Bất Quá Tư Quân

Chương 27



Trời vào hạ xanh biếc.


Viêm Chung Ly sắc mặt kín đáo sa sầm, lãnh đạm nhắm mắt. Mi tâm hơi nhăn lại.


Hạ Huyền Chương vốn đã không có tinh thần, lui ra sau ngồi ngủ gật, giả làm người vô hình. Chỉ có Quân Thành Thu thì phấn khởi vô cùng. Tự tung tự hứng khí thế ngút trời.


Quân Thành Thu rung đùi, dương dương nói: "Vị công tử này muốn xem tình duyên?"


Tố Hiên gật đầu, "Tiên Nhân xem xem, cuối năm nay ta có lấy được vợ không?"


Xem bói tình duyên, cuối năm lấy vợ! Tới gặp Quân thầy bói!


Quân Thành Thu lập tức nắm bắt cơ hội: "Công tử tới thật đúng ngày, hôm nay ở đây vừa hay có một vị là cao thủ trong lĩnh vực này."


Tố Hiên ánh mắt đảo một vòng, xuýt xoa nói: "Vậy thật may quá."


Quân Thành Thu cười cười, giơ ra ống tre nói: "Mời công tử chọn một quẻ."


Tố Hiên vẻ mặt thích thú, thò tay rút một thẻ tre, không lật lại nhìn, đưa cho Quân Thành Thu.


Quân Thành Thu nhận lấy thẻ tre từ tay Tố Hiên, thần sắc ngưng trọng, nheo mắt nhìn.


Tố Hiên cũng nín thở, hồi hộp chờ đợi.
. . .
Con mẹ nó, chữ đâu?


Hắn hơi dịch con ngươi, thấy Tố Hiên vẫn đang ngoan ngoãn ngồi đợi liền đặt úp thẻ tre xuống bàn. Cầm lên ống trúc, một lần nữa giơ ra: "Mời công tử rút thêm một quẻ."


Tố Hiên không có nửa điểm thắc mắc, rút thêm một thẻ, vẫn như cũ, ngoan ngoãn không nhìn đưa cho Quân Thành Thu.


Quân Thành Thu nhận lấy thẻ tre thần bí nheo mắt xoa cằm. Nhưng thực ra trong lòng bàn tay đã sớm đổ mồ hôi lạnh.


Hắn đặt úp thẻ tre xuống bàn. Ngồi thẳng lưng, nói dối mà mặt không đỏ tim không đập nhanh hậu huyệt không co rút: "Công tử đây đào hoa không vượng nhưng đào hoa rất rực rỡ cũng rất bền lâu."


Tố Hiên vẻ mặt không tin nổi, tròn mắt: "Vậy sao? Tiên Nhân có thể nói rõ hơn không?"


Quân Thành Thu bao dung độ lượng giải thích: "Tức là hiện tại công tử tuy rằng tình cảm đơn bạc nhưng sau này ắt sẽ gặp được chân mệnh thiên tử. Còn cùng hắn sống hạnh phúc đến tận cùng."


Tố Hiên gật gù, vẻ mặt khâm phục.


Quân Thành Thu vẫn duy trì vẻ mặt đức độ, từ tốn nói: "Phí xem bói của công tử là một lượng bạc."


Viêm Chung Ly ở phía sau khóe môi lặng lẽ run run cong lên.


Tố Hiên biểu cảm tan vỡ, lắp bắp: "... Tiên nhân.."


Quân Thành Thu đuôi mày sắc lạnh, vừa định gây sức ép một phen lại nghe Hạ Huyền Chương vốn đang ngủ gật hô lên một tiếng: "Tiểu Thu!"


***


Hạ Huyền Chương vắt vẻo đi phía trước, Viêm Chung Ly sóng vai Quân Thành Thu đi phía sau. Cuối cùng là Tố Hiên người cao bảy thước rưỡi đang nai lưng xách đồ.


Lại nói, Tố Hiên không có tiền trả, tự nguyện lấy thân trả nợ. Quân Thành Thu tuy rằng cảm thấy không tới mức như vậy nhưng bàn một hai câu qua lại với Hạ Huyền Chương, y lại nói: "Thu hắn đi, dù sao Tiểu Ly một mình xách đồ cũng rất mệt mỏi."


Quân Thành Thu nhìn sang Viêm Chung Ly một thân treo đầy tay nải, ngẫm nghĩ liền đồng ý. Từ nay dắt thêm một Tố Hiên đi theo xách tay nải.


Tiền đã không đủ ở khách điếm, bốn người lập tức phải dọn ra. Hạ Huyền Chương không hề lo lắng, dẫn đường lập tức đăng trình.


Quân Thành Thu không chịu nổi không khí trầm mặc như thế này, cất tiếng hỏi: "Sư phụ, chúng ta đi đâu thế?"


Hạ Huyền Chương vẫn vắt vẻo đi phía trước, đầu không ngoảnh lại, nói: "Đại hội võ lâm."


Quân Thành Thu sửng sốt: "Đại hội võ lâm?"


Hạ Huyền Chương nói chắc như đinh đóng cột: "Đại hội võ lâm."


Quân Thành Thu nhảy hai ba bước tới cạnh y, lo lắng hỏi: "Sư phụ, chúng ta có khi nào biết võ công?"


Hạ Huyền Chương ngắn lưỡi, chột dạ nói: "Chuyện này, ta đã tính cả."


Đúng vậy, điểm này Quân Thành Thu cũng không phải không thông. Đại hội võ lâm là sự kiện quan trọng, tổ chức hoành tráng. Các môn phái từ xa tới đều có tệ xá nghỉ ngơi. Bọn hắn còn đường đường tới từ Cô Trúc sơn, chẳng lẽ lại không có nổi lấy một gian sao?


Tuy nhiên, vấn đề lớn nhất vẫn là Côn Liêu đỉnh ngoài rách nát ra không nói, nửa điểm võ công cũng không biết, điểm này cả giang hồ đều biết. 


Võ công không có, ngươi đến đại hội võ lâm tỉ thí cái gì? Dự đoán kết quả , báo trước Thiên mệnh cũng không có chỗ cho ngươi kiếm ăn đâu! Đại hội võ lâm đã cấm đặt cược, xóc đĩa từ lâu rồi!


Quân Thành Thu và Hạ Huyền Chương hai lòng như một, bắt đầu âm thầm tính kế trong lòng.


"Sư phụ, đại hội võ lâm năm nay tổ chức ở đâu?" Quân Thành Thu dõi mắt theo cánh chim bạc vút bay nơi chân trời, bâng quơ hỏi.


Hạ Huyền Chương tự lẩm bẩm, ngẫm nghĩ mấy giây mới nói: "Kinh thành."


Quân Thành Thu cao hứng, cong cong khóe môi: "Vậy cũng thật tốt." Lại ngoảnh mặt lại, thanh sảng gọi: "Ê, Tiểu Hiên, ngươi đến từ đâu thế?"


Tố Hiên đang chật vật ôm đồ, được hỏi đến liền hổn hển trả lời: "Ta chính là đến từ Kinh thành!"


Quân Thành Thu ha hả cười, cước bộ chậm lại, đợi đi cùng Tố Hiên, "Tiểu tử ngươi ở Kinh thành làm gì kiếm cơm?"


Tố Hiên hừ lạnh một tiếng, quay mặt đi. Trong lòng thầm nghĩ: Nói cho ngươi biết, chỉ sợ ngươi lại quỳ tới mòn đầu gối!


Quân Thành Thu tặc lưỡi, không thú vị, đều không thú vị. Hắn mặc kệ Tố Hiên, bước chân nhanh thêm hai ba phần, đuổi kịp Viêm Chung Ly. 


Viêm Chung Ly suốt dọc đường hiếm thấy khó chịu ra mặt. Lãnh quang bắn tung tóe, như chỉ hận không thể dựng hết gai trên người lên. Quân Thành Thu tinh ý hiểu lòng người nhưng lại cố ý vô duyên hỏi, trêu đùa y một phen: "Thế nào? Tiểu Tố có thâm thù đại hận với huynh sao? Chậc, xem xem, giữa mi tâm huynh có thể kẹp chết ruồi rồi."


Viêm Chung Ly nghe được câu này, không ý thức được bản thân đang từ từ lén lút thả lỏng cơ mặt. Y âm lượng vừa đủ, không có ý để Tố Hiên đằng sau nghe được: "Ta có sao?"


Quân Thành Thu không nhận ra y muốn thì thầm nói chuyện, oang oang nói: "Có chứ! Huynh trông như hận không thể bóp cổ hắn ngay vậy!"


Tố Hiên đằng sau 'lịch bịch' đánh rơi hai bọc đồ. Thấy Viêm Chung Ly và Quân Thành Thu ngoảnh lại nhìn, Tiểu Tố lập tức chổng mông lượm đồ, tỏ vẻ không hề nghe được gì.


Quân Thành Thu khoác vai Viêm Chung Ly, cười đến thích chí: "Huynh xem, huynh dọa sợ Tiểu Tố rồi." Lại liếc sang thấy Viêm Chung Ly cơ mặt còn căng cứng hơn lúc nãy, liền vỗ vai y: "Nào nào sư huynh, cười một cái đi."


Viêm Chung Ly mặt càng đen, vẻ mặt nhẫn nhịn. Quân Thành Thu chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, lớn mật lấy hai ngón tay, chống khóe miệng y lên. Còn tự cười đến vang trời.


Viêm Chung Ly gân xanh trên trán giật thình thịch, gạt ngón tay của hắn xuống, cứng ngắc quay người đi thẳng. Cước bộ nhanh thêm mấy phần. Ý tứ rõ ràng là, ta giận rồi.


Quân Thành Thu vẫn còn ôm bụng cười phía sau. Lúc Tố Hiên đi đến gần, ánh mắt nhìn hắn không khỏi khinh bỉ cùng khâm phục thêm mấy phần.


Sẩm tối, bốn người cùng nhau nhất trí nghỉ chân qua đêm. Vốn là đã đi qua tiểu trấn, lúc này đã tiến vào một đoạn rừng thưa hẻo lánh. Quân Thành Thu đi loanh quanh gom cành khô, nhóm lửa. Tố Hiên hai tay ôm mấy bọc đồ trong ngực, dựa người vào gốc cây ngồi nghỉ, đuôi mày vẫn phải gắng sức cong lên, chỉ sợ người ta không nhìn ra hắn rất có khí chất.


Hạ Huyền Chương co ro ngồi bên đống lửa, vẫn đang thất thần miên man nghĩ chuyện của Đồ Giang không ngừng.


Quân Thành Thu chợt nhớ ra một chuyện quan trọng, gọi Viêm Chung Ly: "Sư huynh, chúng ta đi săn." Viêm Chung Ly gật đầu, đứng lên chuẩn bị rời đi. Tố Hiên đang ngồi nhũn dưới đất, nghe thấy đi săn liền quăng đồ chạy theo.


Quân Thành Thu híp mắt nhìn hắn: "Ngươi đi theo làm gì?"


Tố Hiên hăng hái, hừ lạnh: "Chờ xem tài nghệ của ta." Quân Thành Thu bật cười, 'hảo' một tiếng liền xoay người tiếp tục đi. Hắn bước chân lâng lâng nhẹ bẫng sóng vai Viêm Chung Ly đi trước. Tố Hiên phấn chấn theo sau. Khung cảnh phi thường hòa hảo.


Đột nhiên trong bụi cây trước mặt truyền ra một trận loạt xoạt. Ba người nhất tề dừng lại, ánh mắt sắc bén thêm mấy phần. Cùng lúc, trong bụi cây kia nhảy ra một con lợn rừng. Thấy có ngoại nhân ở gần, lập tức nổi xung quay mông bỏ chạy.


Tố Hiên lập tức bước lên gần Quân Thành Thu, ngạo mạn hô: "Chờ xem ta đây!"


Quân Thành Thu mỉm cười, khoanh tay tựa gốc cây, một bộ dáng hưu nhàn thư sướng. Tuổi trẻ ấy mà, hẵng còn hăng hái vô cùng. Viêm Chung Ly đứng bên cạnh hắn, bề ngoài có vẻ không quan tâm nhưng ánh mắt lại gắt gao theo dõi thân thủ Tố Hiên vút một tiếng phóng lên không trung.


Quân Thành Thu nhìn bóng áo đen bật người cao ba thước, tung hô trong đầu.


Con mẹ nó tiểu tử nhà ngươi có luyện khinh công đấy à?!


Tố Hiên mạnh mẽ tiếp đất xuống, vung tay bẻ một nhánh cây. Hai chân như gió, không nhìn rõ cước bộ. Vút một tiếng đã chạy xa.


Quân Thành Thu không nghĩ ngợi, lập tức túm tay Viêm Chung Ly, kéo y đuổi theo sau. Viêm Chung Ly chân dài lực lớn, chẳng mấy chốc đã thành y dắt Quân Thành Thu chạy.


Quân Thành Thu vừa cố đuổi kịp y vừa nói, gió ù ù bạt âm thanh vỡ vụn: "Ta tưởng huynh không quan tâm, huynh chạy nhanh như thế làm gì chứ?!"


Viêm Chung Ly không nhìn hắn, ánh mắt đã bắt được thân ảnh Tố Hiên xa xa đang vật lộn trên đất. Quân Thành Thu nghe thấy tiếng lợn kêu thống thiết, lập tức quên chuyện vừa hỏi, chân như bôi mỡ chạy đến chỗ Tố Hiên.


Tố Hiên toàn thân lấm lem, tóc tai xộc xệch, thấy Quân Thành Thu đến liền bày ra bộ mặt dương dương tự đắc, tứ chi vẫn kẹp chặt con lợn đang giãy chết. Quân Thành Thu đã nhìn được màn này từ xa, cười lớn trong lòng.


Ha ha ha, con mẹ nó tiểu tử này cũng quá được việc đi!


Bất quá Tố Hiên vừa định mở miệng hắn đã hai ba bước nhảy lui lại, bám sau lưng Viêm Chung Ly vừa mới đi bộ lại đây, sụt sịt: "Sư huynh, Tiểu Tố Hiên siết cổ trư! Thật mẹ nó tàn nhẫn!" Sư huynh, vai của huynh thật con mẹ nó rắn chắc lại có thịt, sờ thật đã!


Viêm Chung Ly lập tức cả người căng cứng, gỡ Quân Thành Thu phía sau ra. Căng cứng đến mức mày cũng quên nhíu, vài câu bất hủ cũng quên không mắng, chỉ lạnh lùng lướt qua Tố Hiên một lượt liền quay lưng quay về.


Đợi y đi rồi, Tố Hiên mới bày ra vẻ mặt khinh thường, phủi gấu áo đứng dậy. Quân Thành Thu vốn đã quen với việc bị y lạnh nhạt, vui sướng chạy đến vỗ vỗ mông con lợn: "Tiểu Tố, ngươi thật có tài. Tiểu trư này ít nhất cũng ba mươi kí!"


Tố Hiên bĩu môi nhưng cũng không bỏ đi trước, tìm một cành cây lớn, buộc con lợn lên cùng Quân Thành Thu vác về.


Hạ Huyền Chương co ro ngồi bên đống lửa, đầu gối dài chạm tới cằm, một bộ dạng hốc hác tiều tụy tới không nói lên lời.


Quân Thành Thu hoan hỉ quay quay xiên thịt trong tay, hàm hồ ngâm mấy đoạn khúc. Viêm Chung Ly vẻ mặt không biến đổi, Hạ Huyền Chương thất thần không nghe thấy. Chỉ có Tố Hiên ánh mắt lập tức sáng quắc.


Đêm, sao trời vằng vặc. Hạ Huyền Chương đã sớm dựa đầu vào gốc cây, qua loa ngủ. Viêm Chung Ly như thường ngày ngồi thẳng tắp, không rõ ngủ hay thức. Tố Hiên lăn lộn trên đất, chật vật ngủ. Chỉ có Quân Thành Thu vẫn đang tự mình cao hứng cắt thịt làm thịt khô mang đi đường. Ngọn lửa âm ỉ, khói cao nghi ngút. Hắn gác xiên thịt lên bếp, lau lau tay vào gấu áo rồi mới ngồi phịch xuống, ợ một cái.


Viêm Chung Ly tưởng như đã ngủ đột nhiên thì thầm: "Ngủ sớm đi."


Quân Thành Thu nét mặt rệu rã lập tức bay biến, cười hì hì sáp lại gần y: "Huynh lo cho ta?"


Viêm Chung Ly không nói gì, quay lưng lại.


Tố Hiên cũng vốn là tưởng chừng đã ngủ đột nhiên ngóc đầu dậy, ngái ngủ nói: "Đừng hỏi những câu tự chuốc lấy nhục nữa."


Quân Thành Thu không đợi đến giây thứ hai, lập tức động thủ, đem Tố Hiên hồ ngôn loạn ngữ bất ngờ đánh đến khóc rống.


"Mẹ nó Quân Thành Thu ai cho ngươi đánh mông ta?!!"


"Để tiên nhân dạy ngươi đạo lí thành nhân!"


"Đạo lí cái trứng! Đánh mông không phải đạo lí!"


Tố Hiên nội lực thâm bất khả trắc, hét một tiếng gà bay chó sủa, chim chóc bay tán loạn. Một đêm không mấy thanh tịnh gian nan mới qua đi.