Because You Forever My Angel

Chương 32: Chương 30



Sau 2 tuần nó tới kiểm tra học viện Royal, nó đã chiếm lại được tình cảm của hắn, đúng như những gì nó suy đoán trước, nhưng đây là gì chứ??? Chỉ là 1 phần nhỏ trong cái kế hoạch của nó, họ luôn nghĩ có thể hạ được nó bằng cái giọng tình cảmlố lăng đó nhưng họ không bao giờ biết được bây giờ trong đầu nó chỉ có 2 chữ TRẢ THÙ. 
Hôm nay hắn nói với nó là mẹ hắn kêu nó tới ăn cơm cùng, cũng tốt nó có thể típ cận bà, nó gật đầu đồng ý, hắn hẹn nó 7h hắn sẽ tới đón nó h thì còn sớm chán nên nó tranh thủ đi vòng vòng, nhưng nó lại gặp lại 1 người làm cho nó không muốn gặp đó chính là Vương 
-Chào em!! Hạ Băng, lâu quá không gặp-Vương nhìn nó nhoẻn miệng cười
-Chào!!-nó trả lời trống không
-Sao vậy??? Gặp anh không vui sao??? Anh nhớ em đã từng nói là xem anh là người quan trọng-Vương cười hỏi nó
-Người quan trọng??? Nực cười!!! Chắc là tại vì khi đó tôi NgỐc quá nên mới tin anh thôi!!!!!-Nó nhếch mép cười nhìn anh
-Em nói vậy là có ý gì????-Vương nói giọng hơi run, nhìn nó, anh ko tin bây giờ chính người đang đứng trước mặt anh là nó, là Lâm Hạ Băng mềm yếu
- Anh hỏi tôi sao??? Anh thử nghĩ xem anh đã làm cái gì mà phải không Hàn Minh Vương!!!-nó nhìn anh = con mắt sắc lạnh, con ngươi màu xám ko di chuyển, nhìn chằm chằm vào anh

-Em muốn nói gì???-Vương cố hỏi lại
-Anh muốn tôi nói thẳng sao??? Đươc!!! Chẳng phải anh tiếp cận tôi là do ông nội của Lãnh Phong và anh sắp đặt sao???? Còn nữa!!!! Chính ông anh là người gây ra cái chết cko em trai và bà tôi, không dừng ở đó, chuyện ba mẹ tôi li dị là do mấy người cho người ép buộc để tôi nhìn thấy cảnh đó, để tôi hận họ và mục đích của mấy người chỉ có một chính là muốn giết tôi-nó nói mà bây giờ mặt cứ như 1 con ác quỷ đội lốt thiên thần
-Em!!! Làm sao mà em pik chứ????-Vương lấp ba lấp bấp sợ sệt
-Anh nghĩ tôi là ai???? Trong thời gian tôi biến mất tôi đã làm gì ???? Hứ!!! Tôi sẽ cho Hàn gia mấy người 1 cái cảm giác mà khó quên-nó nói pha chút sự gian tà
-Cô!!! Cô muốn làm gì!!!! -Vương hỏi nó
-Làm gì??? Ha.. Anh nghĩ tôi có thể làm gì!!!! Cái tập đoàn Royal và Hàn gia các ng`hãy chuẩn bị đi là vừa....-nó nhìn Vương nói
-Không được!!! Em không được phép!!! Chẳng phải em yêu Lãnh Phong sao??? -Vương nhìn nó bằng ánh mắt van xin
-Yêu sao????? Hahahaha... Hồi trước thì có bây giờ thì..... Tôi ko còn pik yêu là gì???-nó cười 1 giọng đầy mỉa mai
-Em!!!! Em ko sợ tôi nói với Lãnh Phong sao?????-Vương cố nói
-Anh nghĩ anh còn có cơ hội sao???-nó vừa nói vừa rút trong người ra cây súng màu đen, loại mới nhất
-Em!!!! Ở đây là đg` phố, em ko nên làm bậy-Vương sợ sệt
-Anh nghĩ ở đây có ai cứu anh không.... Giờ thì ...tạm biệt

Đoàng...... 1 tiếng súng vang lên giữa màn đêm, 1 con người đã ngã xuống ,máu loang ra thành từng vũng 1, nhìn cảnh tượng thật thảm.....Nó lấy tấm khăn giấy ra lau và rút đt ra gọi cho Will
-Alo!!! Will anh giúp tôi tới giải quyết việc, đem theo đồ và 1 chiếc xe mới cho tôi!!!-nó nói
-Vâng-giọng Will vang lên bên kia
******************************
Biệt thự Royal:
-Cháu chào Bác-nó cười chào Hàn Phu Nhân
-Chào cháu!! Cảm ơn cháu đã tới-Hàn Phu Nhân nhìn nó cười
-Chẳng may Bác gọi cháu tới ăn cơm!!!! Có việc gì không????-nó hỏi bà
-Ta muốn con đồng ý cho Kevin lấy P.Linh!! Con thấy thế nào????-bà hỏi nó

-Chuyện đó ko thành vấn đề!!!! -nó cười
-Tốt!!! Vậy con và Phong!!! Ta cũng muốn hai đứa đính hôn!!!!-bà lại nhìn nó hỏi
-ưm...con có thể suy nghĩ lại...-nó ấp úng trả lời
-Tại sao ko phải là bây giờ??? Con ko yêu thg` Phong sao???-bà gấp gáp hỏi
-Con cần 1 thời gian!!! Chào bác con về!!!-nó cười xong bước ra khỏi nhà, vừa leo lên xe nó đã nhếch mép " Bà muốn tôi đính hôn vs con trai bà để thuận lợi cho tập đoàn Royal của bà sao??? Thật ngây thơ!!! Bà nghĩ tôi là con người dễ gạt!!! Nếu muốn tôi sẽ chấp nhận nhưng bà đừng vội mừng!!! Trò vui chỉ ms bắt đầu thôi!!! Hàn Phu Nhân à"
**********************-*-
P/s: T/giả có vài lời muốn nói, t/giả rất chân thành cảm ơn các bn đã bình luận chỉ ra điểm sai của t/giả nhưng truyện chưa dừng ở đây nên các bn đừng vội kết luận nhá!!!! Tks các bn nhìu nha!!!