Bảy Nàng Dâu

Chương 47: Khắc tinh lớn nhất của Hoài Thục



"A Tỳ à...mau ra sau lấy nước ấm đi! Mau lên! Thầy lang nói vết thương của thiếu phu nhân đã đến lúc lau nước ấm rồi, mau lên đi!"

Bà Hậu vừa dã thuốc trong cối vừa nói, thấy A Tỳ ngồi trong một góc ủ rũ, bà kêu mà không nghe thấy câu trả lời. Bà quay lại kêu thêm một lần nữa nó mới giật mình ngẩn mặt lên, chợt bà nhíu mày nói:

"Ngươi làm sao thế? Cả hai hôm nay ta cứ thấy ngươi thế nào đấy?"

Nó ngẩn mặt lên, chợt phớt ngang có một giọt nước nhẹ nhàng lăn trêи má. Bà Hậu cúi đầu xuống vừa dã thuốc vừa nói:

"Có phải... Chuyện liên quan tới cậu Cảnh Minh không? "

Bà vừa nói xong A Tỳ đã vội đứng dậy, nó quay mặt đi ra ngoài. Vừa đưa tay nắm vào cánh cửa, bà Hậu đã điềm đạm nói:

"Chuyện Cậu Cảnh Minh sẽ thành thân với tiểu thư Ánh Dương à?"

Bà vừa nói xong A Tỳ đã run run bàn tay, sau đó nó mở cửa đi ra. Vừa đi vừa lau nước mắt, chợt nhìn ra ngoài đâu đâu cũng là lồng đèn hỉ màu đỏ, vải đỏ treo khắp nhà. Những chữ hỉ màu đỏ dán đầy trên mấy cái cột, chợt giọt nước mắt nó chảy ra, một nụ cười lạnh nhạt nở lên, nó một tay ôm cái chậu. Tay kia giơ lên sờ vào chữ hỉ dán trêи cột, rồi một tiếng quát sau lưng phát lên:


"Này!"

A Tỳ giật mình quay mặt lại, là tiểu Hạc quát nó, nó lùi lại rồi cúi đầu xuống. Tiểu Hạc là nô tì mới của tiểu thư Ánh Dương, từ ngày nô tì ấy về luôn quát tháo các nô tì khác trong phủ, ai cũng nói tiểu thư Ánh Dương rất hiền lành. Bảo có tiểu Hạc bên cạnh sẽ giúp bảo vệ tiểu thư ấy không bị ai ức hϊế͙p͙.

Vì lí do đó mà tiểu Hạc có la hét hay quát tháo thì vẫn không bị phạt, lúc ấy nhìn lên chữ hỉ trêи cột, do giật mình làm chữ ấy bị rơi ra một nửa hay do dán chưa kĩ thì không rõ, chỉ thấy nó lung lay giữa không trung. Tiểu Hạc quay qua tát vào má A Tỳ cái thật đau, sau đó còn lấy tay đẩy mạnh nó.

"Con chết tiệt, ngươi muốn chết à mà dám tháo chữ hỉ của tiểu thư nhà ta? Ngươi có ý gì? À...hay thiếu phu nhân của ngươi ghét tiểu thư nhà ta lấy Cậu Cảnh Minh nên sai ngươi làm như vậy? "


"Ngươi đừng ăn nói hàm hồ, đúng là lỗi của ta vì ta lỡ tay làm rơi chữ hỉ, nhưng ngươi đừng suy bụng ta ra bụng người. Thiếu phu nhân của ta vẫn còn chưa tỉnh, ngươi đừng nói năng bậy bạ! "

Nói rồi A Tỳ quay người đi nơi khác, tiểu Hạc phía sau nhìn theo mà cặp mắt liếc sắc bén. Nó giơ tay lên dán lại chữ hỉ rồi bỏ về, A Tỳ xuống bếp lấy nước nóng đổ ra chậu, đang đi về thì chợt tiểu Hạc nhảy ra, tay còn cố ý hất mạnh cái chậu lên, làm nước nóng đổ hết vào người A Tỳ.

"A...."

Mặc kệ cho A Tỳ giãy giụa dưới đất, tiểu Hạc quay người rồi mỉm cười đắc ý. Chợt cậu Cảnh Minh từ đâu bước ra, cậu nhìn tiểu Hạc một cái rồi nhìn qua A Tỳ, cậu im lặng mà khiến tiểu Hạc sợ xanh hết cả mặt.

"Chuyện gì?..."

Cậu chỉ hỏi hai chữ ngắn gọn mà đã khiến tiểu Hạc quỳ xuống run rẩy, biết không qua mắt được cậu, lại không thể nói dối cậu, nó liền nói:


"Dạ thưa cậu, thư cậu là A Tỳ to gan dám tháo chữ hỉ dán trêи cột xuống nhưng lại chối, nô tì là chỉ muốn trừng phạt nó một chút!"

"Chủ của ngươi đã dạy ngươi cư xử như thế này sao?"

Nó nghe hỏi thì mặt mũi càng xanh hơn, nó lắc đầu nguây nguẩy, chợt hốt hoảng nói:

"Không ạ! Không phải! Là nô tì thấy tiểu thư quá hiền lành nhân hậu, nô tì sợ có người cậy vào thân phận lớn hơn tiểu thư ấy giở trò sau lưng ,nên..."

Cậu không để nó nói hết câu, chân bước qua trước mặt nó, tiến lại gần A Tỳ, cậu nói:

"Đứng dậy đi! Mau về ngâm nước tránh bị bỏng nặng hơn!"

Nói xong cậu liền lướt qua người nó, A Tỳ quay lại nhìn cậu, cậu bước đi chậm rãi, bóng lưng đầy u sầu, đầy sự cô đơn, cậu bước đi rồi tiểu Hạc mới đứng dậy. Nó phủi y phục cái rồi liếc nhìn A Tỳ, bấy lâu nay nó nghe nói nhiều lắm về thiếu phu nhân Hoài Thục, và cũng biết nhà này ai cũng ghét thiếu phu nhân ấy vì hay đeo bám lấy cậu Cảnh Minh chống lưng cho mình, nó liếc A Tỳ cái rồi nói:
"Để coi..."

Nó tức tối bỏ đi, A Tỳ quay về mà người ướt mem. Về đến phòng thấy thiếu phu nhân đã ngồi dậy được, nó mừng rơn chạy lại.

"Thiếu phu nhân người tỉnh rồi sao?"

Hoài Thục gật đầu cái rồi nhìn nó.

"Sao ngươi ướt hết vậy?"

Hoài Thục nhăn nhó dựa vào thành giường, chợt A Tỳ cười gượng.

"Đây chính là cách tiểu thư nhà họ thể hiện uy quyền với chúng ta đấy!"

Nói rồi bà Hậu liền cười nhạt, bà ấy nói:

"Tiểu thư Ánh Dương thật sự không phải là người đơn giản! "

Cô nghe họ nói mà không hiểu mấy, chợt bà Hậu đưa cô một ly nước. Cô cầm lấy uống một ngụm rồi hỏi:

"A Tỳ nói vậy là sao?"

Bà Hậu quay lại nhìn A Tỳ ướt mem mà lắc đầu, kêu nó mau đi tắm. Nó liền đi ra sau, bà Hậu vừa nhìn cô vừa nói:

"Cậu Cảnh Minh sắp thành thân với tiểu thư Ánh Dương rồi!"
Nghe xong cô không uống nữa, ánh mắt chợt dừng lại một giây, sao biết trước hai người họ sẽ lấy nhau nhưng cô vẫn cảm thấy có gì đó sốc thế. Cô không biết nữa nhưng mà trái tim chợt trống trải đến lạ thường, cô mỉm cười cái rồi ngẩn mặt lên.

"Đây là chuyện vui! Rất tốt! Nhà họ Hoàng xảy ra bao nhiêu chuyện rồi, một đám cưới sẽ xóa đi không khí ngột ngạt này!"

Bà Hậu thở dài cái rồi nói:

"Cô không cảm thấy gì sao?"

Cô nhìn bà, lắc đầu chống chế:

"Cậu Cảnh Minh lớn như vậy rồi, tiểu thư Ánh Dương lại qua đây mấy năm, họ lấy nhau không có gì là lạ cả!"

"Tôi không hỏi cái đó...tôi muốn biết trái tim cô nghĩ gì?"

Chợt tay cô run run, bà nhìn thấy hết nhưng vẫn thấy cái cô muốn che giấu nhất, chính là cảm xúc. Bà chịu không nổi nữa mới nói:

"Cô không hiểu à? Cô thật sự không nhận ra à?"
"Nhận ra cái gì?"

Đôi mắt cô thất thần nhìn xuống nền, chợt mỉm cười nhẹ hỏi, bà Hậu nhắm mắt lại, nói nhỏ:

"Nhận ra cậu ấy có tình cảm với cô! Cô...."

"Được rồi... Đủ rồi! "

"Cảnh Minh đã rời khỏi nhà họ Hoàng từ năm 15 tuổi, hầu như cậu ấy không có ý định quay lại đây, nhưng sau khi cô về đây, cậu ấy lập tức quay về. Còn năm lần bảy lượt đứng ra bảo vệ cô, khi nghe tin cô có chuyện, cậu ấy lập tức quay về, cậu ấy quay về nơi mà cậu ghét nhất, là vì cô cả. Cậu ấy ghét người nhà họ Hoàng, nhưng vì cô ở nhà họ Hoàng, cậu bằng lòng quay lại đây! Cô là con ngốc à? Cả một người ngoài cuộc như tôi vẫn có thể nhìn ra, cô thật sự không nhìn ra sao?"

"Bà đừng ăn nói bậy bạ!"

Cô chỉ nói một câu duy nhất, bà vẫn nói tiếp:

"Cho dù cô có nhận ra hay không, nhưng tôi biết, cuộc hôn nhân này cậu ấy là vì cô! Cậu ấy có thể tự quyết định rằng có thành thân hay không, cậu ấy đã ở vậy bao lâu nay, lại chấp nhận thành thân vào giây phút này. Giây phút cận kề cái chết của cô, cậu ấy lại đi thành thân, cậu ấy hi sinh là vì cô!"
"Bà nói với tôi để làm gì? Tôi và Cảnh Minh là mối quan hệ gì? Chúng tôi sẽ có kết quả sao? Tôi thà để cậu thành thân sinh con đẻ cái! Có một cuộc sống bên vợ con, chứ không thể nào..."

"Tôi chỉ muốn nói cuộc đời con người ngắn ngủi, đừng quan trọng những thứ được gọi là quy tắc, hãy hỏi con tim của mình! Hỏi cho chính xác vào! Biết không có kết quả gì đi chăng nữa, nhưng hãy cho người ta biết, tình cảm cho đi không phải là từ một phía. Chỉ cần một nụ cười thôi cũng đủ!"

Nói rồi bà Hậu đứng dậy, bà mở cửa ra rồi quay lại nhìn cô, cô nhìn ra bên ngoài, cây si già đối diện phòng cô treo đầy vải đỏ, treo toàn chữ hỉ màu đỏ, còn dán đầy trêи cột. ô mỉm cười cái rồi chợt nhắm mắt lại, bà Hậu chợt cúi đầu xuống.

"Cô có muốn tôi chuyển lời cho không? "
Cô lắc đầu, nằm xuống kéo chăn lên đắp ngang mặt, im lặng nằm đó.

Mấy ngày sau khi vết thương đã bắt đầu lành lặn, cô đã đi được quanh phòng. Cô được bà Hoàng mời ra dùng cơm, bà ấy vừa cười vừa nói:

"Sắp tới trong nhà chúng ta sẽ có một đại hỉ, nên mọi người ăn nhiều vào, chuyện vui gì thì cả nhà ai cũng biết rồi đó. Ánh Dương à, con ăn nhiều vào con nhé! Cảnh Minh à con ăn đi!"

Bà gấp thức ăn cho cậu rồi gấp cho tiểu thư Ánh Dương, chợt bà nhìn qua cô, bà nói:

"Hoài Thục! Còn chuyện của con! Tiểu thư Xuân Nghi cũng đã giải quyết xong rồi, chuyện ngày hôm đó chỉ là hiểu lầm mà thôi, con không trách phu nhân Lệ Hoa chứ?"

Cô ngẩn mặt lên nhìn, phu nhân Lệ Hoa chợt mỉm cười rồi đưa ra một ly trà, cười cười nói nói:

"Ây dô, thật là thất lễ với thiếu phu nhân, thật ra là lỗi của tôi, chuyện đó đã được điều tra kĩ càng rồi, nên mong thiếu phu nhân đây độ lượng bỏ qua có được không? Nếu thiếu phu nhân đây không bỏ qua, thì lòng dạ hẹp hòi quá rồi!"
Bà ấy cười mà giả tạo làm sao, cô mỉm cười cái rồi ngẩn mặt lên.

"Được thôi, tôi sẽ bỏ qua cho phu nhân đây!"

"Thế thì tốt quá, vậy uống chung trà coi như là bỏ qua nhé!"

"Nhưng mà... Phu nhân đây phải để gia nô của tôi đánh lại 100 bạc tay, đánh lại một trăm gậy!"

Nói xong mặt mũi phu nhân ấy chợt biến sắc.

"Thiếu phu nhân có biết là người đang nói cái gì không? "

Bà ấy nói mà như nghiến răng, bà Hoàng nhếch môi lên nhẹ không nói gì, cậu Cảnh Minh cũng im lặng, chợt cô nói tiếp:

"Thế tại sao chưa gì phu nhân đã ra tay đánh tôi? Khiến tôi suýt thì mất mạng, mà còn nằm liệt giường tận mấy hôm! Đâu phải nói đánh là đánh, đánh sai là xin lỗi đâu!"

Nói rồi phu nhân ấy liền đặt chung trà cái mạnh xuống bàn, bà ấy đợi bà Hoàng nói gì nhưng bà không nói. Lúc ấy bà lại nhìn qua tiểu thư Ánh Dương, nhưng hầu như không ai nói gì, bà ấy biết lần này Hoài Thục sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bà, bà liền nói:
"Thiếu phu nhân có cần phải làm đến nước này không? Dù sao tôi cũng là phu nhân của lão gia, tôi không làm chính thất tôi cũng làm thϊế͙p͙, cớ sao thiếu phu nhân lại không nể mặt như vậy?"

"Phu nhân đây đúng là chức cao vọng trọng, nhưng thân thể tôi cũng là thân thể ngọc ngà, tôi là vợ của con trai trưởng nhà này, tôi là con dâu lớn của nhà. Sau này chuyện trong nhà ngoài mẹ tôi mới là người đứng ra lo liệu, phu nhân đối xử với tôi như thế phu nhân có từng nghĩ không? Nếu thiếu gia Hoàng Gia Minh còn sống liệu có phải phu nhân đây làm ô uế cả thanh danh của người không? "

Bà Lệ Hoa trợn mắt lên, chợt chân lảo đảo té xuống ghế, bà nhìn qua bà Hoàng rồi nói:

"Bà Hoàng, bà nói gì đi được không? "

Bà Hoàng điềm đạm nói:

"Chuyện này từ đầu đến cuối là đều giao cho phu nhân và Cảnh Minh lo, nên không liên quan đến ta, ta không thể nói gì được đâu!"
Nói rồi mắt bà Lệ Hoa liền tối sầm đi, bà ấy quay qua nhìn Cậu Cảnh Minh, cậu lại không nhìn bà, Hoài Thục mỉm cười một cái rồi nói:

"Phu nhân ăn cơm đi!"

Bà ấy tức giận khi thấy vẻ mặt đắc thắng của cô, bà ấy đứng dậy rồi nói:

"Thiếu phu nhân đừng có quá đáng!"

"Người đâu! Mời phu nhân Lệ Hoa ra ngoài, ta ăn cơm xong sẽ ra!"

Nói xong cậu Cảnh Minh liền nhìn ra bên ngoài, có mấy người đi vào, bà Lệ Hoa biết Hoài Thục đã thật sự không chịu nhún nhường, bà ấy liền tức tối nói:

"Thiếu phu nhân! Ngươi..."

"Mau dẫn đi!"

Bà Hoàng ăn xong cũng đứng dậy, cậu từ nãy giờ đã không còn ăn, ai cũng dừng bát đũa đã lâu. Cậu đứng dậy đi về phòng, cô đi ra ngoài sân, cả nhà ai cũng ở lại xem, cô nói:

"Phu nhân Lệ Hoa! Mong sau này phu nhân có làm gì cũng suy nghĩ cho thật kĩ nhé!"

Nói rồi cô liền nói:
"Tát 50 cái! Rồi mời phu nhân ấy về phòng! "

Một câu nói như lời tuyên chiến chính thức dành cho phu nhân ấy, cô chợt quay qua bà Hậu, nói:

"Tôi thấy có một con âm hồn đang dựa vào người phu nhân ấy, bà có cách nào đánh đuổi nó không? "

Bà Hậu cũng nhìn nhưng bà không thấy rõ! Chợt bà cắn máu vào ngón tay rồi vẽ vời lên tay Hoài Thục một hình thù kì lạ, sau đó bà nói:

"Sao tôi không thấy gì cả? Cô thấy cái gì? "

Cô quay lại nhìn bà Lệ Hoa cái nữa mới nói:

"Tiểu thư Ân Tình, chính là vị tiểu thư chết nước đó!"

Bà Hậu nhíu mày thắc mắc, chợt bà nói:

"Chẳng lẽ tiểu thư Ân Tình mà Hoài Thục nói chính là..."

Chợt bà thấy Hoài Thục đi lại gần, cô chen qua đám người đó rồi chợt nói:

"Lam Phương..... "

Một cái chát vang lên, chợt mắt bà Hậu sáng lên, đúng rồi, tiểu thư Ân Tình là tên gọi ở nhà, lúc bà Hoàng chọn làm dâu nhà họ Hoàng được lấy là Lam Phương, chẳng hiểu sao bây giờ bà lại bất ngờ. Tiểu thư ấy đeo bám Hoài Thục từ thôn Vĩnh Hà sang thôn Vĩnh Yên, lại theo qua đến thôn Đại Cát, bây giờ lại qua đến thôn Vĩnh Lợi.
Xem ra mối hận thù này thật sự không đơn giản. Bà vừa nghe thấy tiếng tát tay vang lên thì đám người ở đó ai cũng hốt hoảng ồ lên một tiếng, họ thấy miệng bà Lệ Hoa ói ra máu, họ còn tưởng máu trêи tay Hoài Thục là máu của bà Lệ Hoa, họ sợ hãi lùi lại phía sau, cô giơ bàn tay lên rồi nhìn, máu đã chuyển sang màu đen. Cô nhìn bà Lệ Hoa té xỉu dưới nền mà giật mình, quay qua thấy trêи cổ tay bà ấy chợt phát sáng lên một chiếc vòng màu xanh.

Cô bước lại gần rồi giơ chân lên đạp một phát, chiếc vòng gãy ra làm mấy khúc, lúc ấy tất cả ai nhìn thấy cũng trợn tròn mắt lên hốt hoảng. Khi chiếc vòng đó gãy ra cô đã nghe thấy tiếng gào lên thảm thiết, sau đó là một tiếng chửi phát lên:

"Con khốn! Con khốn! Hoài Thục tao sẽ gϊếŧ mày!"

Cô vừa nghe xong thì thấy người bà Lệ Hoa chảy ra một dòng nước, sau đó thấy tiểu thư Ân Tình bò lếch thếch ra từ người bà Lệ Hoa, cô mỉm cười nhìn theo:
"Sống làm người ích kỉ, chết làm quỷ đeo bám, đúng là cả một đời vô dụng ích kỷ! "

Nói rồi cô liền quay qua đám gia nô.

"Đem bà Lệ Hoa về phòng chăm sóc, hôm nay ta bỏ qua cho bà ấy!"

Nói rồi cô chợt quay người bước đi, trong đám đông đó phát ra một giọng nói mang đầy sự thù hận phát lên:

"Tao nhất định phải lôi mày xuống quan tài chung với tao, bằng không đời đời kiếp kiếp tao sẽ đeo bám mày mãi mãi! "

Vừa nói xong cô quay mặt lại, thấy đám người đó khiêng bà Lệ Hoa đi, từ bên kia tiểu thư Ánh Dương nhìn qua bên này. Chợt chạm vào ánh mắt nhau, Hoài Thục và Ánh Dương cùng lúc nhìn nhau, tiểu thư ấy liếc mắt cái rồi quay đi, Hoài Thục quay qua nhìn bà Hậu, bà ấy bấm bấm tay cái rồi nói:

"Tiểu thư Ân Tình này đã được luyện thành quỷ rồi! Luyện đến mức xác có thể độn thổ đi nơi khác, cô nhất định phải cẩn thận! "
Bà Hậu nhìn cô bằng ánh mắt nghiêm túc, cô nhìn bà cái rồi cũng nghiêm túc gật đầu.

"Cô ấy là khắc tinh lớn nhất của tôi!"