Một người thanh niên bước ra từ cổng an ninh. Khuôn mặt non nớt đeo một đôi kính râm đen, mặc áo thun quần jean rách gối năng động, chân mang giày sneaker, tay kéo một chiếc vali màu đỏ cỡ lớn.
Cách một lớp kính râm, đôi mắt người thanh niên đang đảo xung quanh để tìm kiếm gì đó. Bất chợt anh đưa tay lên tháo kính ra, môi cong lên thành một nụ cười. Anh kéo vali đi nhanh về phía hàng ghế ở cửa chính.
"Anh hai. " - Người thanh niên kêu lên.
"Hàn Minh. " - Ở phía đối diện cũng vang lên giọng nói một người đàn ông đáp lại. Đó chính là Lý Hàn Ân.
Người thanh niên trẻ tuổi kia là em trai hắn - Lý Hàn Minh. Anh đi du học ở Mỹ, hôm nay là dịp nghỉ đông ở trường nên anh tranh thủ về Việt Nam chơi.
Lý Hàn Minh bước đến trước mặt anh trai mình, vắt gọng kính lên cổ áo.
"Anh hai, lâu rồi không gặp. "
"Ừm, dạo này chuyện học hành thế nào rồi? " - Lý Hàn Ân vỗ vỗ lên vai Lý Hàn Minh.
"Aiss anh hai à, em học hành đã đủ mệt rồi. Anh hỏi nữa chắc em nổ não quá. " - Lý Hàn Minh rên một tiếng.
"Thôi được rồi anh không hỏi nữa. Về nhà thôi, ba và mẹ đang đợi. "
...****************...
Ăn xong bữa sáng, Phương Thần Duật đưa Thường Hi đến tháp Eiffel chơi.
Vì khách sạn nơi bọn họ ở nằm đối diện với tháp nên chỉ cần đi bộ 5 - 7 phút là tới. Bây giờ là đang độ nước Pháp trong giai đoạn lạnh nhất, nhiệt độ xuống rất thấp nên trước khi đi Phương Thật Duật đã quấn kĩ Thường Hi vào mấy lớp áo dày cộm, trên đầu còn đội một chiếc mũ len màu hồng, chóp mũ gắn một cục bông tròn tròn nhỏ nhỏ, trông rất đáng yêu. Bây giờ nhìn cô chẳng khác gì con gấu nhồi bông.
Tháp Eiffel như được khoác lên một chiếc áo màu trắng bằng tuyết. Không những vậy, đường xá, nhà cửa, xe cộ khắp nơi đều được phủ tuyết trắng xóa.
Thường Hi đưa đôi bàn tay đã được bọc kĩ bằng găng tay len ra hứng từng bông tuyết đang rơi xuống.
"Coi chừng lạnh. " - Phương Thần Duật nhìn cô.
Quả thật Thường Hi có chút sợ sệt đối với anh. Nói sợ thì cũng không phải, nhưng cô cứ luôn sợ anh giận, sợ mình sẽ làm điều gì đó không vừa ý anh.
Nhưng Phương Thần Duật không hề khắt khe gì, anh chỉ đơn thuần là sợ cô bị lạnh, nhưng miệng lưỡi lại không khéo nói lời ngon tiếng ngọt.
Anh hiểu suy nghĩ của cô, nhưng cũng không biết phải làm gì. Anh chỉ có thể dùng hành động để thể hiện tình cảm.
"Anh chỉ lo em bị lạnh thôi. "
"Nhưng mà anh xem… em đã mang găng tay rất dày rồi. " - Thường Hi dơ hai tay mình lên trước mặt Phương Thần Duật.
Anh nhìn cô cười khẽ.
"Muốn đi đâu chơi nữa không? "
Ở chỗ này có rất nhiều khu vui chơi giải trí, các tiệm hàng hóa đều rất nhiều.
Thường Hi nhìn xung quanh một lúc rồi nói:
"Ừm… hay là mình qua bên kia đi. " - Thường Hi chỉ tay về phía tiệm bán quà lưu niệm ở bên kia đường.
Phương Thần Duật nhìn theo hướng mà Thường Hi chỉ sau đó gật nhẹ đầu.
"Đi thôi. "
Anh đưa tay mình ra nắm lấy tay cô dắt qua bên đường.
...****************...
Lý Hàn Ân đưa Lý Hàn Minh về đến khu biệt thự của Lý gia, nơi này là nơi ở chính của Lý Vũ Hải và Diệp Hoàng Uyển - mẹ của hai thiếu gia nhà họ Lý.
Xe vào đến cổng, quản gia giúp Lý Hàn Minh xách hành lý vào.
"Bố, mẹ. Con về rồi. " - Lý Hàn Minh đi đến cửa thì kêu lên.
Lý Vũ Hải đang ngồi xem báo trên sofa, ông nghe thấy tiếng nói quen thuộc thì ngẩng đầu lên. Thấy con trai mình đã lâu mới về, ông vui vẻ cười, lớn giọng nói vọng xuống dưới nhà bếp.
"Bà lên xem con trai cưng của bà về rồi này. "
Diệp Hoàng Uyển từ dưới bếp đi lên, khuôn mặt được trang điểm một cách tinh xảo của bà ta nở ra một nụ cười vui mừng.
"Ôi con trai tôi, sao con về mà không gọi trước cho mẹ một tiếng. Nào để mẹ nhìn xem, con trai mẹ dạo này gầy quá. " - Diệp Hoàng Uyển nắm lấy hai cánh tay của Lý Hàn Minh mà xoay qua xoay lại.
"Mẹ, con muốn tạo cho mẹ sự bất ngờ mà. "
"Không những bà, nó còn không cho ông già này biết nữa ấy chứ. " - Lý Vũ Hải nói chen vào một câu.
...****************...
Trong lúc cả nhà Lý Vũ Hải đang vui mừng vì đón cậu con trai út từ Mỹ trở về thì ở khu biệt thự của Lý Hàn Ân ở phía Tây thành phố, Thường Linh đang phát điên lên, cô ta vừa đập phá lung tung, vừa gào thét câu "Tôi phải giết cô… tôi phải giết cô. "
Người giúp việc trong nhà cũng không ai dám ra ngăn cô ta lại vì bọn họ chẳng ai ưa cô ta.
Đến tối Lý Hàn Ân về đến nhà thì đã thấy trên sàn nhà toàn là mảnh vỡ của những dụng cụ thủy tinh và sứ văng tung tóe, mấy tờ tạp chí đặt trên bàn cũng đã bị xé vụn ra mỗi nơi một ít.
Không cần nói thì hắn cũng biết cái bớ bùi nhùi này là do ai làm. Mấy người giúp việc trong nhà thấy hắn về thì mới chịu ló mặt ra.
Mấy ngày nay cậu chủ không về, bọn họ phải ở nhà chịu tra tấn bởi cái con yêu quái này, may mà bây giờ cứu tinh cũng đã chịu xuất hiện. Bọn họ ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.