu không đừng gọi ta là sư tôn!" Tôn Huyền bụp một tiếng hai gối chạm đất, túm lấy ống quần Quân Thành Thu: "Sư tôn.  . Người đừng bỏ ta!"


Quân Thành Thu nhức đầu cực điểm, gỡ năm ngón tay như chì của Tôn Huyền ra, đỡ y đứng dậy: "Khóc cái gì chứ? Ai nói ta bỏ ngươi, chẳng qua là sắp tới có ngươi đi theo vướng tay vướng chân. Cho nên mới kêu ngươi về Bắc Miên trước."


Quân Thành Thu cười cười, dương quang rọi qua tán lá lay động trên mặt hắn: "Sau khi xong việc ta sẽ về Bắc Miên thăm ngươi."


Tôn Huyền bị dáng vẻ trưởng bối đáng tin, ngọc thụ lâm phong của Quân Thành Thu mê hoặc, vô thanh vô thức gật đầu. Quân Thành Thu hài lòng gật đầu, vỗ vai y: "Nếu có gặp Đông Đản, nói ta sắp về."


Tôn Huyền lưu luyến vâng một tiếng rồi mới chậm rì rì truyền tống đi. Nháy mắt luồng sáng xanh dịu đi, Quân Thành Thu mở mắt, xung quanh trống trải. Thiếu đi một bóng dáng cao to lực lưỡng của Tôn Huyền ở bên cạnh che nắng che mưa cũng thật trống trải biết bao.


Quân Thành Thu cảm thán một hồi mới bắt đầu quay lại chính sự.


Quân Thành Thu bây giờ không sợ chết, còn muốn sớm chết một chút để trở về Thiên Đình. Những chuyện như nguyên nhân Nghiêm Phó Bằng đột nhiên thiện lương hay bằng chứng người chết Nghiêm gia lại biến thành hắn giết Quân Thành Thu đều không quan tâm nữa. Thiên kiếp mà, cái gì không tốt đại hung thì đổ lên hắn. Cho dù vô lí cỡ nào cũng phải đổ lên cho hắn. Mất công tìm nguyên cớ làm gì nữa?


Trước mắt đã gửi tiểu tử kia về nơi an toàn. Hiện tại Quân Thành Thu lập tức muốn đi tự thú một phen, tránh cho bọn họ quấy rối Viêm Chung Ly thêm. Quân Thành Thu cũng hiếu kì, họ Viêm nhốt hắn lại là có mưu tính gì. Hắn nhìn quanh quất một hồi, lại nhìn tới nữ nhân nằm trong lùm cây. Bên đây ngõ hẻm nhỏ không ai đi tới. Bất quá nhìn tới đầu ngõ kia là đường cái tấp nập, người qua lại không ngớt. Quân Thành Thu đắn đo nửa ngày. 


Ài, làm liều thôi. Vị phu nhân này, xin đắc tội.


Quân Thành Thu nhắm mắt, quay đầu sang một bên, bắt đầu mò mẫm đổi y phục. Thật sự là quẫn bách mà. Mấy vạn năm sống trên đời, Quân thượng tiên chưa bao giờ cảm thấy bất đắc dĩ như thế này. Thanh thiên bạch nhật cởi y phục nữ nhân, lại còn là nữ nhân đã có chồng. Cho dù là chỉ đổi ngoại bào vẫn còn trung y nhưng Quân Thành Thu vẫn cảm thấy vô liêm sỉ không ngừng.


Con mẹ nó thật thất đức.  .


Quân Thành Thu mắt nhắm tai ngơ, mò mẫm nửa ngày mới tháo được đai lưng. Vừa bắt được vạt áo trước đã thấy một trận long trời lở đất, mắt tỏa sao. Thôn phụ vừa rồi bất tỉnh, bất thình lình tỉnh dậy cho Quân Thành Thu một tát!


Trong cơn choáng váng, Quân Thành Thu vừa ôm một bên má sưng vù vừa mơ hồ nghe tiếng thét thấu tận chín tầng trời của thôn phụ cùng tiếng bước chân dồn dập sau lưng. Quân Thành Thu thầm nuốt lệ đắng ngược vào trong.


Con mẹ nó, lại là cái vận hắc cẩu gì đây?!


Quân Thành Thu run rẩy hít một hơi lấy dũng khí mở mắt. Bất quá chưa kịp hít vào đã nghe một trận ruột gan đảo lộn. Một giọng nói sang sảng mãnh liệt dội đến: "Dâm tặc to gan!"


Quân Thành Thu lãnh trọn một cước ngàn tạ vào lưng, cả người phi về phía trước. Bên má lành lặn của hắn chà xuống đất, lặng lẽ chảy vài tơ máu. Quân Thành Thu đau xót vô cùng. Khuôn mặt thương hiệu của Bát Vân bị chà đạp như vậy, nếu là ngươi ngươi có xót hay không?! Đánh vào đâu cũng xin đừng đánh vào mặt, cảm ơn!


Quân Thành Thu chưa kịp bò dậy đã bị một cánh tay cường tráng túm cổ áo xách lên, mũi chân chới với chạm đất. Sau đó ngay lập tức có người tiến lên, dùng một đoạn dây cước mảnh trói hai tay hắn lại. Quân Thành Thu cảm thấy mất thể diện vô cùng. Thôn phụ kia vẫn ngồi dưới gốc cây. Hai tay túm chặt vạt áo, tóc tai rối bời. Bộ dạng vừa mới bị chà đạp, khóc đến thương tâm. Đám người chạy đến đây đã đông nghẹt, đứng chắn hết ngõ hẹp, cùng nhau xì xào bàn tán, khí thế ngất trời.


Tráng nam đang xách cổ Quân Thành Thu giơ hắn ra trước đám đông, cao giọng nói lớn: "Chư vị làm chứng, hôm nay yêu nghiệt này dám ở giữa thanh thiên bạch nhật cưỡng bức bách tính dân lành, không bằng loài cầm thú. Tạ Tốn ta hôm nay quyết thay trời hành đạo!"


Tức thì tiếng hoan hô cổ vũ vang lên, hùng khí hừng hực. Người kéo đến xem ngày càng nhiều. Quân Thành Thu bất đắc dĩ cúi đầu. Xem chừng đám người này còn chưa biết hắn là yêu quái, hoặc là phỏng chừng biết hắn là yêu quái nhưng chưa biết hắn mồm ngang mũi dọc ra sao thôi.


Ài, dâm tặc bị đánh một trận rồi thôi. Yêu quái là tức thì sẽ bị đánh chết.


Quân Thành Thu không cam lòng. Con mẹ nó các người đã thấy yêu quái nào an phận như ta chưa?! Nếu như ta là yêu quái, một cái phòng chứa củi kia có thể ngăn được ta sao? Không phải ta đã sớm dùng phép biến hóa gì đó thoát ra rồi hay sao? Nếu như ta là yêu quái, bằng gậy gộc của các người sẽ đánh chết được ta sao?! Thật sự là gỗ mục không thể trạm hoa. Đều là lấy đầu ngón chân tư duy.


Quân Thành Thu triệt để cúi đầu, một động tác phản kháng cũng không bày ra. Thôn phụ kia đã được mấy tiểu cô nương tiến lên thu thập giúp một phen, suy yếu dựa vào người các nàng. Quân Thành Thu bị xách như gà, được đám đông diễu ra đường cái. Còn như hận không thể cho cả thiên hạ biết hắn là dâm tặc, vừa đi vừa rêu rao. Đường cái tấp nập, Quân Thành Thu trúng không ít cà chua hành lá cùng đậu phụ. Bộ bạch y ngọc thụ lâm phong Viêm Chung Ly mới chuẩn bị trong phút chốc biến thành thất sắc y, tạp nham hỗn tào, bẩn thỉu nhem nhuốc.


Quân Thành Thu không dám ngẩng đầu lên, thầm tiếc của trong lòng. Lại hơi hơi ủy khuất một chút tận đáy lòng. Hanh! Bản tiên sống đến mấy chục vạn năm, còn chưa bao giờ có ai dám sỉ nhục ta như vậy đâu. Quân Thành Thu gào thét trong lòng.


Con mẹ nó thiên kiếp, trực tiếp cho ta một đạo thiên lôi tan xác đi còn hơn!  !


Vừa dứt lời, mây đen kéo đến dày đặc, một đạo sấm sét uỳnh uỳnh nổi lên.


Đám người đang hào khí ngút trời bị giật mình, hơi sững lại. Quân Thành Thu cũng giật mình. Con mẹ nó không phải nhặt trúng bàn tay vàng, có khả năng thần kì hô mưa gọi gió gì đó rồi chứ? Đám người phía sau có chút lộn xộn. Tạ Tốn là người bình tĩnh nhất, tay vẫn xách Quân Thành Thu, cao giọng: "Chư vị đừng nóng lòng. Trước chúng ta giao tên này cho nha môn giam giữ!" Nhất thời phía sau im lặng, đồng loạt kêu 'được'. Một đoàn người lại hùng hùng hổ hổ, diễu võ giương oai áp giải Quân Thành Thu.


Đi được một đoạn, mưa nặng nề trút xuống. Quân Thành Thu qua màn mưa, tầm mắt mờ mờ, ẩn hiện nhìn thấy đại môn hùng tráng của Viêm gia, mở rộng. Quân Thành Thu theo phản xạ hơi ngẩng đầu nhìn vào. Chỉ một khoảnh khắc lướt qua, Quân Thành Thu trái tim có chút căng thẳng.


Viêm Chung Ly đứng trong sân, chung quanh là một đám người đang ồn ào. Còn có 'Quân thượng tiên' đạo mạo. Xem chừng chuyện hắn bỏ ra ngoài đã bị phát giác, Viêm Chung Ly bị vạ lây. Viêm Chung Ly tựa hồ một mực giữ im lặng. Tuy rằng y phục ẩm ướt, tiếng trách móc chì chiết xung quanh huyên nháo không ngừng nhưng y vẫn một mực duy trì vẻ mặt bình thản. Đuôi mắt hơi cong xuống, tựa hồ là bình tâm vô cùng.


Quân Thành Thu phẫn nộ trong lòng.


Con mẹ nó sự đã tới nước này, không phải ngươi nên xua tay phủi sạch, đổ hết tội trạng lên đầu ta sao?! Còn chính trực thật thà cho ai xem?!


Bất quá lời không nói ra, cũng không bao giờ tới được tai Viêm gia chủ. Quân Thành Thu mềm nhũn để mặc bọn họ kéo đi, một lời cũng không hé. Chẳng mấy chốc nha môn uy nghi đã hiện trong tầm mắt. Hai con sư tử đá miệng ngậm ngọc trố mắt nhìn Quân Thành Thu. Quân Thành Thu cũng trố mắt nhìn chúng. Hai bên một bên vô tri một bên cố ý, trừng qua trừng lại nửa ngày. Cho tới khi Tạ Tốn vứt hắn qua một bên, bước tới đập cổng quan phủ.


Nói ra có chút mất thể diện nhưng Quân thượng tiên trên Tiên giới sở trường là trừng mắt. Quân Thành Thu có thể trừng mắt liên tục hai canh giờ, không mảy may chớp mắt.


Năm xưa còn ở Bắc Miên hắn hay cùng Đông Đản thi trừng mắt. Đông Đản mắt cá ẩm ướt, lên bờ khô ráo đã là một bất lợi, liên tục thua dưới tay Quân Thành Thu. Đông Đản phẫn nỗ đặt 'cạch' chén trà xuống, giận dữ nói: "Không chơi với ngươi! Nhảm nhí!"


Lúc ấy Quân Thành Thu còn rất đắc ý, cười trêu Đông Đản: "Thế nào? Hôm nay tâm trạng không tốt? Lại bị Phí Thanh Trì từ chối?"


Phí Thanh Trì là vết thương lòng đau đớn nhất của Đông Đản. Nếu không phải Quân Thành Thu, nếu dám lấy ba chữ này ra giễu cợt hắn, Đông Đản không cùng người đó tỉ thí ba trăm hiệp sẽ không họ Đông!


Phí Thanh Trì là một tiểu yêu quái chỉ có vài trăm năm tu luyện. Bất quá chúng phàm nhân chưa bao giờ gặp qua các vị Ma tôn, Thần quân mấy vạn năm tu vi đạo hạnh nên mấy trăm năm này của Phí Thanh Trì cũng đã là ngầu vô cùng. Phí Thanh Trì ở nhân giới tác quái một thời gian. Cũng không có gì nghiêm trọng, không giết người. Nhưng mấy chuyện khiến người ta tức tới sùi bọt mép, huyết mạch không lưu thông thì nhiều không kể xiết.


Mấy năm trước, Phí Thanh Trì không rõ lí do gì trôi tới cái hồ lớn ở Bắc Miên. Đông Đản lúc ấy đang hiện nguyên thân nằm dưới đáy hồ vớt được. Quân Thành Thu cũng không rõ sự tình thế nào lại khiến Đông Đản vốn đã không linh hoạt nay lại mắc thêm trứng trì độn tương tư.


Phí Thanh Trì này là một tiểu ngạo kiều đế vương, một mực lạnh lùng với Đông Đản. Mấy chục năm liền, mối tình đầu của Tiểu Đản không có hồi đáp, chết yểu.


Quân Thành Thu nghĩ đến Phí Thanh Trì lại hơi hơi lí giải được một chuyện. Phàm nhân nơi này coi yêu quái kinh khủng lắm cũng chỉ cỡ vài trăm năm tu luyện. Pháp lực tất nhiên là không có bao nhiêu, chỉ hơn người thường đôi chút là ăn thịt người. Quân Thành Thu cùng Đông Đản ngày ấy đã tận mắt chứng kiến, Phí Thanh Trì chỉ bay lên một cái cũng dọa cả trấn náo loạn. Nói không chừng, thượng tiên trong mắt bọn họ cũng chỉ là một lão pháp sư sống thọ vài trăm năm. Vậy nên mới đem 'Quân thượng tiên' tung hô ngất trời.


Quân Thành Thu trong lòng một trận rầu rĩ. Mất công một hồi suy nghĩ mình có khi nào bảo hộ trấn này. Nói như vậy thì dân chúng nơi này còn không biết có một thượng tiên như hắn. Còn 'Quân thượng tiên' kia có lẽ đúng là họ Quân, không có ý giả mạo.