\-\- Ở nhà họ Vương \-\- \- Em đi đâu mà lâu vậy vợ? Sao anh đến trung tâm mua sắm đón em mà không thấy? \(Ba của Khánh Thiên nhìn ra cửa.\) \- Thì em đi đến bệnh viện mà. \(Mẹ anh bước vào nhà.\) \- Em bị mệt hay bị bệnh gì hả?? \(Ba anh lo lắng, chạy đến đỡ lấy mẹ anh.\) \- Em không sao. Chỉ là em bị cướp túi xách. Sau đó có một cô bé giúp em lấy lại túi nên con bé đã bị thương. Em đưa con bé đến bệnh viện để xử lí vết thương. \(Mẹ anh ngồi xuống ghế kể rõ đầu đuôi câu chuyện cho ba anh hiểu.\) \- Vậy sao em không mời cô bé ấy về nhà mình để cảm tạ?? \(Ba anh thắc mắc\) \- Em đương nhiên là có mời rồi. Nhưng con bé nói bận về ôn bài nên thôi. Con bé ấy cũng học chung trường với quý tử nhà này nữa nè. Hay là lát em kêu dì 2 làm chút đồ bổ để đem qua cho con bé tẩm bổ vậy. \(Mẹ anh cười.\) Đúng lúc đó anh cũng về đến. \- Chuyện của dự án mà ba giao cho con. Con đã hoàn thành xong rồi. \(Anh bước vào nhà\) \- Đúng là con trai cưng của ta. Con giỏi thật chưa đến một ngày đã hoàn thành. \(Ba anh tỏ vẻ rất hài lòng.\) \- À con trai à. Lại đây mẹ có chuyện muốn nói với con. \(Mẹ anh chỉ tay lên ghế sofa ở phòng khách\) \- Sao thế mẹ??? \- Hôm nay mẹ có được một cô bé ở trường con giúp đỡ nên chiều mẹ muốn đem chút đồ bổ cho con bé. Con đi chung với mẹ nhé. \- Tại sao con phải đi chứ. Mà người ta giúp mẹ cái gì?? \(Anh tỏ ra hơi khó chịu\) Rồi mẹ anh cũng kể cho anh nghe đầu đuôi câu chuyện. \- Thôi được vậy con sẽ đi cùng mẹ để cảm ơn người ta. Nhưng con không chấp nhận sự mai mối này nọ bằng tất cả hình thức nào đâu đấy. \(Anh nhướng mày\) \- Tại sao chứ con trai?? Con bé ấy nhìn cưng lắm. Mẹ nghĩ con sẽ thích thôi. \- Con có bạn gái rồi. \(Anh nghiêm túc\) \- Cái gì??? \(Ba và mẹ anh đồng thanh\) \- Con nói thật đấy. \- Vậy tại sao con không dắt bạn gái của con về ra mắt với ba mẹ hả con trai \(Ba anh cười\) \- Cô ấy còn nhỏ mà... \(Anh gãi đầu\) \- Vậy là em đã mất đi con trai cưng nhất rồi sao??? \(Mẹ anh hỏi ba anh\) \- Chắc vậy rồi. \(Ba anh cười\) \- Thiên à. Mẹ muốn biết bạn gái của con là ai quá đấy. Con bé ấy như thế nào mà lại lấy được trái tim của con trai mẹ vậy. \(Mẹ anh tò mò.\) \- Đương nhiên là hoàn hảo rồi mẹ ạ. \(Anh cười tít cả mắt\) \- Con làm ba tò mò rồi đó. \(Ba anh nhìn anh\) \- Nếu ba mẹ muốn biết thì chiều nay con đưa ba, mẹ đi gặp ân nhân của mẹ xong. Con sẽ đưa ba, mẹ qua trường gặp bạn gái con. Nhưng mẹ không được làm cô ấy sợ đấy. \- Con đưa mẹ con đi đi chiều nay ba còn phải bay qua Mĩ để sắp xếp công việc ở bên đó nữa. \- Dạ. Vậy ba đi giữ gìn sức khỏe nha. Mẹ chuẩn bị đi để chiều con đưa mẹ đi. \- Vậy mẹ đi chuẩn bị đây. \(Mẹ anh đứng dậy đi chuẩn bị.\) \-\- Tại quán Blue Sky đối diện trường \-\- Hồi trưa cô Như Lan có gọi cho nó. Cô nói là sẽ đến thăm nó nên 4 giờ là nó đã có mặt ở đấy rồi. Dù sao cũng không thể để người lớn chờ nó được nên nó phải đi sớm hơn 1 chút. Hôm nay, nó theo phong cách Hàn Quốc cực dễ thương luôn. Nó mặc váy yếm kaki màu đen cùng với áo sơ mi trắng form rộng, chân thì mang giày Domba trắng. Điểm nhấn là chiếc đồng hồ ELIXA E069\-L235. Nhìn nó dễ thương làm sao ấy. Nó ngồi đấy chờ được khoảng 5 phút thì cô Như Lan đến. Điều bất ngờ hơn nữa là người đi bên cạnh cô Lan là anh. Nó đứng dậy ngơ ngác khoảng vài giây rồi nó mới hoàn hồn lại được. \- Con chào cô ạ. \(Nó nở nụ cười rất tươi\) \- Cô chào con. Cô xin giới thiệu với con đây là con trai cô. \(Cô Lan chỉ tay về phía anh\) \- Dạ. \(Nó chỉ cười vì giờ nó biết nói gì đây. Nó run lắm. Nó không ngờ cô lại là mẹ của anh người yêu của nó chứ. Trái Đất này tròn đến như vậy sao.\) \- Mẹ. Đây là người đã giúp mẹ sao. \(Anh nhìn nó\) \- Con bé dễ thương chứ. \(Mẹ anh cười\) \- Tay của em có sao không? Em có còn đau không. Sao em lại không cẩn thận như vậy chứ. \(Anh chạy lại xem tay của nó vì hồi trưa mẹ đã kể cho anh nghe toàn bộ chuyện đã xảy ra. Anh lúc này cực quan tâm nó luôn.\) \- Em không sao đâu. Chỉ là bị thương xíu thôi. Anh đừng lo. \(Nó đẩy anh ra vì bây giờ mẹ anh đang nhìn nó mà\) \- Khánh Thiên con quen với Hạ An hả?? \(Mẹ thấy thái độ của anh và nó rất lạ.\) \- Dạ. Con xin giới thiệu với mẹ. Đây là bạn gái siêu dễ thương của con. \(Anh nắm chặt tay nó. Bây giờ mặt nó đỏ bừng lên vì xấu hổ.\) \- Thôi chúng ta cùng ngồi xuống nói chuyện nào. Con dâu à, con qua ngồi kế mẹ nè. \(Mẹ anh nắm lấy tay nó\) \- Mẹ à. Sao mẹ lại dành em ấy với con chứ. \(Anh cau mày\) \- Con dâu. Tay của con đã hết đau chưa? \- Dạ con không sao ạ. Cô đừng kêu con như thế. Con sẽ ngại lắm ạ. \(Nó ngại ngùng nói\) \- Có gì đâu mà em ngại. Dù sao thì tương lai sau này, em cũng sẽ trở thành con dâu của mẹ anh mà. \(Anh cười cười\) \- Anh... \(Nó cứng họng không nói được gì\) Mẹ anh và nó nói chuyện với nhau rất nhiều. Mẹ anh cực thích nó luôn. Nó cũng rất thích mẹ anh nữa. Bây giờ chuyện của anh và nó thì được mẹ anh hoàn toàn đồng ý luôn. Mẹ anh còn mong là sau khi hai đứa nó tốt nghiệp đại học xong sẽ có một đám cưới nữa mà. Nó sướng nhất rồi, vừa có người yêu ga lăng, đẹp trai, học giỏi, cưng chiều nó. Bây giờ còn được mẹ anh yêu quý nữa. Từ hôm đó trở đi, mẹ anh hay đến trường thăm nó lắm. Bà còn đem cho nó rất nhiều đồ ăn và nhiều thứ linh linh nữa. Vì bà biết gia đình nó bây giờ không còn ai ở Việt Nam để chăm sóc nó nữa, nên bà càng thương nó hơn. Ba của anh cũng đã gặp nó rồi và ông cũng rất ưng ý về nó nữa. Chưa gì hết mà nó được nhà chồng yêu thương rồi... Ai sướng được như nó hả trời...