Lúc Dương Tịch Chỉ bị bắt, y phục trên người nàng ta không loạn, ngay cả biểu tình cũng vô cùng bình tĩnh.
Sắc mặt Ninh Ngọc trắng bệch nhưng vẫn cố gắng chống đỡ tra hỏi: “Tiện nhân này, ta với ngươi không thù không oán, tại sao ngươi lại muốn hại ta!”
Dương Tịch Chỉ cười nhạt.
“Nhị phu nhân không có xích mích với ta nhưng nhị gia lại có giao tình với ta rất lớn.”
Vương thị oán hận mắng chửi: “Đến tột cùng ngươi có ý đồ gì, hại tôn tử của ta thì thôi, ngươi còn dám nhắc đến nhi tử của ta nữa ư? Mọi người đều biết nhi tử của ta là người như thế nào, sao có thể dính dáng đến loại nữ tử không rõ danh phận như ngươi chứ?”
Dương Tịch Chỉ nhìn Ninh Ngọc, khẽ cười nói: “Ta chỉ muốn nhìn xem, rốt cuộc hắn chọn ta hay là ngươi?”
Ninh Ngọc theo bản năng nhìn về phía ta, trong miệng thì thào mấy chữ.
“Không có khả năng, không có khả năng, chân ái của nhị gia là nữ chính, sao lại có quan hệ với nữ nhân khác?”
Ta cụp mắt nghịch nút trân châu trên vạt áo.
Che giấu hết thảy cảm xúc trong đáy mắt.
Đương nhiên Ninh Ngọc sẽ không biết.
Ngoài mặt Lục Hành Nguyên là quân tử nho nhã, thế nhưng bên trong lại là một kẻ điên chính hiệu.
Kiếp trước, sau khi Ninh Ngọc và Thường Uyển Linh giả chết, Lục Hành Nguyên gặp Dương Tịch Chỉ.
Chỉ vì có vài phần giống nhau, Lục Hành Nguyên liền coi Dương Tịch Chỉ là thế thân của Ninh Ngọc.
Dương Tịch Chỉ học y, tâm tính lại cực kỳ vặn vẹo.
Dương Tịch Chỉ nảy sinh suy nghĩ chiếm hữu bệnh hoạn với Lục Hành Nguyên.
Kiếp trước, cũng bởi vì Lục Hành Nguyên muốn trả thù ta, Dương Tịch Chỉ liền cảm thấy tâm tư của hắn luôn đặt trên người ta.
Cũng từng động thủ với ta.
Lúc trước khi ta bị ném vào miếu đổ nát, một liều thuốc k.í.c.h d.ụ.c có dược hiệu kinh người kia, không phải cũng xuất phát từ tay vị Tịch Chỉ cô nương này sao.
Mà kiếp này, ta chỉ thuận nước đẩy thuyền.
Để Lục Hành Nguyên gặp Dương Tịch Chỉ trước mà thôi.
17.
Đợi đến khi Lục Hành Nguyên vội vàng chạy về, chỉ nhìn thấy Dương Tịch Chỉ trần truồng không còn hơi thở trong sân.
Tay hắn run rẩy ôm Dương Tịch Chỉ vào trong ngực.
Ninh Ngọc suy yếu tựa vào cạnh cửa, ánh mắt lạnh như băng nhìn Lục Hành Nguyên.
Mà hệ thống lại điên cuồng cảnh báo với Ninh Ngọc: [Trừ 10 điểm giá trị công lược! Trừ 10 điểm giá trị công lược! Trừ 10 điểm giá trị công lược!]
“Ninh Ngọc.” Lục Hành Nguyên nhẹ nhàng mở miệng: “Đáng ra ngươi không nên g.i.ế.c nàng.”
“Là nàng ta động thủ trước, Lục Hành Nguyên. Ngươi cho rằng nàng ta không muốn g.i.ế.c ta sao? Đáng tiếc, nàng không g.i.ế.c được ta.”
Ninh Ngọc cười ra tiếng.
“Nàng chỉ biết tên của ta mà thôi, sao có thể tổn thương được ta nửa phần?”
Ninh Ngọc cười ra nước mắt.
Đến giờ khắc này, rốt cuộc nàng ta đã hiểu được.
Người đàn ông như Lục Hành Nguyên mới là kẻ vô tình nhất.
Giây trước hắn có thể ôn nhu với mình, quay đầu đi qua đầu hẻm với Dương Tịch Chỉ, hắn đã quên sạch nhu tình trước kia.
Hôm nay nếu người c.h.ế.t là Ninh Ngọc, nói không chừng giá trị công lược của Lục Hành Nguyên đã đầy.
Nhưng trước mắt, Dương Tịch Chỉ đã c.h.ế.t trong tay Ninh Ngọc.
Trái tim Lục Hành Nguyên, từ nay về sau đều chỉ thuộc về Dương Tịch Chỉ.
Ninh Ngọc bỗng nhiên bật cười.
Càng làm nổi bật tuyết trắng đầy trời, để lộ một loại tuyệt diễm vỡ nát.
“A Hành, ngươi biết không, ta mang thai rồi. Ngươi đến thăm con của chúng ta được không?”
Lục Hành Nguyên sững sờ, buông Dương Tịch Chỉ trong lòng xuống, đi về phía Ninh Ngọc.
Phía sau Ninh Ngọc, rèm cửa bị gió thổi bay.
Mùi m.á.u tanh khiến Lục Hành Nguyên nhíu mày, tầm mắt không tự chủ rơi vào tấm đệm trên giường đầy vết máu.