Bé Mèo Cưng Dính Người Nhất

Chương 4



Cảm giác này rất kỳ lạ, Cố Lương Tuấn cảm giác cả người trên dưới đều có gì đó giống nhau khó tả, cảm giác dần truyền tới trong đầu hắn.

Cố Lương Tuấn lập tức theo bản năng ôm Cục Bột Nhỏ lên, giọng nói rất cam chịu: "Bé hư hỏng này làm gì vậy, vợ của tôi còn chưa có quyền lợi như này đâu, còn dám liếm lỗ tai tôi."

Cục Bột Nhỏ bị bế lên biểu cảm ngơ ngác cực kỳ vô tội, vẻ mặt ngốc ngốc nhìn hắn, Cố Lương Tuấn vẫn phải cam chịu ôm bé vào lòng chuẩn bị đi ngủ.

Chờ đến khi Cố Lương Tuấn ngủ đi, Cục Bột Nhỏ cũng không dám xuống dưới để chơi bóng tròn nữa, cuối cùng vẫn là nhắm mắt lại, meo meo đi ngủ.

Chờ đến ngày hôm sau khi Cố Lương Tuấn tỉnh dậy, bé cưng vẫn còn ngủ trong lòng ngực của hắn, măng cụt hồng phấn đáng yêu đang đặt trên cơ bụng của hắn, còn đầu thì nằm trên cơ ngực.

"Bé cũng biết chọn nơi để ngủ đấy à tên hư hỏng này."

Xoa xoa đầu Cục Bột Nhỏ, Cố Lương Tuấn không biết bản thân mình lại nghĩ cái gì, thế mà lại đùa giỡn lưu manh mà điều khiển cơ ngực nảy lên vài cái.

Cách này dùng để chọc mèo thì cực kỳ tốt nhưng lại khiến cho Cục Bột Nhỏ nhỏ hắn hoảng sợ cả lên, lập tức nhảy dựng cả lên, khuôn mặt hoang mang nhìn hắn.

Sau đó, bé cưng lại chăm chú nhìn lại nơi đó, gắt gao nhìn chằm chằm cơ ngực đó, cực kỳ giống một tên hư hỏng luôn á.

Thế là Cố Lương Tuấn lại làm cơ ngực nảy lên một lần nữa, Cục Bột Nhỏ kêu meo meo một tiếng đầy sự hoang mang không rõ vì sao lại như thế.

Bé thực rất hong hiểu luôn á, sao chỗ này của chủ nhân lại động động được dị nè, rõ ràng ngày nào bé cũng ngủ ở chỗ này có sao đâu?

Chẳng qua nhìn bé nhà mình hoang mang quá mức đáng yêu, vẻ nghiêm túc hằng ngày cũng biến mức, tiếp tục chọc bé một lần nữa.

Lại không nghĩ rằng bé cưng nhà hắn thế mà đột nhiên nhào tới, dùng măng cụt của mình dẫm dẫm trên cơ ngực rắn chắc của hắn một cái.

Sau đó bé như mới vừa phát hiện một vùng đất mới, kêu meo meo vài tiếng bắt đầu ở trên ngực Cố Lương Tuấn dẫm dẫm chơi đùa.

"Bé hư hỏng này."

Biệt danh bé không lương tâm đã dần bị quên lãng, hiện tại trong miệng hắn chỉ có bé hư hỏng mà thôi.

Mà bé hư hỏng cũng rất tận tâm cho biệt danh của mình luôn á, dẫm dẫm một tí chơi đỡ ghiền thế mà còn thừa dịp hắn không chú ý mà cắn trộm một cái ở đó nữa cơ chứ.

"A~"

Nắm phần da sau cổ của Cục Bột Nhỏ, Cố Lương Tuấn thật không biết làm sao nữa: "Nói bé hư hỏng nên còn muốn hư hỏng thêm à? Bé như này làm sao tôi còn có thể cưới vợ được nữa đây, đều bị bé làm bẩn cả rồi này."

Bé cưng vô tội chớp chớp mắt nhìn hắn, quơ quơ đuôi nhỏ, nhỏ giọng meo meo một tiếng.

"Được rồi, dù sao tôi cũng chưa có vợ, tạm thời cho bé chiếm lời đấy."

Thực ra Cố Lương Tuấn cũng chưa từng nghĩ quá nhiều về việc yêu được hay kết hôn gì cả, hắn cảm thấy còn chưa gặp qua người khiến hắn rung động thật sự.

Không giống như những người có gu yêu thích, hắn không có gu cụ thể nào cả, cũng chưa từng rung động trước ai, từ nhỏ đến lớn đều rất nghiêm khắc với bản thân, việc duy nhất không lường trước được đó chính là nhặt được bé cưng nhà hắn đây.

Cũng không biết vì sao, ở dưới trời mưa, sau khi hắn nghe tiếng động phát ra từ bên dưới gầm xe, lại nghe thấy tiếng kêu meo meo khi hắn lại gần, nhìn thấy đôi mắt ngập nước yếu đuối màu xanh của một bé mèo trắng, hắn thế mà bị thế lực nào xui khiến mang bé về nhà mình.

Sau đó liền nuôi đến bây giờ, mặc dù hiện tại hắn còn muốn lắp thêm camera để kiểm tra bé nhà mình cơ.

Rốt cuộc thì Cục Bột Nhỏ nhà mình khá là ngốc một tí, kẹt tủ còn có thể mắc kẹt được cơ mà, gắn camera cũng có thể theo dõi được, lúc đi làm hắn cũng có thể nhìn thấy.

Nói đến việc này thì hẳn nên gắn một cái máy định vị đi nhỉ, là loại gắn vào dưới da vật nuôi đi, mặc dù hơi đắt một tí, nhưng cũng sẽ không đi lạc được.

Còn cái vòng cổ định vị gì đấy chỉ cần ai đó gỡ xuống liền như không rồi.

May mắn nay lại là cuối tuần, sau khi nghĩ xong Cố Lương Tuấn lập tức đem bé nhà mình đến cửa hàng thú cưng, thuận tiện thuê người tới lắp camera và chốt khóa cửa sổ.

Nghe được nhân viên trong cửa hàng thú cưng dặn dò những việc cần chú ý, sau đó thuận tiện đưa bé đi kiểm tra sức khỏe luôn, Cố Lương Tuấn đứng bên cạnh nhìn Cục Bột Nhỏ ngoan ngoãn bên cạnh không chịu được vuốt ve một lát.

"Ngoan nào, không sợ không sợ, sau khi trở về nhà liền cho bé ăn pate."

Chị gái hộ sĩ nhìn bộ dạng của Cục Bột Nhỏ đang e sợ, không nhịn được cười lập tức nói: "Mèo của ngài thật sự rất ngoan mặc dù sợ hãi nhưng vẫn không làm khó, nhìn rất là ngoan."

"Đúng vậy, Cục Bột Nhỏ rất ngoan, bé chưa bao giờ cào ai cả."

"Sao mà lại đáng yêu như thế này được."

Bởi vì sự chú ý luôn là Cục Bột Nhỏ nên chỉ câu được câu không mà trả lời, cuối cùng lại còn nhăn mày lại.

Có thể là cảm thấy Cục Bột Nhỏ quá ngoan, các chị gái trong tiệm đều chạy đến chọc ghẹo bế bé, còn lấy đồ ăn ra dụ dỗ, cái thằng bé không lương tâm này thế mà thấy ăn không còn sợ gì nữa, thoải mái cho người ta sờ tới sờ lui trên người đây này.

Cái này làm cho Cố Lương Tuấn cực kỳ khó chịu, không hiểu được vì cái gì nhưng việc Cục Bột Nhỏ bị người khác sờ tới sờ lui như này rất không thích.

Nhưng mà bé không lương tâm này lại không hiểu được tiếng lòng hắn, thấy đồ ăn vặt liền kêu meo meo, còn ngoan ngoãn cho người ta sờ nữa chứ, thế mà còn dám dùng mặt cọ tay người khác.

Thật là, một chút cũng không biết kiểm điểm bản thân mình.

Cuối cùng sau khi kết thúc kiểm tra sức khỏe, Cố Lương Tuấn sắc mặt có chút khó chịu, nhưng vẫn không làm khó những nhân viên công tác, chỉ thuận tay mua thêm một chút đồ ăn vặt trở về nhà.

Cục Bột Nhỏ căn bản không biết việc gì đã xảy ra, ngoan ngoãn nằm trong ngực hắn, muốn liếm liếm cằm nhưng lại bị giữ lại.

"Liếm xong người khác bây giờ lại muốn liếm tôi?"

"Bé tại sao lại không biết kiểm điểm mình gì hết vậy hả?"

Chọc chọc mũi của Cục Bột Nhỏ, Cố Lương Tuấn vẫn là không chịu được mà quở trách, trong giọng nói cảm nhận được sự tức giận cực kỳ.

Bé hỏng hiểu gì luôn, chỉ dám kêu meo meo hai tiếng rồi liếm liếm ngón tay hắn mà thôi.

"Bé hư đốn này."

Thời tiết hiện tại có chút lạnh, Cố Lương Tuấn đem Cục Bột Nhỏ nhét vào trong quần áo mình, về nhà thì đã gắn camera và khung phòng hộ cửa sổ xong rồi nên đem bé thả xuống đất.

Về tới nơi quen thuộc, Cục Bột Nhỏ liền trở nên nghênh ngang hẳn lên, bắt đầu chơi với bóng tròn trên mặt đất.

Cố Lương Tuấn bị vứt bỏ một bên: "Đúng là bé không có lương tâm, tôi còn chưa tính sổ với bé đâu đấy."

Đem Cục Bột Nhỏ nhét vào trong lòng ngực mình một lần nữa, Cố Lương Tuấn cầm đồ ăn vặt trên tay, trước mặt bé quơ qua quơ lại, hỏi: "Ai cho bé đồ ăn đều ăn à?"

"Meo meo...meo..."

Ôm lấy cánh tay của Cố Lương Tuấn, Cục Bột Nhỏ meo meo đáng thương cực kỳ, đôi mắt trông mong nhìn về đồ ăn vặt thèm muốn chết bé rồi á.

Ngày bình thường khi nhìn thấy Cục Bột Nhỏ đáng thương như vậy, Cố Lương Tuấn đã nhanh chóng dâng lên tận miệng cho bé, hiện tại chỉ quyết tâm phải dạy cho bé.

"Về sau còn dám ăn đồ ăn người khác cho không, còn để người ta sờ không hả?"

"Meo meo...meo~~~"

"Tôi coi như bé đã đồng ý, nếu sau này bé còn ăn đồ ăn người khác cho, để cho người khác sờ nữa, tôi liền phạt bé đem bé bỏ vào lồng sắt để đầy đồ ăn bên ngoài cho thèm chết bé."

"Meo..."

Đột nhiên nhìn thấy khóe miệng của bé giống như có gì đó sáng lấp lánh lên, Cố Lương Tuấn dùng ngón tay nhẹ nhàng lau một cái, lập tức không nhịn cười được nữa: "Bé tham ăn này."

Không cho ăn, nước miếng đều đã chảy ra, đúng thật là thèm muốn chết mà.

Cuối cùng vẫn đem đồ ăn vặt tới bên miệng bé, cũng không quan tâm bé không lương tâm này có nghe hiểu hay không, dù sao hắn cũng không nỡ được mà, nhóc con nhà hắn đều thèm đến mức chảy nước miếng rồi.

Cuối cùng sau khi ăn xong, Cục Bột Nhỏ cực kỳ vui vẻ, gầm gừ gầm gừ meo meo vài tiếng, cuối cùng cũng ăn no ùi nè, sau đó từ từ leo lên người Cố Lương Tuấn ngáp một cái.

"Ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, bé mèo lười này."

Lời nói của hắn mặc dù có chút ghét bỏ bé cưng nhưng Cố Lương Tuấn vẫn ôm bé đứng dậy đi làm việc, bé cưng rất ngoan, không ngại ở văn phòng cả buổi trưa đều sẽ ngoan ngoãn đợi hắn.

Có đôi khi sờ đầu Cục Bột Nhỏ, Cố Lương Tuấn lập tức không còn cảm giác mệt mỏi gì nữa.

Thật ra hắn rất muốn đem bé cưng đi công ty, nhưng lại thấy bé cưng khá ngốc, trong văn phòng khó tránh khỏi có người tới lui, nếu đi lạc thì làm sao bây giờ.

Xoa xoa cái bụng thịt mũm mũn của bé, thuận tiện sờ cả hai viên tròn tròn bên dưới, Cố Lương Tuấn cảm thấy cảm giác này thật dễ chịu.

Cục Bột Nhỏ cảm giác có chút không thoải mái cho lắm, ngẩng đầu nhìn hắn kêu meo meo vài tiếng, như muốn nói hắn không cần sờ nơi đó của bé nữa.

Sau khi làm việc xong, cũng sắp đến 8 giờ, sau khi cơm nước xong hắn lập tức chuẩn bị đi tắm.

Cục Bột Nhỏ bị nhốt bên ngoài có chút không vui lắm, duỗi tay cào cào cửa kêu meo meo không ngừng.

Cố Lương Tuấn không còn cách nào khác chỉ có thể cho bé đi vào, rất bất đắc dĩ nhìn bé: "Không phải bé sợ nước sao? Tôi tắm rửa bé còn một hai phải vào đây làm gì, bé hư hỏng này."

Đúng là không hiểu nổi bé cưng này nghĩ gì nữa, nhưng mà Cố Lương Tuấn lại nhớ rõ trên mạng có người từng nói là, mèo khi nhìn thấy chủ nhân tắm rửa sẽ lo lắng con sen nhà mình bị đuối chết á hả?

Không nghĩ tới Cục Bột Nhỏ thế mà còn rất quan tâm hắn, Cố Lương Tuấn cuối cùng vẫn đem Cục Bột Nhỏ vào trong bồn tắm chung với mình cùng nhau tắm rửa.

Rõ ràng thói quen ở sạch của hắn rất quan trọng nhưng khi đối diện với Cục Bột Nhỏ lại không còn quan trọng được nữa, đôi khi con sen xúc phân Cố Lương Tuấn đây ở lúc dọn dẹp chậu cát còn thuận tiện xem xét để phân tích tình trạng mạnh khỏe hay không của bé nữa.

Cục Bột Nhỏ bị đặt vào trong nước lập tức liền héo, meo meo vài liền liền bò lên người con sen nhà mình.

Bé hong nghĩ ở trong nước chút nào, lập tức bò lên đầu Cố Lương Tuấn, nhìn qua nom đáng thương vô cùng.

Đối với việc làm của bé, con sen cũng không có tức giận gì cả, cũng không đem bé xuống, chỉ là cảm thấy hối hận không nên mang bé vào bồn tắm với mình.

Hiện tại thời tiết lạnh như vậy, lỡ như bé bị cảm thì làm sao bây giờ, thế nên Cố Lương Tuấn nhanh chóng dừng lại sau đó liền lau người cho bé, quấn khăn tắm liền đi ra.

Ngồi trong phòng thay quần áo, đem bé cưng để trên đùa mình, Cố Lương Tuấn liền bắt đầu sấy khô lông cho bé.

Cục Bột Nhỏ đang nằm trên đùi hắn cũng không thành thật tí nào, sau khi liếm cho bản thân mình xong thế mà còn liếm cho cả hắn, liếm cả khăn tắm trên người luôn.

Bởi vì đúng lúc có người gọi tới, Cố Lương Tuấn không để ý lắm việc đang xảy ra, tay chỉ nhẹ nhàng vuốt ve lông trên trường bé.

Phát hiện thế mà khăn tắm bị mình liếm bung ra, lộ ra một nơi kỳ quái ghê á, bé ngơ ngác nghiêng đầu tự hỏi, thế mà không biết trên người chủ nhân nhà mình thế mà còn có chỗ này luôn á ta.

Nơi này thế mà còn có lông lông nữa nè, lại còn ướt nữa chứ, bé cực kỳ lo lắng cho chủ của mình luôn á, chắc chủ nhân cũng không thích cảm giác ướt át vậy đâu, để bé liếm cho nè.

"A~" Cố Lương Tuấn lập tức cúi đầu nhìn, thế mà lại nhìn thấy Cục Bột Nhỏ đang liếm nơi đó của hắn, trong nhất thời không biết nên nói gì cả, "Chờ một lát, bên này có chút việc, đợi một lát lại bàn sau."

Cúp điện xong, Cố Lương Tuấn đem bé cưng đang nằm trên đùi mình xách lên, cực kỳ nghiêm túc hỏi: "Bé hư hỏng, không biết là không được liếm nơi đó của đàn ông sao?"

Bé cưng chắc chắn là hong hiểu chủ mình nói gì rồi, chỉ biết kêu meo meo một tiếng, sau đó dùng móng vuốt vuốt mặt như là khó chịu lắm.

"Xảy ra chuyện gì vậy? Ghét bỏ tôi sao?"

"Meo meo meo..."

Nhìn như là có cái gì đó trong miệng bé, Cố Lương Tuấn trong lòng lập tức hoảng loạn, cảm thấy chắc không phải đâu nhỉ?

Sau đó hắn mở miệng bé cưng ra thế mà thấy có một cọng lông nằm trên gai ngược làm cho bé hư hỏng này khó chịu như vậy.

"..."

Không biết vì điều gì, Cố Lương Tuấn thế mà cảm thấy có chút nóng lên ở vành tai, rõ ràng là Cục Bột Nhỏ chủ động liếm hắn, Cố Lương Tuấn lại cảm thấy có chút tội ác đang xuất hiện.

Có thể là bởi vì trong đầu hắn nảy sinh ra suy nghĩ đó sao?

Đúng thật là liếm rất thoải mái...

Sau khi sấy khô lông cho bé xong, Cố Lương Tuấn một lần nữa trở về phòng tắm, nhanh chóng tắm rửa cho xong, chẳng qua khi cúi đầu nhìn xuống thế mà trong đầu nảy ra một suy nghĩ kỳ lạ.

Trên lưỡi mèo có gai ngược, mỗi ngày hắn đều không quá để ý đến vì không có cảm giác gì, bởi vì lúc Cục Bột Nhỏ liếm hắn sẽ chú ý thu hồi lại gai ngược trên lưỡi mình.

Nhưng mà cảm giác sàn sàn ngưa ngứa đó, Cố Lương Tuấn cảm thấy đôi khi rất thích Cục Bột Nhỏ liếm mình.

Nhưng mà nếu liếm nơi đó chắc là sẽ đau nhỉ?

Đột nhiên ý thức được bản thân đang suy nghĩ cái gì, Cố Lương Tuấn cúi đầu nhìn dương v*t của bản thân đang dần cương cứng, không thể tin cho được.

Hắn thế mà... thế mà đối với bé mèo có suy nghĩ kỳ lạ như thế?!

Trước đây Cố Lương Tuấn đều cảm thấy bản thân mình quá thờ ơ nhưng hiện tại hắn lại hoài nghi bản thân là một tên biến thái, bởi vì hắn thế mà nghĩ đến việc hắn đem gel dinh dưỡng để lên người thì bé mèo sẽ liếm sạch sẽ ở mọi chỗ.

Trong nháy mắt việc càng lúc càng đáng sợ hẳn lên, Cố Lương Tuấn đi ra ngoài vẫn còn chút hoài nghi nhân sinh, ánh mắt theo bản năng nhìn về phía bé cưng.

Tuy rằng cực kỳ dính người lại thích làm nũng nhưng cũng chỉ là một con mèo con bình thường, tại sao hắn có thể suy nghĩ được những việc đó cơ chứ.

Sau khi chơi bóng tròn xong, Cục Bột Nhỏ liền một lần nữa về tới bên người chủ nhân nhà mình, dùng móng tay nhỏ kéo kéo ngón tay của hắn mà chơi.

Nghe được tiếng kêu làm nũng của bé, Cố Lương Tuấn cuối cùng vẫn chịu thua duỗi tay xoa đầu bé.

"Meo~~~"

Cục Bột Nhỏ bị Cố Lương Tuấn ôm vào trong ngực quen cửa quen nẻo chui vào trong quần áo hắn lại bị vỗ vỗ mông mình: "Bé đúng thật là không biết nhân gián hiểm ác gì cả...."

Đúng là bé hong biết mà, meo meo, sau đó liền tìm vị trí thoải mái đi ngủ.

Chờ đến khi nằm trên giường, Cố Lương Tuấn theo bản năng xoa nắn lỗ tai của bé, bé cưng thế mà bị làm phiền đến tỉnh ngủ, đầu nhỏ ngẩng lên nhìn hắn.

Đầu nhỏ xù lông chui từ ở chăn ra tới, Cố Lương Tuấn nhép nhéo mặt bé, cảm thấy đáng yêu không chịu được.

"Nếu bé là một bé mèo yêu thì tốt rồi."

Không hiểu chủ nhân mình nói gì cả, bé vẫn theo bản năng meo meo trả lời, liếm liếm khuôn mặt hắn.

Cố gắng liếm liếm thuận lông cho hắn, từ cằm đến lông mày, còn có tóc mái trên trán, Cục Bột Nhỏ liếm đến ngon ngọt, rung đùi đắc ý không thôi.

Cố Lương Tuấn đột nhiên nhớ đến một việc, nhóc thúi này vừa mới liếm nơi đó của hắn xong.

"..."

Tuy rằng không chê bé cưng nhưng mà hắn lại chê bản thân mình nha!

Lập tức ẵm Cục Bột Nhỏ đi súc miệng, tách miệng bé ra xem, rất sạch sẽ nha.

Sau khi được khen thưởng bằng đồ ăn vặt Cục Bột Nhỏ cũng không quấy phá gì nữa, trở về giường lập tức liền ngủ.

Cố Lương Tuấn cảm thấy bản thân mình hình như lại mất ngủ, cho đến khi trong đầu toàn là suy nghĩ lên án tư duy biến thái của bản thân thì mới đi ngủ được.

Thế mà hắn lại nằm mơ, trong giấc mơ Cục Bột Nhỏ bị người khác đem đi mất, hắn chạy theo thật lâu nhưng lại nhìn thấy Cục Bột Nhỏ không những ăn đồ ăn người khác mua cho thế mà còn liếm liếm cho người khác.

Lập tức tỉnh lại nhìn trần nhà đen tối, trong lòng còn sợ hãi phải sờ sờ Cục Bột Nhỏ đang ngủ trong ngực mình hơn nửa ngày mới tỉnh táo lại được.

Tại sao hắn lại mơ giấc mơ điên khùng đến như này?!

[Tác giả có điều muốn nói: thằng biến thái này đã bắt đầu thể hiện biến thái ùi nhaaa~~~]