Bệ Lệ Tầm Xuân

Chương 3



Chỉ là kiếp trước, bà ta là người rất biết cách ngụy trang.

 

Nếu không phải Lục Hành Nguyên nói toạc ra sự thật trước khi ta chết, sợ là cho dù ta có được trọng sinh cũng không bao giờ nghĩ rằng bà ta chính là hung thủ hại c.h.ế.t Lục Trạm.

 

Ta xoay người bước lên, từ trên cao nhìn xuống hai đôi tân lang, tân nương đang quỳ trên mặt đất.

 

“Khi còn sống, phu quân ta rất yêu thương hai vị đệ đệ. Hôm nay song hỷ lâm môn, ta đặc biệt mang phu quân đến đây chung vui.”

 

Tân khách xì xào bàn tán.

 

“Tống Lệ, ngươi điên rồi sao?”

 

Vương thị muốn đi lên lôi kéo ta rời đi, nào ngờ lại bị Lục Hành Nguyên ngăn lại.

 

Hắn nhìn ta hồi lâu, ôn nhu mở miệng.

 

“Đại tẩu, mấy năm nay tẩu vất vả lo liệu sự vụ trong phủ. Đại ca không thể tận mắt nhìn thấy nhị đệ và tam đệ lập gia, nay đệ xin thỉnh đại ca ngồi đây, nhận đại lễ của hai vị đệ đệ cùng tân phụ.”

 

Hắn xoay người đỡ Ninh Ngọc đang quỳ trên mặt đất, đúng lúc này ta nghe thấy bên tai truyền đến một giọng nói mềm mại.

 

[Hệ thống, ngươi xem đi, chỉ cần Tống Lệ mở miệng là Lục Hành Nguyên sẽ không cự tuyệt nàng ta. Đây không phải yêu thì là cái gì?]

 

Ta nhíu mày.

 

Nhưng mà những người ở đây, ngoại trừ ta ra, dường như căn bản không có ai chú ý tới động tĩnh này.

 



Ta bất động thanh sắc, ôm bài vị của Lục Trạm ngồi xuống.

 

Chuẩn bị nhận đại lễ.

 

Lúc Lục Chinh Ngôn đỡ Thường Uyển Linh, thân hình nàng ta hơi lung lay được y nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy.

 

Cùng lúc đó, ta lại nghe được một giọng nói trong trẻo vang lên.

 

[Trời ơi, tam công tử thật sự đẹp trai quá đi, dù có là nam phụ u ám thì ta vẫn yêu. Thế nhưng hệ thống à, sao ngươi lại lựa chọn nữ chủ là loại trà xanh đáng ghét này chứ. Không phải ngươi nói nàng là quả phụ, lúc nào cũng ru rú trong phủ sao? Thế vì sao nàng ta lại cố tình xuất hiện vào đúng thời điểm chúng ta thành thân thế này, chẳng lẽ nàng ta muốn tìm kiếm cảm giác tồn tại trước mặt nhị công tử và tam công tử ư?]

 

Ta nhìn về phía Thường Uyển Linh.

 

Trong tay nàng ta cầm một cây quạt che mặt, cũng không có gì khác thường.

 

Chẳng lẽ sau khi trọng sinh, ta còn có thể nghe được lời nói trong lòng người khác?

 

Ta kìm nén suy nghĩ trong lòng, không để lộ chút tâm tư nào ra ngoài mặt.

 

Dưới ống tay áo, móng tay ta cắm chặt vào bài vị trong tay.

 

Lục Trạm, lần này, ta sẽ trả mối thù của ta và chàng.

 

4.

 

Ngày hôm sau, khi ta tỉnh lại thì trời đã sáng rực.

 

La Hương bưng chậu nước vào.



 

“Tiểu thư, hôm nay người dậy hơi muộn, sợ rằng lão phu nhân lại làm khó người.”

 

Bà bà Vương thị không rõ xuất thân, lại là kế thất.

 

Trước mặt người khác luôn duy trì bộ dáng đoan trang, dịu dàng, là chủ mẫu cao môn nhưng thật ra trong lòng, bà ta vẫn để ý tới thân phận của mình.

 

Sau khi gả vào Lục gia, Vương thị muốn ta tuân thủ quy củ.

 

Muốn ta phải dậy sớm, hầu hạ bà ta dùng bữa mỗi ngày.

 

Mấy năm nay, cho dù là sau khi Lục Trạm đã mất, ta cũng không lơi lỏng dù chỉ một ngày.

 

Mỗi một ngày qua đi, ta đều dậy vào giờ Mão, sớm chờ trong viện Vương thị.

 

La Hương lấy ra một bộ y phục màu trắng mà ta hay mặc hằng ngày.

 

“Đổi sang bộ y phục có hoa văn lưu vân kia đi.”

 

Ta mở hộp trang sức đã không động qua mấy năm nay, lấy ra một đôi bông tai minh nguyệt.

 

La Hương cao hứng đáp lời, rất nhanh đã tìm ra.

 

Nàng ấy hầu hạ ta thay y phục, vừa vui vẻ vừa khổ sở, trong nụ cười còn mang theo nước mắt.

 

“Từ sau khi đại công tử mất, tiểu thư chưa từng mặc đồ như này.”