Đó là một đoạn ký ức xa xôi nhưng tràn đầy màu sắc, ba năm chưa từng phai nhạt, ngược lại càng thêm sống động tươi sáng.
Bọn họ ở phía đông Hoa Sơn thấy được mùa xuân.
Hoa hải đường, hoa trà, hoa mai nở khắp thành, được bao quanh bởi những đám mây đủ màu sắc, dệt nên một tấm gấm hồng cho Cẩm Thành.
Vô số văn nhân mặc khách vung quạt xếp, vừa đi vừa dừng, chiêm ngưỡng cảnh sắc của mùa xuân phồn hoa.
Không thiếu mỹ nhân gấm vóc đi thưởng ngoạn, hai người hữu duyên, liếc nhau một cái liền thành đôi uyên ương.
Hoa rơi trên phố không bị cuốn đi, bên đường sơn trà nở rộ.
Hai người đứng trên đường Cẩm Thành vào giữa trưa, đi một đường, không tìm thấy một căn phòng trống.
Tất cả khách điếm trong thành đều bị những người đến đây vì nghe danh mà chật kín.
Sơ Tụ thúc giục nói: "Mặc kệ, đi ăn cơm."
Mặc Sĩ Tranh lắc lắc túi tiền vừa cướp được của tên trộm, nói: "Người ngươi bị thương, chỉ có thể ăn chút đồ chay."
Sơ Tụ miễn cưỡng, lẩm bẩm vài cái rồi đồng ý.
Sơ Tụ gọi một bàn điểm tâm, hương vị thơm ngọt, ăn rất ngon, chưởng quỹ tửu lầu rất thích những vị khách hào phóng như vậy, cười tủm tỉm đến trò chuyện.
Sơ Tụ lắc lắc chân hỏi hắn: "Nơi này có cái gì chơi?"
Chưởng quỹ cười nói: "Buổi tối bên sông Tân Thủy sẽ bắn pháo hoa, dọc theo bờ sông có đủ loại cửa tiệm, nơi đó sẽ có rất nhiều người, cũng sẽ có rất nhiều tài tử mỹ nhân. Tối nay hoa khôi của Cẩm Lâu muốn ném tú cầu để chọn ân khách."
Hoa khôi?
Sơ Tụ ánh mắt sáng lên.
Mặc Sĩ Tranh thầm nghĩ không tốt.
Quả nhiên, Sơ Tụ hứng thú bừng bừng nhìn hắn: "Không có khách điếm, chúng ta có thể ở thanh lâu a!"
Ban đêm, bến nước đông nghịt người, di chuyển khó khăn.
Pháo hoa nở rộ trên không trung, phản chiếu trên mặt sông, hoa Cẩm Thành bên bờ nở rộ.
So với hoa, người còn đẹp hơn.
Trên sông nổi lên một lễ đài, những dải lụa đỏ trên đó được chiếu sáng rực rỡ bởi những chiếc đèn lồng.
Ở giữa là một mỹ nhân trong trang phục phong phanh đang múa chân trần.
Hương thơm cả thành ngập tràn trong vũ điệu, người đi đường như si như say.
Vào thời điểm đó, Sơ Tụ không cao, y nhón chân xem trong đám đông, nhìn mệt.
Mặc Sĩ Tranh không xem điệu nhảy làm say lòng hàng vạn người, hắn cẩn thận bảo vệ cánh tay trái của Mặc Sĩ Tranh khỏi bị người xô vào.
Giữa tiếng ồn ào náo nhiệt, Sơ Tụ tiến đến ghé vào bên tai hắn, kêu: "A Tranh, ôm ta lên đi."
Mặc Sĩ Tranh: "....."
Hắn nhìn quanh thấy một tiểu cô nương hai, ba tuổi đang cưỡi trên cổ cha mình, vỗ tay tán thưởng.
Hắn thấp người, đặt Sơ Tụ trên vai.
Mặc Sĩ Tranh dáng người cao lớn, đứng giữa một đám người đến từ Trung Nguyên, giống như một cây bạch dương non giữa nấm sau mưa. Hắn bả vai rộng lớn, Sơ Tụ ngòi vững vàng, cảm thấy tư thế này thú vị, cao giọng nói: "A Tranh, sức ngươi thật lớn."
Mặc Sĩ Tranh cong cong môi, không nói gì.
Ngay khi điệu múa kết thúc, hoa khôi cầm tú cầu, mị nhãn quét nhẹ, tùy ý ném tú cầu xuống dưới đài cao.
Xa xa một mảnh xôn xao, dưới con mắt kỳ vọng mọi người, một vị thư sinh bước lên đài cao.
Sơ Tụ kéo kéo tóc Mặc Sĩ Tranh, Mặc Sĩ Tranh đem y đặt xuống.
Sơ Tụ nhăn mũi: "Hoa khôi kia lớn lên còn không đẹp bằng ta, không có gì đẹp. Đi, chúng ta đi ăn ngon."
Mặc Sĩ Tranh liếc mắt liền nhìn ra tâm tư của y: "Chỉ là ta thấy không ném trúng ngươi nên ngươi không phục."
Sơ Tụ: "......"
Y kéo cánh tay của Mặc Sĩ Tranh nói: "Ta có cái gì không phục, chỉ là không kiếm được một căn phòng để ngủ không tốn tiền thôi."
Mặc Sĩ Tranh nhếch môi: "Ngươi muốn ngủ chỗ nào, ta đều có thể mang ngươi đến chỗ đó."
Hắn xác thật là có thể, nếu coi trọng một căn phòng nào, hắn có thể đem chủ phòng đánh cho bất tỉnh. Đây không phải lần đầu tiên họ làm điều này.
Sơ Tụ lôi kéo hắn đi mua tranh đường.
Dọc theo đường phố náo nhiệt, vô cùng cao hứng vừa ăn vừa dạo.
Mặc Sĩ Tranh cắn một miếng bánh mật y đưa tới, cúi đầu nhìn y: "Tìm chỗ ngủ đi, đêm qua ngủ không ngon."
Đêm qua Sơ Tụ ngủ ngon, cũng không cảm thấy giật mình, mà Mặc Sĩ Tranh một đêm không ngủ.
Sơ Tụ phủi tay nói: "Chúng ta đi thanh lâu, lấy bạc đập nát một gian phòng đi."
Mặc Sĩ Tranh: "....."
Mặc Sĩ Tranh: "Vì sao nhất định phải đi thanh lâu?"
Sơ Tụ: "Ta chưa vào thanh lâu bao giờ....."
Có lẽ phong cảnh Cẩm Thành thực sự làm người say mê, sự náo nhiệt ban đêm khiến tâm người cảm thấy vui thích, Sơ Tụ tâm tình thật tốt.
Mặc Sĩ Tranh mới vừa cùng Sơ Tụ cãi nhau lại hòa hảo, không muốn lại chọc y nháo một hồi, chiều theo ý Sơ Tụ đi vào nơi bắn pháo hoa.
Những căn phòng thanh lâu này so với khách điếm còn khan hiếm hơn.
Sơ Tụ đếm hai trăm lượng bạc, đặt căn phòng tương đối yên tĩnh trên tầng cao nhất.
Hội sở thanh lâu nhộn nhịp nhất vào ban đêm.
Bất luận thân phận bên ngoài của ngươi như thế nào, một khi bước vào cửa liền đều là hiệp khách.
Mặc Sĩ Tranh dung mạo thật sự xuất sắc, tuy ăn mặc bố y, nhưng vẫn không ít cô nương xông tới, sôi nổi muốn hướng trên người hắn mà dán vào.[bố y: thường phục]
Hắn lạnh mặt né tránh, cùng Sơ Tụ lên lầu.
Đó là một căn phòng có chút tục khí, ở lối vào có một chiếc bàn tròn chạm trổ, gần cửa sổ có một cái sập, cửa sổ đóng kín, bên ngoài là sông Tân Thủy, có thể nghe thấy tiếng nói chuyện ồn ào.[tục khí: tầm thường, thô tục]
Bên trong có một chiếc giường lớn đủ cho ba bốn người nằm lăn lộn, bên trên trải đệm dày, hai bên treo trướng phù dung, đỏ rực như phòng tân hôn.
Trong phòng có mùi thơm thoang thoảng, Sơ Tụ ngửi ngửi,cũng không để trong lòng, thoải mái dễ chịu nằm ở trên giường.
Mặc Sĩ Tranh ngồi vào bàn, uống chút nước.
Sơ Tụ duỗi tay hướng về hắn, nói: "Giúp ta cởi băng, chắc là không sao đâu."
Mặc Sĩ Tranh đi tới, ngồi ở mép giường.
Sơ Tụ liền nằm ở trên đùi hắn, hướng hắn duỗi tay.
Vải bố một vòng một vòng cởi xuống, Sơ Tụ nhìn khuôn mặt anh tuấn của Mặc Sĩ Tranh, nhàm chán đáp lời: "A Tranh, ngươi có mệt không?"
Mặc Sĩ Tranh: "Còn tốt."
Sơ Tụ: "Ngươi đã bồi ta một ngày một đêm."
Mặc Sĩ Tranh cởi vải ra khỏi ngón tay, giơ lên nhìn nhìn, nhẹ nhàng sờ lên vết thương đã đóng vảy, nói: "Tốt rồi."
"Ân", Sơ Tụ nói: "Thuốc ta chuẩn bị rất hiệu quả."
Mặc Sĩ Tranh không nói chuyện, tiếp tục cởi vải bố trên lòng bàn tay.
Sơ Tụ mệt nhọc, nhắm mắt lại ngáp một cái, nói: "A Tranh, ta không có sức rửa mặt, lau mặt cho ta đi."
Mặc Sĩ Tranh lạnh nhạt nói: "Không lau."
Sơ Tụ: "Ta bị thương."
Mặc Sĩ Tranh rũ mắt xuống, nghiêm túc cởi bỏ dải vải cho y, nhàn nhạt nói: "Xong rồi."
Sơ Tụ: "......"
Hai tay bị buông ra, y vòng tay ôm lấy eo Mặc Sĩ Tranh, nhắm mắt lại chơi xấu: "A Tranh, ngươi làm đau ta."
Mặc Sĩ Tranh nằm trở lại trên giường, nhắm mắt nghỉ ngơi, nói: "Không đau."
Dừng một chút, hắn nói: "Ta kêu nước tắm, chờ một chút ngươi tắm."Sơ Tụ ủ rũ: "Ồ."
Y nằm trên bụng Mặc Sĩ Tranh, cảm thấy thân thể mệt mỏi, cơn buồn ngủ kéo đến.
Y ngáp một cái, lúc sắp ngủ, lại mơ mơ màng màng kêu hắn: "A Tranh."
Mặc Sĩ Tranh phớt lờ y.
Thời điểm tỉnh lại, nước tắm đã được mang vào.
Mặc Sĩ Tranh đứng ở cửa, dưới lầu truyền tiếng âm thanh dâm mĩ, thực mau bị nhốt ở ngoài.
Nhưng cánh tay phải của y bị thương, mặc dù đã bôi thuốc nhưng vẫn rất đau, cởi quần áo nửa ngày cũng không thoát xuống được.
Y giang hai tay cánh tay, lại ngáp một cái, đối Mặc Sĩ Tranh nói: "A Tranh, cởi quần áo cho ta."
Nhiệt độ nước phù hợp.
Bồn tắm cũng đủ lớn.
Y ghé vào cạnh thùng gọi A Tranh: "Cùng nhau tắm rửa đi, tắm rửa xong liền ngủ."
Mặc Sĩ Tranh chợt thấy huyết khí dâng trào, một lát sau, đi uống một chén trà lạnh cảm thấy dễ chịu hơn một chút, cởi quần áo bước vào bồn tắm.
Bọn họ trước kia cũng cùng nhau tắm xong, hai cái nam nhân, cũng không có để ý nhiều như vậy.
Hắn vừa vào, Sơ Tụ đã nghiêng người, ghé vào trước ngực hắn, hai tay ôm cổ hắn, cằm đặt lên vai, nói: "A Tranh, chà lưng cho ta."
Mặc Sĩ Tranh: "......."
Trước khi bước vào, hắn cảm giác đến thân thể khô nóng, uống chút trà ức chế, lại bị nước nóng bốc lên, ngược lại càng nghiêm trọng.
Thân thể Sơ Tụ khiến hắn cảm thấy thực thoải mái, trơn nhẵn, non mịn.
Hắn đem tay đặt trên lưng Sơ Tụ, lúc xoa lúc không, thanh âm khàn khàn: "Sơ Tụ, ta hẳn là trúng xuân dược."
Sơ Tụ: "......"
Sơ Tụ: "Là lư hương kia?"
Mặc Sĩ Tranh: "......"
Hắn ngữ khí lạnh lạnh: "Ngươi biết?"
"Cái kia dược hiệu rất nhỏ, chỉ là trợ hứng, không tính xuân dược", Sơ Tụ có điểm chột dạ: "Ta tưởng rằng không làm gì được ngươi......"
Trên vách tường phía đông đột nhiên vang lên một tiếng trầm vang, tiếp theo, giọng nói dâm đãng của một người phụ nữ vang lên: "Hảo ca ca, hãy yêu ta thật tốt nga."
Mặc Sĩ Tranh: "......"
Cách đây không lâu, Sơ Tụ vừa mới nói ra lời này.
[Sơ Tụ nói: ngươi làm đau ta, còn chị đây nói yêu ta cũng kiểu kiểu làm đau đó đó]
Bất quá khi Sơ Tụ nói lời này, mềm mại thoải mái thanh tân, làm người chỉ cảm thấy y đáng yêu, bất đồng với nữ nhân này tục khí.
Nhưng mặc dù là tục khí, Mặc Sĩ Tranh vẫn là nổi lên phản ứng.
Hắn muốn đứng dậy, nhưng Sơ Tụ vẫn còn trên người hắn.
Hắn chậm rãi hít một hơi, nói: "Sơ Tụ, ta phải đi ra ngoài."
Sơ Tụ thành thành thật thật từ trên người hắn xuống dưới.
Mặc Sĩ Tranh vừa định đứng dậy, lại cứng đờ.
Hắn nơi đó......
Hắn thở dài, nói: "Ngươi có thuốc nào có thể kiềm chế không?"
Mặc Sĩ Tranh chưa kịp hỏi, Sơ Tụ đã chỉ chỉ ngoài cửa, nói: "Tất cả đều ở trong tòa lâu này."
Mặc Sĩ Tranh: "......"
Mặc Sĩ Tranh lại cùng Sơ Tụ sinh khí.
Sơ Tụ lần này đuối lý.
Y từ nhỏ đã nếm dược thảo, bình thường dược vật đối với y không có tác dụng gì, cho nên y thật sự không quá coi trọng hương trầm trong lư hương này.
Nhưng Mặc Sĩ Tranh thì khác, vị tướng trẻ tuổi chưa từng gặp phải loại thuốc này, ai dám đặt thứ bẩn thỉu thấp hèn như vậy bên cạnh hắn, hơn nữa trong phòng đã huân một canh giờ, hắn hiện giờ là thật sự có chút chật vật.
(........)
Mặc Sĩ Tranh hôn lên cổ Sơ Tụ, thanh âm khàn khàn: "Sơ Tụ, thoải mái không?"
Sơ Tụ bị dục vọng tước đoạt quyền kiểm soát cơ thể, từ trong thất thần hơi tỉnh, y ỷ lại nhìn Mặc Sĩ Tranh, mang giọng mũi vừa đáng thương vừa đáng yêu, nhỏ giọng nói: "Mới biết, như vậy thật thoải mái, về sau chúng ta thường thường như vậy đi."
Mặc Sĩ Tranh trong lòng run lên, nặng nề đem mình dán vào, áp sát bên tai Sơ Tụ, nói nhỏ: "Chủ nhân nói, đương nhiên là được."
Phù dung trướng ấm, độ đêm xuân.
Vào ngày thứ hai, họ tiếp tục làm tình, không có tác dụng của xuân dược kia, rồi lại ở trên giường thêm một ngày.
Sau khi xem Cẩm Thành, Sơ Tụ nằm trên lưng Mặc Sĩ Tranh, cười nói: "Bãi giá đến Linh Ẩn tự, thuận đường thăm Tây Hồ."
Gió xuân mười dặm, cỏ mọc chim bay, dưới bóng cây, Sơ Tụ gối đầu lên đùi hắn, nói: "Hưởng niềm vui cho kịp với ngày xuân."