Lông mi Tạ Hoa Nùng cụp xuống, không nhìn rõ biểu cảm.
Thật ra, đến khi đại ca nhận được tin báo của thuộc hạ, bọn họ mới tin là Hoa Lăng thật sự xảy ra chuyện.
Hoàn Sinh cuối cùng cũng thả lỏng hơn, nàng ấy hít một hơi.
"Đại công tử đi rồi, đi rồi thì tốt......" Nàng ấy lúng túng gật đầu, mới nãy nàng ấy đã dùng hết sức lực, lão gia và công tử lại không nhúc nhích chút nào, cảnh tượng ấy thật đúng là ác mộng.
Nàng ấy không giúp được gì cho tam cô nương cả.
Hoàn Sinh nhắm mắt, hai hàng lệ chảy xuống, nàng ấy đau xót nói: "Thưa nhị cô nương, thưa lão gia, cô nương không phải không muốn mang gia đinh ra ngoài, chỉ là sợ làm phiền lão gia, sợ bị lão gia mắng. Tam cô nương cũng không phải không hiểu chuyện, thích tùy ý vô cớ, mà hôm nay là sinh thần của cô nương, cô nương chỉ muốn đi ngày lễ hoa đăng để ước nguyện, cô nương thả đèn xong liền trở về......" Đôi mắt Tạ Hoa Nùng hơi mở to, như phản ứng lại gì đó, vành mắt nàng ấy ửng đỏ, nửa ngồi xổm không nói lời nào.
Tạ Triệu Dần lắc đầu hai cái, ông ngã xuống ghế rộng, sau một lúc mới lẩm bẩm hỏi lại: "Sinh thần ư?"
Ông vươn tay, run rẩy chỉ bà tử ở bên cạnh: "Lấy sổ ghi chép ra đây."
Bà tử kia đáp lại, quay đầu đi lấy sổ ghi chép làm bằng giấy đỏ, bên trong ghi lại ngày sinh thần của người Tạ gia, Tạ Triệu Dần lướt đến một chỗ, nhìn chằm chằm ngày sinh của Tạ Lăng một hồi lâu, đôi mắt ông nhìn chằm chằm ngày sinh kia, xác thật là ngày hôm nay của mười sáu năm trước.
Ngoại trừ tỳ nữ trong phòng Tạ Lăng, thì không ai trong phủ biết cả.
Hay là nói, cho dù có biết, cũng không có ai thèm nhắc tới.
Bởi vì tam cô nương ở trong phủ không được sủng ái. Khi nhắc tới chuyện của nàng, lão gia sẽ tức giận, nếu không ai đề cập tới, ngược lại sẽ bình an không có việc gì. Dần dà, chẳng ai nguyện ý làm chuyện rủi ro này? Tạ Hoa Nùng mím chặt môi, nhận lấy cây trâm từ trong tay Hoàn Sinh.
Đuôi trâm có máu, chưa khô vẫn còn mới.
Hoàn Sinh theo bản năng vươn tay, muốn lấy cây trâm về.
Nhưng lại bị Ấu Trúc tay mắt lanh lẹ ngăn lại, giáo huấn: "Ngươi cũng thật hồ đồ, nhị cô nương sẽ cướp đồ của ngươi chắc?"
Hoàn Sinh phản ứng lại, mới vội vàng lắc đầu: "Không phải, không phải, chỉ là cây trâm kia là vật cô nương trân trọng, nếu không phải vì cây trâm này, cô nương cũng không đến mức không sợ bị phạt."
Tạ Hoa Nùng xoay cây trâm trong tay, nhìn kỹ rồi nhận ra: "Đây là di vật của mẫu thân ta."
Hoàn Sinh dùng sức gật đầu: "Tam cô nương vốn lấy danh nghĩa lễ vật sinh thần, cầu Đại cô nương di vật của tiên phu nhân, giữ ở bên người làm bạn. Nhưng đại cô nương dù thế nào cũng không đồng ý, tam cô nương nhất thời cấp bách mới phạm sai lầm, đi trộm cây trâm này." Hoàn Sinh nói xong lại sợ hãi, lúc này nàng ấy đã tốt hơn một chút, nàng ấy quỳ bò qua, lại ở trước mặt Tạ Triệu Dần dập đầu: "Đại nhân, cầu xin ngài, tuy rằng cô nương sai, nhưng nàng dù gì cũng là nữ nhi thân sinh của ngài, cầu ngài nghĩ biện pháp cứu cô nương về, cô nương mới mười sáu tuổi......"
Hoàn Sinh không ngừng dập đầu, sắc mặt Tạ Triệu Dần lại tái xanh.
Tạ Hoa Nùng đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng.
Ở bên cạnh có chiếc ghế trống không, vốn Tạ Hoa Giác đang ngồi êm, mà giờ đã không thấy bóng người.
Chắc là nghe được lời Hoàn Sinh nói, sợ liên lụy đến bản thân nên nhanh chóng chuồn mất rồi.
Ánh mắt Tạ Hoa Nùng càng lạnh.
Ngay từ đầu, tất cả mọi người không biết là chuyện lớn đến thế nào.
Trong hoàng thành phố xá sầm uất, bọn cướp sao dám làm càn, chắc không lâu sau sẽ bị các tướng quân canh phòng nghiêm ngặt bắt lại thôi. Chỉ là tới rạng sáng ngày thứ hai, lúc trời vừa hừng đông, bên cạnh cột cờ trước cửa thành, có một khối thi thể nữ tử.
Nàng mặc trang phục lộng lẫy, nhưng xiêm y lại xộc xệch, tình trạng thi thể rất thê thảm không đành lòng nhìn thẳng, máu ở trên người sớm đã khô cạn.
Chuyện nữ tử đã chết khiến bá tánh trong thành kinh hoảng, bọn họ ý thức được rằng sau cuộc đại loạn ngày lễ hoa đăng tối qua, việc tăng cường các binh lính tuần tra vẫn không có tác dụng gì, nếu không sao bọn cướp có thể ở trước mắt bao nhiêu người, đặt thi thể ở trước cửa thành được chứ?
Một khi đã mất niềm tin vào đội ngũ canh gác, các bá tánh liền hoảng sợ cả ngày, đầu đường cuối ngõ đều truyền các phiên bản ngôn luận khủng bố, mới nửa ngày ngắn ngủn thôi, dân chúng đã hỗn loạn, kinh thành sắp phải hứng chịu tao ương. Thái Tử vội vàng ra ngoài trấn an mọi người, thậm chí còn đích thân vào bên trong thị phường, nói chuyện với dân chúng và trấn an lòng dân.
Chỉ có huyết mạch của chân long chi tử mới có thể trấn áp mọi thế lực ma quỷ và sự hỗn loạn của người dân, dân chúng tạm thời gác lại nỗi sợ hãi, náo nhiệt ra đường nhìn vị Thái Tử khó gặp được này.
Mới vừa đi đến khu chợ bán thức ăn, một mùi máu tanh nồng nặc xông thẳng vào mặt, Thái Tử lập tức dùng ống tay áo thêu chỉ vàng che mũi lại, nhíu mày chỉ vào khu gϊếŧ mỗ phía trước: "Sao lại không dọn sạch sẽ trước vậy? Mau đi dọn dẹp đi!"
Thuộc hạ không dám chậm trễ, một người thị vệ vượt qua rào chắn đi vào, càng tới gần sắc mặt càng kỳ lạ, hắn dùng chuôi kiếm chạm vào mấy khối thịt trên bàn, biểu cảm thay đổi, lập tức quay người quỳ xuống nói: "Thái Tử điện hạ, những thứ này đều không phải là thịt heo, mà là...... là thi thể nữ tử bị phanh thây."