Bất Quá Tư Quân

Chương 37



Sáng nay Quân Thành Thu thức dậy, việc đầu tiên chính là vươn vai uốn éo một hồi. Sau đó mang tấm thân lười nhác này đi dạo xung quanh một lượt. Tiện thể kiểm tra xem, hôm nay kết giới của Ly Quang có sơ hở một chút nào không. 


Nhưng con mẹ nó, kết giới một cái khe cũng không thèm nứt ra cho hắn!


Lại nói, Quân Thành Thu ở Thập Tam Vân này cũng đã được hơn một tháng. Lần trước ở ngoài rìa thần giới, hóng chuyện đến hăng say không để ý Ly Quang mang hắn phóng đi. Cho tới khi Quân Thành Thu đang ở trong Tống Lăng trận, bụp một tiếng bị đá văng ra ngoài hắn mới phát giác mình đang ở đâu. 


Vì không có linh lực, lại sợ hãi từ lần trước yêu cầu y không dùng đọc tâm thuật nên không dám đối mặt với đại thần nói y mở kết giới cho hắn về. Mà Ly Quang cũng rất bình thản. Sau khi đưa hắn về đến Thập Tam vân liền phẩy tay áo ra Tiểu Thạch Lâm ngủ trưa, tuyệt nhiên không đả động gì. 


Quân Thành Thu khó hiểu. Không phải nói Thập Tam Vân này không hoan nghênh ngoại nhân sao? Ly Quang đột nhiên lại thay đổi tính nết, thu nạp một tên ồn ào như hắn?


Quân Thành Thu quả thực là đệ nhất ồn ào nổi danh toàn tiên giới, là loại người ngứa tay ngứa chân điển hình. Không cần nghe ngóng đâu xa, chỉ hỏi riêng Lăng Lam thôi cũng đủ biết Quân Thành Thu hồ nháo thế nào rồi. 


Ngay ngày đầu tiên ở trên Thập Tam Vân, Quân Thành Thu đã nhổ hết tám gốc hoa vãng sinh của Ly Quang, nấu một nồi canh ngọt lịm. Cả lục giới này đều biết, mấy gốc hoa vãng sinh kia Ly Quang năm xưa cất công đi tận Vãng Lai tây hải lấy về. Dùng tiên khí của y tưới bón, là mấy cây hoa quý nhất trong vườn của Ly Quang. 


Năm đó Ly Quang hái về chín bông, hôm nay Quân Thành Thu chỉ nhổ tám gốc, vẫn còn chừa lại cho y một cây làm giống. Quân Thành Thu ngắm bông hoa màu trắng thuần đang tỏa linh khí dập dềnh trôi nổi trong nước canh mà cảm thấy mình như thế đã là rất nghĩa khí với y rồi.


Quân Thành Thu nấu nấu nướng nướng hết một buổi sáng, rất có tâm mang cho Ly Quang một bát. 


Lúc tiến vào tư phòng của y ở phía sau Kỳ Nam thần cung, y đang ngồi tĩnh tọa trên một phiến ngọc băng. Hàn khí tỏa khắp nơi, vương vấn đầy mặt đất. Quân Thành Thu rón rén thỏ thẻ tiến tới bên cạnh y. 


Ban đầu hắn chỉ định để bát canh ở đó rồi đi ra ngoài nhưng nhìn đến mỹ nhân cao quý lãnh diễm ngồi ngây như tượng băng, một cọng lông mi cũng không rung. Quân Thành Thu đáy lòng lại nổi lên ngứa ngáy. Hắn lấy hết gan hùm mật gấu mấy vạn năm, nhảy lên phiến ngọc băng của Ly Quang, lấy ngón tay đùa bỡn hàng mi đang rủ xuống của y.


Đang lúc Quân Thành Thu trộm cười đắc ý trong lòng, đôi mắt vốn khép chặt của Ly Quang chợt mở ra. 


Quân Thành Thu ngón tay đang giơ giữa không trung cứng lại, khóe miệng cũng không dâng lên nổi nữa. Giả bộ ngờ nghệch, len lén thu tay về. Vốn tưởng Ly Quang sẽ túm cổ áo hắn ném ra khỏi Thập Tam Vân ngay lập tức nhưng y lại rất bình tĩnh, điềm nhiên như không nói: "Ngọc băng này không thể tùy tiện ngồi lên, mau li khai." 


Quân Thành Thu thấy y không giận, lá gan lại to thêm mấy phần. Hắn ngồi quỳ trên phiến ngọc băng, dùng hai tay sờ loạn một hồi, sau đó suýt xoa nói: 


"Ngọc băng này rõ ràng là đồ tốt, dùng để tĩnh tọa chắc chắn tốt hơn đài sen của Bồ Tát, thượng thần người sao lại hẹp hòi như vậy? Không cho tiểu bối ngồi một lát?"


Ly Quang lông mày hơi nhíu lại, cứng rắn nói: "Ngươi là hỏa mệnh, đừng đến gần phiến ngọc này, mau xuống." Quân Thành Thu thấy y bắt đầu không kiên nhẫn lại càng muốn đùa dai, sống chết bám lấy vạt áo của Ly Quang không rời. Đại thần thấy không thể dùng lời nói đuổi Quân Thành Thu, dứt khoát mặc kệ. 


Qua một hồi lâu, Quân Thành Thu chợt nhớ tới bát canh kia, lập tức bật dậy dâng lên Ly Quang. Trong lòng còn thầm nghĩ, nhìn đến bát canh này mà Ly Quang còn không nổi giận ném hắn ra khỏi Thập Tam Vân thì Quân Thành Thu từ nay sẽ gọi y là Thập Tam thánh mẫu, bao dung độ lượng, cứu khổ cứu nạn chúng sinh!


Sau đó Quân Thành Thu quả thực có cơ hội gọi Ly Quang là Thập Tam thánh mẫu. 


Lúc nhìn đến bát canh hoa vãng sinh kia, y chỉ nhàn nhạt hỏi hắn: "Nhổ hết?" Quân Thành Thu trong lòng hơi hơi hồ nghi, trả lời: "Tám gốc." Lại chỉ thấy y gật đầu hài lòng, một hơi uống cạn bát canh, còn rất hào phóng khen một câu: "Tốt."


Quân Thành Thu bưng cái bát rỗng trên tay đứng ngoài cửa tư phòng Ly Quang, trong lòng vẫn chưa thoát ra khỏi mớ hồ nghi. Qua một hồi lâu, hắn thực sự xác nhận Ly Quang quả thực chính là Thập Tam thánh mẫu!


Buổi tối, Quân Thành Thu nằm trên một đám mây xốp mà Ly Quang gọi cho, miên man li bì ngủ. Đến nửa đêm thì tỉnh giấc. 


Ly Quang quả thực nói không sai. Quân Thành Thu mạng hỏa, đối với phiến băng ngọc kia không nên dây vào. Sáng nay chỉ ngồi lên một lát mà hiện tại đã biến thành hỏa khí công tâm, sốt cao không lùi. 


Thân mất hết tiên pháp, Quân Thành Thu nằm bẹp trên đám mây nọ, ỏn ẻn ăn hết một bát canh đắng ngắt mà Ly Quang đưa cho. Sau đó qua một đêm, thần kì khỏi bệnh. Buổi sáng thức dậy cảm thấy khí huyết lưu thông, thanh sảng vươn vai nhảy hai cái mới giảm đi phấn chấn. 


Quân Thành Thu cảm kích vô cùng, vì một bát canh kia, trong có âm có dương. Có ngũ hành tương trợ, có nhiệt hỏa rừng rực nhưng cũng mang theo hơi thở băng lãnh của Ly Quang. Lại có vị hơi ngọt trộn vào vị đắng, phỏng chừng chính là cây hoa vãng lai cuối cùng kia. 


Uống hết một bát sinh khí của Ly Quang, không khỏe ngay lại mới là chuyện đáng bàn.


Quân Thành Thu tự vì áy náy cùng biết ơn, mang hết kinh nghiệm mấy chục năm làm tiểu tư tiểu nhị nô bộc dưới hạ giới ra hầu hạ Ly Quang. Lúc hắn mang lên mâm cơm tám món màu sắc đa dạng, mùi thơm ngào ngạt đặt lên chiếc bàn đá trong Lưu Ly đình của Ly Quang, y đang nhàn nhã ngồi câu cá. Quân Thành Thu bộ dáng tiểu nhân nịnh bợ, đi đến sau lưng y hì hì nói: "Đại thần, dùng cơm thôi?"


Ly Quang quay đầu lại, cần câu đặt lại bên hồ. Y vén vén mí mắt nhìn lướt qua một lượt mâm cơm, không nói không rằng ngồi xuống, bắt đầu ăn. Quân Thành Thu phỏng đoán với bộ dạng cao quý lãnh diễm này của y, mỗi món thử một miếng cũng no rồi. Nào ngờ người mỗi món chỉ gắp được một miếng lại là hắn. 


Quân Thành Thu ôm bát cắn đũa, trơ mắt nhìn đại thần từ từ nhưng không dừng lại, càn quét hết một mâm tám món của hắn. Ăn xong đại thần còn rất thỏa mãn, ngả lưng ra ghế nấc lên một tiếng.


Quân Thành Thu không cần bảo cũng biết, tự giác dâng trà. Trong lòng hắn còn thầm nghĩ, lần sau xuống Nhân giới thi ăn, nhất định phải gạ Thập Tam thánh mẫu đi cùng.


Ly Quang uống hết một chén trà, quay lại ngồi xuống chiếc ghế con bên đình tiếp tục câu cá. 


Lưu Ly đình cũng là một trong những nơi Quân Thành Thu rất thích. Mái lợp ngói lưu ly tử sắc, nhìn xa lấp lánh như sao đêm. Gạch lát trong đình cũng là một dạng màu tím pha, huyền ảo mông lung mà lại vô cùng mát mẻ, là nơi thích hợp nghỉ dưỡng mùa hè. 


Chuyện ăn cơm tiếp diễn được đến vài hôm sau, Quân Thành Thu lại bắt đầu nổi máu nghịch ngợm, ngứa ngáy chân tay. 


Hắn nhân lúc Ly Quang ngủ trưa ở ngoài Thủy Tích tạ, len lén ra vườn đào về một đống đất sét, đắp một cái lò rèn nho nhỏ ngay giữa sân Linh Sơ điện của Ly Quang. Ban đầu vốn chỉ định rèn một thanh kiếm để chém chơi, nhưng nào ngờ đồ sắt trong Linh Sơ điện của Ly Quang quá tốt. Quân Thành Thu chỉ nung mấy thứ vụn vặn như lư hương, chặn giấy mà cũng ra một đống sắt bạc lấp lánh, nhìn qua đã muốn chói mù hai mắt chó của hắn.


Lúc cầm được thành phẩm trên tay, Quân Thành Thu sững sờ đến mức không thể tin nổi. Cầm thanh kiếm mình vừa luyện được đứng ngốc trong sân cả ngày. 


Ly Quang cho dù ở mãi ngoài Thủy Tích tạ nhưng cũng đã biết được động tĩnh của Quân Thành Thu. Y thu võng, thong thả đi về, xem xem Quân Thành Thu lại giở trò gì. Kết quả vừa về đến trong sân Linh Sơ điện y cũng lại bị kiếm quang làm cho có chút bất ngờ. 


Kiếm quang này, có thể sánh ngang Trạch Thanh kiếm của y.


Quân Thành Thu đứng quay lưng về phía y, vẫn đang ngốc lăng cầm cây kiếm mình vừa luyện ra, chưa thể tin vào mắt mình. Hắn không nhận ra Ly Quang đã áp sát từ bao giờ, dùng bàn tay to lớn của y bao trọn lấy bàn tay đang cầm kiếm của hắn. 


Quân Thành Thu hơi hoàn hồn, nghiêng mặt lại toan nhìn phía sau. Bất quá tầm mắt lại rơi đúng vào hầu kết của Ly Quang. Sau lưng dán vào lồng ngực vừa lạnh vừa ấm của y. Cùng lúc hơi thở thanh lãnh của y cũng truyền đến, vây lấn khắp cả không gian. 


Quân Thành Thu hiếm thấy đơ đến vậy, ngây ngẩn nhìn lên khuôn cằm như tạc tượng của y không chớp mắt. Từ khoảng cách này lại thấy được lông mi y nhè nhẹ rung rung. Cũng không để ý cánh tay y đang dẫn hắn vung lên thử một đường kiếm. Kiếm quang đỏ rực, một kích tùy tiện phóng ra đánh dạt cỏ cây xung quanh sân Linh Sơ điện. Quân Thành Thu lúc này hồn mới về lại xác, sửng sốt hô: "Thật má nó không ngờ, thanh kiếm ta luyện chơi lại lợi hại quá!"


Quả thực không phải lợi hại bình thường, mà là có thể sánh ngang với pháp bảo trong tiên giới. Ly Quang hơi hạ tầm mắt nhìn hắn, ý cười trên khóe môi cũng nổi lên. Năm ngón tay của Quân Thành Thu cảm giác rõ ràng trong tay y. Vừa cầm thì ấm nhưng càng cầm càng lạnh. Kiếm cũng đã hạ xuống nhưng bàn tay y vẫn chưa buông ra, nhìn Quân Thành Thu biểu tình nhảy nhót. Y hỏi: "Kiếm này ngươi vừa luyện? Lấy gì luyện?"


Quân Thành Thu vẫn chưa hết kích động, ngước mắt lên nói: "Lấy đồ sắt trong Linh Sơ điện luyện, bỏ thêm hai cái lư hương trong phòng ngủ của người. Con mẹ nó quả nhiên là cực phẩm !"


Ly Quang ý cười trên môi nháy mắt đóng băng. Sau đó y từ từ thả lỏng bàn tay đang nắm lấy tay Quân Thành Thu, thu tay về lại trong ống tay áo dài rộng, thở dài nhìn Quân Thành Thu đang ngồi xổm vuốt ve cây kiếm như trân bảo. Y xoay người, định hướng tư phong cất bước bất quá vừa quay lưng đã nghe một tiếng nổ vang dội sau lưng.


Cái lò rèn của Quân Thành Thu chưa tắt hẳn, bị một ngọn gió thổi qua, nổ hắn đến cháy da chín thịt. Từ đó về sau ở giữa sân Linh Sơ điện của Ly Quang lưu lại một vết đen không thể xóa nổi.




***


(Đặc biệt viết cho bạn @DongTrungHaThao_012 , cảm ơn bạn vẫn luôn ủng hộ.) 


Câu chuyện bên lề số 1: Đặt tên kiếm. 


Quân Thành Thu ngoài ý muốn luyện ra được chân phẩm, mất mấy ngày ngồi vắt óc lục tìm trong đống văn chương ít ỏi của mình một cái tên thật vang dội cho thanh kiếm nọ. Sau đó hắn viết một danh sách tên mà vừa mới nghĩ được, mang đi nhờ Ly Quang chọn.


Ly Quang ngồi trên phiến ngọc băng, đọc được danh sách tên kia mà hai hàng lông mày nhíu lại đến độ kẹp chết được ruồi. 


Quân Thành Thu lại không nhận ra, thân thiết ôm kiếm ngồi trên chiếc ghế mây bên cạnh, không biết ngại mà nói: "Người thấy tiểu bối thế nào? Những cái tên này có phải đều rất nội hàm, rất vang dội hay không?"


Ly Quang trầm mặc không nói gì, đóng băng tờ giấy mỏng kia xong trả lại tay Quân Thành Thu. Quân Thành Thu vẻ mặt khó hiểu nhìn y. Ly Quang lại nhắm mắt coi như không thấy. Qua hồi lâu y mới dùng ngón tay khắc lên vỏ kiếm hai chữ.


Tư niệm.


Từ nay về sau, thanh kiếm này gọi là Tư Niệm kiếm.