Bất Tuần

Chương 8



Trần Dã quay đầu nhìn coi là đứa não phẳng nào dám khích đểu mình, khoảnh khắc nhìn thấy rõ bản mặt cái tên kia, hai mắt cậu trố ra.

Lục Tuần cũng thong dong nhìn lại cậu.

“Trần Dã, đây là bạn Lục Tuần, cũng là bạn cùng bàn với em luôn đấy.” Hạ Ngụy cất lời.

“Tuy cô biết em là học sinh tốt, nhưng cô vẫn hy vọng em đừng đánh bạn ấy.” Hạ Ngụy nhìn hai người với vẻ bất đắc dĩ, rồi nghiêm túc khuyên nhủ, “Sĩ số lớp mình hiện đang là số chẵn, dù không ngồi với Lục Tuần thì em cũng phải ngồi với bạn khác thôi.”

“……A.” Trần Dã vẫn còn đang trố mắt nhìn Lục Tuần.

Lục Tuần nói với Hạ Ngụy: “Thưa cô, bài tập hôm qua đã thu đủ rồi ạ, em xin phép đi trước.”

“Ừ ừ.” Hạ Ngụy gật đầu.

Lục Tuần đi được một lát rồi Trần Dã mới lấy lại tinh thần, rời khỏi văn phòng, cất bước đi lên lầu.

Giây phút Trần Dã xuất hiện ở cửa lớp, bầu không khí náo nhiệt trong lớp thoáng chốc lặng ngắt như tờ.

Tầm mắt Trần Dã nhắm thẳng vào tổ cuối cùng, hàng cuối cùng.

Là chỗ ngồi của cậu.

Hiện tại bên cạnh chỗ ngồi của cậu có thêm một cái bàn.

Ngồi ở nơi đó là Lục Tuần.

Lúc cậu nhìn sang, Lục Tuần cũng ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của cậu.

Trần Dã sờ sờ mũi, đi tới ngồi vào chỗ của mình.

Cậu vừa mới quay sang nhìn Lục Tuần thì Trương Hạo Kiệt ngồi bàn trên đã xoay người xuống.

“Dã ca, nghe nói mày với Lý Phương Cường đánh nhau hả?” Trương Hạo Kiệt hỏi.

“Với ai cơ?” Trần Dã còn đang lơ ngơ.

“Lý Phương Cường trường XIV ấy.” Trương Hạo Kiệt nói, “Tao nghe anh tao kể hôm trước mày với nó hẹn đánh nhau ở quán XXX hả?”

“Ờ.” Trần Dã gật đầu.

Lý Phương Cường là thằng ngu đầu đinh hôm bữa.

“Mày đánh thắng thật à?” Đôi mắt nhỏ của Trương Hạo Kiệt viết rõ tám chữ “Mày trâu vãi nồi tao sùng bái mày”.

“Ừm.” Trần Dã đáp qua loa rồi hỏi, “Môn đầu là thi cái gì thế?”

“Ngữ văn.” Trương Hạo Kiệt trả lời xong lại hỏi tiếp, “Nó dẫn theo hơn 50 thằng thật hả?”

Trần Dã cúi đầu lấy di động ra.

“Thật là vãi chưởng, lúc ông anh tao kể tao còn không dám tin cơ.” Trương Hạo Kiệt vẫn đang tự lải nhải một mình, “Mày đỉnh quá, thật sự đỉnh quá xá.”

“Mày im coi.” Trần Dã ngẩng đầu.

Trương Hạo Kiệt im ngay, tuy còn muốn nói tiếp cơ mà không dám mở miệng, cậu chàng đành thở dài quay người đi.

Trần Dã mở quyển sổ mà Hạ Ngụy đưa, tùy tiện lật một trang, đọc lướt lướt kiến thức trọng tâm và các bước giải bài ghi trên đó.

Xem chưa được hai dòng thì mắt Trần Dã đã dán hết vào nhau, đầu mơ màng muốn chìm vào giấc ngủ.

Hôm nay dậy sớm quá.

“Nè Dã ca, có chuyện này tao nghĩ vẫn nên nói cho mày nghe.” Trương Hạo Kiệt lại quay xuống.

Trước ánh mắt “Mày không nói xong trong vòng một giây thì tao đấm mày tòe mỏ”, cu cậu lập tức bắn liên thanh nói xong chỉ trong vòng nửa giây, “Chẳng biết thằng Lý Phương Cường hóng đâu được tin hôm nay mày tới trường học, anh tao bảo sáng sớm nay nó đã gọi hội chuẩn bị tan học chặn đánh mày đấy!”

Nói xong thì hít mạnh một hơi quay phắt về chỗ cũ.

Trần Dã chau mày, đặt điện thoại xuống.

Lục Tuần nghiêng đầu nhìn sang.

Trần Dã ngóng ra ngoài cửa sổ.

Môn đầu tiên là ngữ văn, sau khi giáo viên bước vào, cả lớp lục tục kéo bàn kéo ghế.

Thi tháng ở trường bọn họ không đổi phòng học, không xếp thứ tự, các tổ tự chia nhau ra sau đó thi luôn thôi.

Chủ yếu là do trường I thi khảo sát nhiều quá, cho nên thi tháng cũng chẳng phải chuyện to tát gì.

“Nhanh nào, để hết sách vở xuống đi.” Giám thị vừa thúc giục vừa phát đề thi, “Tôi bảo các em này, giờ tự học buổi sáng dài như thế, đáng lẽ phải tự giác chuẩn bị xong xuôi hết rồi chứ! Các em đang lãng phí chính thời gian làm bài của mình đấy biết không!”

Bài thi phát xuống, Trần Dã luồn tay vào hộc bàn trống trải tìm được một cây bút.

Nhìn bài thi ngữ văn toàn chữ là chữ, Trần Dã thở dài ngao ngán.

Cũng vì ghét mấy môn xã hội nên cậu mới chọn ban tự nhiên, tuy rằng thành tích môn tự nhiên cũng chả đâu vào đâu.

Trần Dã viết rất khó nhọc, chỉ đọc câu trắc nghiệm thôi mà cậu cũng tốn mất 10 phút. Nhìn mớ chữ hầm bà lằng trong bài thi, cậu chỉ cảm thấy phiền ơi là phiền.

Nhưng cậu vẫn phải vắt hết óc nặn cho ra cái để viết.

Bà theo dõi điểm số của cậu rất sát sao, điểm kém là không biết khai báo kiểu gì được.

Cậu nghiêng đầu ngó bạn cùng bàn của mình.

Bạn cùng bàn lật sang mặt khác.

Trần Dã: “……”

Đánh đấm hăng máu thế mà lại là học bá thật ư?

“Đù má.” Trần Dã tiếp tục nghiên cứu cái đề bài không biết đâu mà lần.

Từ trước đến nay trường I thường hay thi trong một ngày, văn toán anh sinh lý hóa, từ 7h sáng đến 6h chiều, cộng thêm giờ tự học buổi tối, một ngày là có thể thi xong.

Thi xong môn văn là Trần Dã đã phiền muốn bẻ gãy cây bút luôn rồi, song giờ thi lý và sinh ngay sau đó đã khiến cậu muốn phát hỏa cũng không phát nổi.

Cậu rất muốn xé đề thi đi ra khỏi lớp học luôn, nghe nói đại ca trường XIV cũng làm thế.

Nhưng cậu cùng lắm chỉ dám nghĩ thôi.

Bà ở nhà mà biết thì sẽ vả chết cậu mất.

Thi xong môn cuối cùng trong ngày, cả lớp cùng thở phào nhẹ nhõm, Hạ Ngụy đứng trên bục giảng thông báo tan học, mới nói được nửa câu thì hơn nửa số học sinh trong lớp đã chạy ra rồi.

Hạ Ngụy cũng không giận, chỉ mỉm cười dặn dò các em học sinh chú ý an toàn rồi liền rời đi.

Lớp học lúc này đã vơi bớt một nửa, Trần Dã ngồi nguyên tại chỗ, cúi đầu bấm điện thoại.

Bên cạnh cậu, Lục Tuần thu dọn đồ trên bàn xong rồi cũng đứng lên.

“Cậu đi đâu thế?” Mắt Trần Dã vẫn nhìn chòng chọc vào điện thoại, hỏi mà chẳng thèm ngẩng đầu lên.

Lục Tuần liếc nhìn cái game Parkour cậu đang chơi: “Ra ngoài đi ăn.”

“Ra cổng trường là muốn chết hả?” Trần Dã cất điện thoại, đứng dậy bảo.

“Chỉ bằng cái thằng đầu đinh kia á?” Lục Tuần hỏi lại.

“Học bá đi đâu mất rồi? Không biết đánh nhau ở cổng trường là ăn phạt à?” Trần Dã nhíu mày.

“Ai nói tôi muốn đánh với nó?” Lục Tuần nở nụ cười, lại hỏi, “Đại ca trường I mà còn sợ bị phạt sao?”

“Nó không chọc tới tôi thì tôi cũng chả muốn gây chuyện làm gì.” Trần Dã khoác cặp lên vai, đi ra khỏi lớp, “Theo tôi.”

Lục Tuần nhìn cậu chăm chú, lời này thật không giống như từ miệng người này nói ra tẹo nào. Rõ ràng tính tình rất nóng nảy, một câu không hợp là sẵn sàng động tay động chân, thế mà đến trường thì lại nghĩ không thể bị phạt được.

“Nhìn gì? Thành tích của tôi tuy có hơi kém thật, nhưng tốt xấu gì đây cũng là một bộ phim thanh xuân, giờ tôi mà ra cổng trường đánh nhau thì sẽ thành phim giáo dục thanh xuân đấy.” Trần Dã bực bội nói xong rồi liếc Lục Tuần, dừng bước hỏi, “Cậu cười cái gì?”

“Cậu thú vị ghê.” Lục Tuần bảo.

Trần Dã nhỏ giọng lầm bầm: “Còn cậu thì lắm tật ghê.”

“Chúng ta đi đâu đây?” Lục Tuần hỏi.

“Bên cạnh khu khối 12 có một bức tường thấp, giáp với phố bán đồ ăn vặt, có thể trèo qua đó.” Trần Dã nhảy xuống cầu thang, ngoái đầu nhìn hắn, “Lớp 11 rồi mà cậu còn chuyển trường làm gì? Trường cũ của cậu cũng phá sản à?”

“Người ở trường cậu không nhận ra tôi.” Lục Tuần đáp.

“Đấy chẳng phải nói thừa sao.” Trần Dã nói.

Dứt lời Trần Dã mới ngờ ngợ hiểu ra ý của Lục Tuần.

Nhà phá sản, bố ngoại tình, lại còn cặp bồ với một diễn viên. Mấy ngày nay các bản tin địa phương đều đang điên cuồng đăng tin giật tít.

Bạn vè và bạn học ở trường chắc chắn cũng biết tin này.

Trần Dã ngó Lục Tuần, không nói gì thêm.

“Bên này.” Trần Dã dẫn hắn rẽ vào khúc ngoặt.

Các tòa nhà bên khu khối 12 đều đã cũ, mấy bức tường xung quanh cũng không sửa chữa lại.

Tường không thấp mà còn rất cao, chỉ là so với tường của khu dạy học mới mở rộng bên kia thì nó thấp hơn không ít.

Học sinh cấp ba đừng mơ trèo qua được.

Nhưng đối với Trần Dã mà nói thì không thành vấn đề.

Trần Dã nhìn Lục Tuần cao hơn mình nửa cái đầu, vị này hẳn cũng không thành vấn đề.

Trần Dã ném cặp cho Lục Tuần, lùi về sau mấy bước rồi chạy lấy đà, chân đạp lên tường, vịn tay nhảy lên.

Leo lên được rồi, cậu bèn đưa tay đỡ lấy cặp sách mà Lục Tuần ném lên, sau đó nhảy xuống.

Con phố ăn vặt bên này rất náo nhiệt, học sinh trường I tan học là đều chạy sang đây ăn uống. Cho nên lúc nào cũng tấp nật đông đúc người qua kẻ lại.

Trần Dã xách theo hai cái cặp, dõi mắt về phía quán ăn nhỏ bên kia.

Bên đó có một hàng nam sinh mặc đồng phục đang đứng quay lưng về phía cậu.

Đồng phục của tất cả các trường cấp 3 công lập tại thành phố Long Xuyên chắc có lẽ đều sản xuất từ cùng một nhà may.

Đều là kiểu áo trắng sọc đen, ngoại trừ logo trường trên ngực áo khác nhau thì hấu hết còn lại là giống y xì, nhưng đang giữa mùa hè thì làm gì có ai mặc áo khoác.

Trần Dã còn tưởng là học sinh trường I, mãi đến khi một người trong số đó nhìn thấy cậu, vỗ vỗ người bên cạnh. 

Trần Dã nhíu mày, cảm thấy điềm bất ổn.

Đứa quay lưng kia ngoái đầu lại, để kiểu tóc húi cua.

Lý Phương Cường thấy Trần Dã thì mắt sáng quắc lên, mặt đỏ gay, gân giọng chửi to: “Bố mày biết ngay mà!”

“Phịch ——” một tiếng.

Lục Tuần nhảy xuống bên cạnh cậu.

“Địu.” Trần Dã chửi thề.

Lục Tuần nhìn theo tầm mắt cậu, thở dài một hơi.

“Mấy thằng này suốt ngày chơi ngu, bảo sao điểm chác bê bết thế, đầu óc toàn bị mấy cái thứ này chiếm hết rồi.” Trần Dã cắn răng nhìn Lý Phương Cường kêu người tới.

Cậu không muốn đánh lộn ở chỗ này, khối 12 thuộc quản lý của ban ký túc, ngoại trừ ngày nghỉ thì không được phép ra khỏi trường, cho nên bên này lúc nào cũng có giáo viên đi tuần giám sát, bị bắt thì ăn phạt là cái chắc.

“Hôm nay mày có giỏi thì báo cảnh sát tiếp đi!” Lý Phương Cường bước tới.

Lục Tuần nhìn đám người đến, đánh giá nhân số đại khái. Tính cả mấy đứa đứng ngoài rìa thì khoảng chừng hơn 30 mạng.

“Đại ca trường I? Dã ca? Sao không nói ——” Lý Phương Cường đột nhiên dừng lại, mắt nhìn chằm chằm Lục Tuần, nhận ra đây chính là cái tên đội mũ đen đánh rất mạnh hôm bữa.

“Hay lắm, chung một phe à.” Lý Phương Cường cười nhạt, “Tao khỏi mất công tìm mày nữa, vừa hay hôm nay giải quyết luôn một thể, đến đây đi, chọn tư thế nằm bò xuống đây.”

“Mày éo có tư cách nói mấy lời này với tao.” Trần Dã sầm mặt nhìn gã, “Mày dẫn theo hơn 30 thằng thì tao vẫn có thể tiễn mày đi đời nhà ma, mày tin không?”

Bản mặt đắc chí của Lý Phương Cường cứng đờ, gã nghe nói Trần Dã từng bị bắt vào đồn cảnh sát vì đánh người quá khích. Mặc dù không biết thực hư thế nào, nhưng vẻ mặt Trần Dã lúc này khiến cho gã cảm thấy tin ấy là thật.

Dẫu thế, vết thương nhoi nhói trên mặt và sự nhục nhã lần trước vẫn khiến gã không chịu nhượng bộ.

Lý Phương Cường: “Mày ——”

“Mấy anh kia!” Một tiếng gầm đầy phẫn nộ vang lên từ phía sau bọn họ.

Cả đám ngoái đầu lại.

Một người đàn ông trung niên hói đầu mặc com lê xám đang chạy xồng xộc về phía này.

Khí chất này, vừa nhìn là biết giáo viên cấp bậc chủ nhiệm.

“Lớp nào đó!”

Quả nhiên, người đàn ông trung niên nọ vừa chạy vừa thét lên.

Trần Dã thấy thầy giáo này hơi lạ mặt, cậu nhíu mày, thầy này mới tới hả?

Thầy giáo trung niên đã chạy gần tới nơi, Lý Phương Cương tức tối la: “Bọn em không phải ——”

“Bọn em ở bên trường XIV ạ.” Trần Dã lập tức nói, nói xong bèn chỉ vào đám Lý Phương Cường, “Bọn nó học lớp 11-8 trường I, bọn nó hẹn tụi em ra đây đánh nhau.”

“Cái đệt!?” Lý Phương Cường trợn tròn mắt.

“Đệt cái gì mà đệt! Còn dám nói tục nữa!” Thầy giáo đét vào cánh tay Lý Phương Cường, “Này thì hẹn đánh nhau này! Đứng thẳng lên cho tôi!”

Lý Phương Cường: “Bọn em không phải ——”

“Trật tự! “

“Hai anh trường XIV kia, đi nhanh cho tôi, có nghe không hả?” Thầy giáo trừng mắt lườm Trần Dã, “Không được lôi kéo học sinh trường tôi! Tôi quen thầy Vương trường các anh đấy! Nếu còn để tôi nhìn thấy lũ đổ đốn các anh nữa thì liệu hồn!”

“Em chào thầy ạ.” Trần Dã nói.

Editor: Cứ tưởng sẽ thấy một màn combat ác liệt như Shounen Nhật chớ:v Tuy nói thế này hơi có lỗi với các mầm non tương lai nhưng tui vẫn mong có cảnh hai bạn sóng vai quần ẩu cả team địch một trận.