Bất Tuần

Chương 30: Chương 30




Trình Tiến Đông sắp sốc bay màu luôn rồi.
Trần Dã mở miệng hỏi bài tập còn đáng sợ hơn Trần Dã mở miệng chửi *** mẹ mày nữa.
Nhưng vấn đề còn đáng sợ hơn Trần Dã hỏi bài tập chính là Trần Dã đang làm bài cmn tập.
Lục Tuần đưa tay chỉ chỉ lướt lướt trên tờ đề, sau đó Trần Dã liền cúi đầu bắt tay vào làm bài.
Trần Dã làm xong còn hỏi: “Đúng không? “
“Đúng rồi.” Lục Tuần gật đầu.
Trình Tiến Đông sợ đến mức nhặt quả táo vừa rơi xuống đất lên ăn.
Làm xong đề, Trần Dã khép sách lại, “Đi thôi.”
“…… Đi đâu cơ?” Trình Tiến Đông còn đang ngơ ngác.
“Hỏi thừa.” Trần Dã đứng lên, “Mày không đi tự học buổi tối à? “
“Ơ.” Trình Tiến Đông hết nhìn Lục Tuần rồi lại nhìn cậu, “Ớ! “
“Ớ ớ cái con khỉ.” Trần Dã lấy cái cặp treo sau cửa đưa cho cu cậu.
Ba người cầm theo ba chai canh đậu xanh bà tự tay nấu lên xe buýt.

Trên xe không đông lắm, Trần Dã chọn một chỗ phía sau cùng, mỗi người ngồi một hàng.
Sau khi xe lăn bánh, cậu liền thả chiếc di động trong tay xuống, nghiêng đầu liếc nhìn Lục Tuần ngồi cạnh mình.
Lục Tuần đang nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt hơi trầm, môi mím lại.
Trần Dã lại quay đầu về.
Từ tấm cửa kính, trông thấy Trần Dã đã cúi đầu nghịch điện thoại rồi, bấy giờ Lục Tuần mới quay đầu sang.
Hắn lấy di động ra nhìn.

Mười bốn cuộc gọi nhỡ, là quý bà Sầm Kinh gọi tới.

Chắc là mẹ hắn thấy bản tin kia nên mới gọi điện cho hắn.
Điện thoại di động hiện lên một thông báo nhắc nhở.
Là một tin nhắn.
—— Thấy tin này thì gọi lại đi.
Lục Tuần nhíu mày nhấn tắt màn hình.
Xe đi qua ba bến nữa, lúc gần tới trường học, Lục Tuần lấy di động ra gọi lại cho mẹ.
“Đang ở đâu đấy?” Điện thoại nối máy, giọng nói của Sầm Kinh lập tức truyền tới từ đầu dây bên kia.
“Ở gần trường ạ.” Lục Tuần nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Con xem tin tức chưa?” Giọng điệu của Sầm Kinh có vẻ đang kìm nén giận dữ.
“Con vừa xem rồi.” Lục Tuần trả lời.
“Mẹ bảo tài xế đến đón con.” Sầm Kinh nói.
“Con ——”
Lục Tuần còn chưa nói hết câu thì Sầm Kinh đã cúp máy.
Xe buýt lại đi qua một bến nữa rồi dừng lại ở bến gần trường học.

Cả ba vừa xuống xe thì một chiếc ô tô màu đen đã dừng ngay trước mặt bọn họ.
Tài xế bước xuống xe, đi tới mở cửa sau ra.
Trần Dã quay sang nhìn Lục Tuần.
Lục Tuần nhìn tài xế, mày hơi nhíu lại.
“Vụ gì đây?” Trình Tiến Đông ngó dáo dác xung quanh rồi lại ngó tài xế, cuối cùng hoang mang chỉ vào mình.
“Đến đón cháu hả?” Trình Tiến Đông nhướn mày, “Lẽ nào cháu là cậu ấm nhà giàu lưu lạc bên ngoài?”
“Xin nghỉ giúp tôi nhé.” Lục Tuần quay sang bảo Trần Dã.
“Buổi tự học tối nay à?” Trần Dã hỏi.
“Người cha đại gia của cháu cuối cùng cũng tới đón cháu rồi ư?” Trình Tiến Đông còn đang hoài nghi.
“Buổi tự học tối nay.” Lục Tuần đáp.
“Ok.” Trần Dã gật đầu.
Lục Tuần bước lên trước, khom lưng ngồi vào trong xe.
Tài xế đóng cửa sau rồi đi mở cửa trước ra, trước khi lên xe còn dòm Trình Tiến Đông một cái, khóe miệng hơi giật giật.
“Ớ ——” Nhìn chiếc xe khởi động, Trình Tiến Đông mới ngờ ngợ ra, cậu nhìn chằm chằm đít xe đi càng lúc càng xa, cất lời thắc mắc, “Cha nội kia vừa cười tao đó hả?”
“Ngu.” Trần Dã vừa đi về phía trước vừa mở chai canh đậu xanh ra nhấp một ngụm.
“Được rồi.” Trình Tiến Đông chạy tới cạnh Trần Dã, thấp giọng hỏi ra chiều thần bí: “Gia đình thằng học bá này chắc chắn không đơn giản, hơn nữa không phải kiểu giàu bình thường đâu mà là giàu nứt đố đổ vách, cái loại giàu có số một gia sản bạc triệu ấy.”
Trần Dã nhíu mày, dừng bước hỏi cậu chàng: “Làm sao mày biết?”
“Bentley đó đại ca!” Trình Tiến Đông cạn lời, “Lần trước con xế hộp này đến trường đón nó, trong diễn đàn trường mình đã xôn xao rồi, có đứa hiểu biết về ô tô đã bóc ra là cái xe mà Lục Tuần ngồi có giá tận mấy triệu lận.

Mà không bàn đến xe thì riêng cái khí chất ngùn ngụt ấy thôi cũng đã khác hẳn chúng ta rồi.

Vừa nhìn là biết thiếu gia nhà giàu.”
“Ồ.” Dứt lời, Trần Dã lại nhớ tới bản tin mình từng thấy.
Hình như bất kể bản tin địa phương hay bản tin giải trí, tên của Lục Tuần đều chưa từng xuất hiện lần nào.
Hử!?
Trần Dã lấy điện thoại ra, đeo tai nghe lên, liên tục lướt tìm mấy tin tức, xác nhận những bài báo và bản tin gần đây đều không hề nhắc đến tên Lục Tuần.
“Mày xem gì đấy?” Trình Tiến Đông thúc giục cậu, “Mau lên, chuông sắp reo rồi kìa.”
Trần Dã cất điện thoại đi.
Sau khi đi vào trường, việc đầu tiên Trần Dã làm là tới văn phòng xin nghỉ giùm Lục Tuần, Hạ Ngụy cũng không hỏi gì nhiều, chỉ gật đầu bảo là đã biết.
Rời khỏi văn phòng, cậu quan sát thời tiết hôm nay, từ lúc xế chiều là đã bắt đầu oi bức kinh khủng, giờ còn chưa vào tối mà trời đã đen kịt một mảng rồi.
Chắc hẳn hôm nay hoặc ngày mai sẽ đổ một trận mưa lớn.
Chuông đã reo mà giáo viên trực ban vẫn chưa tới, lớp học có thể nói là khá yên tĩnh.
Giờ tự học chẳng có gì làm, mọi người đều lấy bài tập ra giải hoặc ngồi chữa đề thi.
Trần Dã không biết bài tập là gì, sau khi chữa xong một tờ đề toán, cậu liền giở sách ra, đánh trật mất nửa tờ đề lý, tiếp đó lại nhìn mấy tờ đề môn khác một chốc, cuối cùng lấy điện thoại ra chơi game.
Chơi xong một ván, chuông hết tiết cũng vang lên.

Nhưng đấy mới là tiết thứ nhất thôi.

Trước khi chuông vào tiết hai vang lên, Trần Dã liền thu dọn sách vở và đề cương, bỏ hết vào trong cặp.
Trước những con mắt hâm mộ của bạn cùng lớp, cậu khoác cặp lên vai, đi ra từ cửa sau.
Không thể về nhà được, sẽ bị bà chửi cho mất, quyền quán cũng không nốt, chân vẫn chưa khỏi hẳn.
Trần Dã tìm một quán net, nhận đại một đơn hàng, bắt đầu cày level.
Đánh được mấy ván thì chiếc điện thoại trên bàn chợt đổ chuông.

Trần Dã đang bận phá tháp của phe địch, nên bắt máy luôn mà không buồn nhìn.
“Ai đó?” Trần Dã tháo một bên tai nghe ra, đầu hơi nghiêng, mắt vẫn nhìn chằm chằm trận chiến kịch liệt trên màn hình, tay thì bận điều khiển bàn phím.
“Cậu chưa về à?”
Giọng nói đầu dây bên kia hơi thấp.
“Lục Tuần?” Trần Dã ngạc nhiên, cúi xuống nhìn tên người gọi hiển thị trên điện thoại.
“Tôi đem cho cậu ít tài liệu bổ túc.” Lục Tuần nghe thấy tiếng động bên phía cậu, bèn hỏi, “Cậu đang chơi game đấy à? Không đi tự học hả?”
“Ờm……” Chẳng hiểu sao câu hỏi của Lục Tuần lại khiến Trần Dã chột dạ, “Vừa mới chơi thôi.”
“Tôi đang ở trước cửa nhà cậu.” Lục Tuần nói.
“Ồ!” Trần Dã nhìn di động đáp.
Đầu dây bên kia im lặng một thoáng, sau đó cúp máy.
Đệt……
Trần Dã tháo tai nghe xuống, lại nhìn chằm chằm điện thoại mấy lần.

Thật chẳng hiểu nổi, vừa nãy cậu chột dạ gì vậy chứ?
Ồ cái gì mà ồ.
Bị ngu hả.
Trần Dã tắt ván game đang chơi dở đi, xách cặp chạy về nhà, quán net này cách nhà này rất gần nhưng cậu vẫn chạy về.
Chạy gần tới cửa nhà, cậu bèn thả chậm tốc độ lại.
Ở cửa chẳng có ai cả.
“Bà ơi!” Trần Dã vừa mở cửa vừa gọi.
“Ơi!” Tiếng bà vọng ra từ trong nhà.
Trần Dã đẩy cửa đi vào: “Bà có thấy ——”
Lục Tuần ngồi trên chiếc sô pha ở phòng khách, đang uống trà với bà, thấy cậu đi vào thì liền ngẩng đầu lên nhìn cậu.
“Rốt cuộc con bị làm sao thế hả, đã nhờ Tiểu Lục dạy kèm cho mà chẳng thèm vác mặt về nhà, đừng bảo hai đứa rủ nhau cúp học tối nay đấy nhé? Bà đưa chén trà vừa nguội cho cậu.
“Dạ…… Con phải ở lại làm trực nhật ạ.” Trần Dã nhận lấy chén trà.
“Thế thì cũng phải gọi điện báo với bà chứ, nếu bà mà không ra ngoài đổ rác là thằng nhỏ vẫn phải đứng ngoài cửa chờ con đấy, trời này nhiều muỗi lắm biết không hả.” Bà lườm cậu một cái rồi vỗ vỗ mặt cậu, “Được rồi, đi học bài đi.

Nếu đói bụng thì bảo với bà nhé.”
“Bên này.” Trần Dã vừa nói vừa xách cặp đi về phía phòng ngủ của mình, cậu đẩy cửa ra, quay sang gọi Lục Tuần, “Vào đi.”
Trong phòng hơi bừa bộn, cậu còn chưa kịp thu dọn đàng hoàng, quần áo chất đống khắp nơi, còn có mấy cái găng tay vứt trên bàn học nữa, mà sách vở thì lại đặt dưới đất.

Trần Dã để cặp xuống, dọn dẹp sơ qua một lượt rồi khiêng bàn học ra.
“Cậu ngồi đi.” Trần Dã kéo chiếc ghế dưới bàn ra.
“……” Lục Tuần đứng ở cửa, gạt mớ đồ đạc linh tinh dưới đất ra rồi ngồi xuống ghế.
Trần Dã lại ra ngoài lấy thêm một cái ghế nữa, đặt hai cái ghế song song với nhau rồi cũng ngồi xuống.
Bà nội ngủ ở phòng ngủ chính, còn cậu ngủ ở phòng phụ.

Phòng ngủ không lớn lắm, nhưng so với cái phòng hẹp hẹp dài dài hồi xưa thì đã khá hơn nhiều rồi.

Chí ít hai người cùng ở trong đây thì cũng không hề chật chội chen chúc.
Trần Dã quan sát sắc mặt Lục Tuần, có vẻ đã tốt hơn hồi chiều một chút rồi.
Mọi việc giải quyết xong rồi sao?
Cậu không hỏi, chỉ lấy sách vở và đề thi trong cặp ra: “Bổ túc thế nào đây?”
“Bắt đầu từ môn văn đi.” Lục Tuần lấy một tờ đề văn ra.
Trần Dã: “……”
“Bắt đầu từ hôm nay, hai bốn sáu học văn toán Anh, ba năm bảy học hoá lý sinh.” Lục Tuần nói.
Trần Dã: “……”
Trần Dã từ nhỏ đã sĩ diện, đây là lời cậu tự nhận xét, bây giờ dù có khó cách mấy thì cậu cũng chỉ có thể cố hết sức mà theo tới cùng thôi.
Cậu làm bừa được nửa cái đề văn rồi thực sự làm hết nổi nữa, Lục Tuần cũng không nói gì, bắt đầu giảng giải từ đề đầu tiên cho cậu.

Giảng xong hắn lại lấy một tờ đề tiếng Anh ra, môn văn Trần Dã còn làm bừa được, nhưng đến tiếng Anh thì ngoại trừ khoanh mò mấy câu trắc nghiệm ra, còn đâu là cậu mù tịt hết.
Lục Tuần dường như đã sớm dự liệu được tình huống này, hắn lật xấp tài liệu mình mang đến, rút ra một tập từ vựng bảo Trần Dã học thuộc vào mỗi giờ tự học buổi sáng.
So với mấy môn này thì lúc làm đề toán, Trần Dã quả thật được thở phào nhẹ nhõm, sau khi thuận lợi làm xong, cậu bèn ngửa đầu tu một cốc nước lớn.
“Cậu làm thử mấy bài lý này đi.” Cuối cùng Lục Tuần đẩy tới cho cậu một tờ đề vật lý gồm mấy bài.
Trần Dã ngồi mày mò được một lúc rồi cũng hết hơi hết sức, cậu đặt cốc nước xuống, cầm bút nhìn chòng chọc tờ đề.

Lúc này sự tập trung của cậu đã đến giới hạn rồi, ngay cả một chữ cũng chẳng hiểu nổi luôn.
Cậu bèn liếc nhìn Lục Tuần bên cạnh mình.
Lục Tuần đang cúi đầu xem mấy tờ đề cậu vừa làm, tay hắn cầm cây bút, tốc độ xem bài rất nhanh, đúng hay sai chỉ cần một giây là biết liền.
Trần Dã rất bội phục một điều ở Lục Tuần, chính là sức tập trung của hắn, chắc từ hồi đi học đến giờ, tên này chẳng bao giờ xao nhãng một giây nào.
Còn cậu thì chẳng được như thế, cậu làm cái gì cũng không tĩnh tâm nổi, ngay cả chơi game cũng không thể nào tập trung hết sức được.
Trong đầu cậu không có cái từ “toàn tâm toàn ý”.

Lúc đang làm đề văn cậu sẽ nghĩ sao cái chân bàn chết tiệt này không chịu đứng vững vậy nhỉ, lúc học từ vựng tiếng Anh thì lại ngóng ra cửa sổ ngắm con chim vừa bay qua, nghĩ xem con chim này đuôi dài hay đuôi ngắn.
Lúc này cậu nhìn bài tập vật lý mà cứ vô thức ngó tấm rèm cửa sổ bị gió thổi phất phơ.
Rèm cửa sổ trong phòng ngủ này là màu trắng, ban ngày không che được nắng nên rất chói mắt.

Buổi tối thì vẫn ổn, cơ mà ——
Trần Dã hơi lùi ra sau, nhưng vẫn bị rèm cửa tạt vào mặt.
“Bà mịa……” Trần Dã gạt tấm rèm quật vào mặt ra, song gió lớn quá nên tấm rèm cửa sổ này cứ như dán lên mặt cậu vậy.
Lục Tuần giúp Trần Dã gạt tấm rèm ra, mặt Trần Dã xụ xuống, biểu cảm hơi kỳ lạ, rõ là bị giật mình, ánh mắt vẫn đang ngơ ngơ ngác ngác.
“Cậu không sao ——” Lục Tuần còn chưa nói xong câu “Cậu không sao chứ” thì chợt thấy Trần Dã nhíu chặt mày, vẻ mặt từ giật mình lập tức biến thành tức tối.
“Gió mẹ gì mà thổi mãi thế?” Trần Dã túm rèm cửa chửi to.
“……Trời sắp mưa rồi.” Lục Tuần nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lục Tuần vừa dứt lời ——
“Đoàng đoàng ——” Một tiếng sét từ trên trời bổ xuống, nửa khung trời sáng rực lên.
Bàn học đối diện với cửa sổ, trong khoảnh khắc đó Trần Dã tưởng như mắt mình mù tới nơi.
Cậu vội che mắt lại, vừa chửi vừa đứng dậy kéo rèm cửa lại.
Giây tiếp theo, nhưng giọt mưa to như hạt lạc bắt đầu dội xuống theo màn sấm chớp kia, va lộp bộp lộp bộp vào ô cửa sổ thủy tinh.
Lục Tuần nhìn đồng hồ, đã mười rưỡi rồi.

Hắn thu dọn sách vở trên bàn, cất tiếng bảo: “Tôi về trước đây, cậu làm cho xong mấy bài lý này đi nhé, sáng mai mang đến trường tôi xem cho.”
“Ừ.” Trần Dã gật đầu, đứng dậy đi mở cửa.
Đèn phòng khách vẫn chưa tắt, Trần Dã bèn ngó vào trong bếp.
Bà đang thái hoa quả, nghe tiếng cửa mở, bà quay sang nhìn rồi cười bảo: “Đúng lúc lắm, bà mới cắt mấy miếng đào mật đây, mẹ của Đại Đông cho đấy, ngọt lắm con ạ.

Mang vào ăn chung với Tiểu Lục đi này.”
Lục Tuần vừa khéo cũng xách cặp đi ra khỏi phòng.
“Con đi đâu vậy?” Bà nhìn chiếc cặp trong tay Lục Tuần, vội rửa tay rồi đi ra từ trong bếp.
“Cậu ấy về nhà ạ.” Trần Dã vừa đáp vừa chạy vào bếp cầm một miếng đào lên ăn.
“Về bây giờ á?” Bà ngạc nhiên, lập tức đi tới gần Lục Tuần, “Làm sao ra ngoài được? Mưa to thế này cơ mà, giờ mà ra ngoài thì có mà ướt hết.”
“Không sao đâu bà, con có mang ô.” Lục Tuần giải thích.
“Ô thì ích gì chứ, mưa lớn lắm, ô không che nổi đâu, hay là con đợi mưa tạnh rồi hẵng về.” Bà tỏ vẻ không đồng tình, kéo tay hắn lại, “Đang chuyển mùa nên cứ trở trời bất chợt như vậy đấy, còn dễ bị cảm mạo nữa, lát nữa con mà dính mưa thì kiểu gì cũng ốm cho xem.”
“Mưa thế này……” Lục Tuần nhìn cơn mưa ngoài sân càng lúc càng nặng hạt, bèn lấy điện thoại ra tra xem mưa sẽ kéo dài đến lúc nào, cuối cùng hắn bất đắc dĩ bảo, “Bà ơi, phải đến hai giờ sáng mới tạnh mưa cơ ạ, đã thế còn càng lúc càng lớn nữa.”
“Vậy con ngủ lại đây đi.” Bà nói.
Lục Tuần: “…….”
“Ngủ lại đây đi con ạ!” Bà nhìn hắn mà bảo, “Học sinh không thể để bị cảm được.”
“Không sao đâu mà bà, nhà con ở gần đây thôi.” Lục Tuần nói.
“Ngủ cùng với Trần Dã đi!” Bà như thể chẳng nghe thấy hắn nói gì, cứ thế tuyên bố một cách quả quyết.
Lục Tuần ngẩn ra, im lặng quay sang nhìn Trần Dã.
Hắn không thể nào nói lời cự tuyệt bà cụ trông rất giống hình ảnh bà ngoại mình trong trí nhớ được.

Hơn nữa hắn không nghĩ là Trần Dã sẽ chịu ngủ với mình.

Cho nên tốt nhất là để Trần Dã từ chối.
Lục Tuần hắng giọng một tiếng.
Trần Dã chỉ lo ăn đào, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt của Lục Tuần.
Ngủ chung với ai đó ấy hả, Trần Dã hoàn toàn chẳng có vấn đề gì hết.
Từ hồi nhỏ Trình Tiến Đông mỗi lần bị mẹ đánh là sẽ chạy lên ngủ với cậu, tuy rằng giường cậu hồi trước là giường đơn, cậu chê chen chúc quá nên cũng đạp nó xuống giường, nhưng ngủ một mình hay ngủ hai mình, cậu đều không hề có cảm giác gì hết.

Mà giường ở đây còn rộng hơn giường cũ của cậu, hai người ngủ không lo chật.
Cậu thì càng chẳng sao cả.

Lục Tuần không từ chối bà nổi, thấy đưa mắt ra hiệu không tác dụng gì, hắn đành thấp giọng gọi, “Trần Dã.”
“Hử?” Trần Dã rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên khỏi bát đào, nghiêm túc hỏi, “Cậu nằm trong hay nằm ngoài? “
Lục Tuần: “……”.