Bến Đỗ Hạnh Phúc

Chương 4: Sống Chung 2



Nhân lúc cô vừa ra khỏi nhà, Cao Tuấn nhấc điện thoại gọi cho sếp của mình.

"Thủ trưởng, em bị lộ rồi hiện tại bọn chúng vẫn đang truy đuổi em. Chúng ta nên chuyển kế hoạch sang phương án hai sẽ tốt hơn". Không biết đầu giây bên kia nói gì, anh im lặng hồi lâu rồi cất cao giọng nói. "Rõ, thưa thủ trưởng".

Ở nghĩa trang, Gia Ý và Tinh Nhi đứng đó. Trước mộ ba mình cô đã từng hứa sẽ tìm ra hung thủ đã hại chết ông năm đó. Nhưng đến bây giờ đã 4 năm rồi vậy mà vẫn không có tin tức gì. Gia Ý buồn bã ngồi sụp xuống ngay trước tấm bia lạnh lẽo. Nước mắt không tự chủ rơi xuống, Tinh Nhi đứng bên cạnh cũng thấy xót cho cô.

"Câụ đừng buồn nữa, chuyện cũng qua lâu rồi, giờ cậu phải sống cho thật tốt như vậy ba cậu ở suối vàng mới có thể an nghỉ. Còn tên hung thủ đó trước sau gì cũng phải trả giá trước pháp luật thôi". Nói rồi Tinh Nhi đỡ cô đứng dậy "đi thôi, chúng ta đi tìm nơi nào giải toả đi". Hai người cũng lên xe đi, xe dừng trước một quán bar lớn.

Gia Ý hơi ngạc nhiên, cô chưa từng đến những nơi như thế này, còn Tinh Nhi là một người cá tính mạnh mẽ và cuộc sống phóng khoáng, những nơi như Bar, CLB đôi với cô khá quen thuộc. Thấy Gia Ý cứ đứng nhìn Tinh Nhi vội kéo tay cô đi vào. Gọi phục vụ mang ra hai ly rượu mạnh "chẳng phải cậu đang buồn sao, nơi này giải toả rất tốt. Uống xong tớ bảo đảm cậu sẽ không còn buồn nữa".

Cao Tuấn vừa nhận một nhiệm vụ mới, anh ngồi góc ngay quán bar quan sát cô gái nhỏ của mình. Cô làm gì đến nơi này, còn uống rượu, trông lại buồn đến vậy. Nhìn cô đến thất thần quên mất người bạn bên cạnh mình. "Này cậu nghĩ đâu vậy, đang ngắm em xinh đẹp nào à".

"Không, chỉ là một người quen thôi. Chúng ta bàn tiếp chuyện này đi. Em định quay lại công ty làm, nhân tiện điều tra lại vụ án 4 năm trước luôn".

"Không cần hỏi ý kiến anh, công ty lúc nào cũng chào đón em".



"Vẫn là anh hai hiểu em, mà yên tâm em không giành chức chủ tịch của anh đâu". Nói xong hai anh em khoác vai nhau cười. Cao Thành là anh trai của Cao Tuấn, từ khi ba mất hai anh em sống nương tựa nhau. Cao Tuấn vẫn muốn theo đuổi sự nghiệp của mình và điều tra lại cái chết của ba anh. Còn Cao Thành tiếp quản sự nghiệp mà ba anh để lại.

Nói chuyện một hồi anh mới chợt nhớ đến cô gái nhỏ kia, liếc mắt nhìn thấy giờ cô chỉ ngồi một mình, bộ dạng cũng ngà ngà say. Đáy mắt anh tối sầm lại, liếc đám thanh niên đang nhìn cô với bộ dàng thèm thuồng. Cao Thành cũng nhận ra sự thanh đổi của em trai mình "cô bé đó là bạn em à, anh thấy em nãy giờ cứ thất thần nhìn qua đó. Hay qua hỏi thăm người ta một tiếng đi".

"Bọn em chỉ vô tình quen, cô ấy là người cứu em hôm trước". Anh liếc mắt qua thấy cô bưng ly rượu của một gã đàn ông mời uống. Cao Tuấn tức giận đứng dậy đi về phía cô.

"Này anh, vợ tôi để tôi tự chăm sóc, không cần anh phải bận tâm". Nghe anh nói vậy tên thanh niên cau mày bỏ đi với vẻ tiếc nuối. Thấy cô và bạn mình giờ đã say khước anh với Cao Thành mới đưa hai người về. Đi được một lúc Cao Tuấn nghĩ lại thấy nhà cô nhỏ, không đủ chỗ cho 4 người. Lúc này anh mới giao bạn cô cho anh trai mình, rồi đưa cô về nhà cô.

Lúc này rượu đã ngấm vào người cô, cộng thêm ly rượu có thuốc đó khiến cô khó chịu, không còn tỉnh táo. Cơ thể nóng đến lạ thường, cảm giác người bên cạnh vô cùng thoải mái. Cô cứ bám lấy anh như một con bạch tuộc không buông. Nhìn bộ dạng của cô Cao Tuấn khẽ nhíu mày.

"Chết tiệc. Dám bỏ thuốc cô ấy".

Dìu cô vào phòng ngủ Cao Tuấn để cô nằm xuống giường vội lấy khăn ước lau người cho cô đỡ khó chịu. Anh xuống dưới bưng lên một tô đá để vào nhà tắm. Quay lại nhìn cô gái nhỏ trên giường. Khuôn mặt đỏ ửng, quần áo xộc xệch. Lúc sáng cô mặc một cái đầm hoa hai giây, với tác dụng của thuốc bây giờ cô đã tháo dây áo ra, để lộ một bên vai với sương quai xanh quyến rũ. Nhìn bộ dáng mê người của cô Cao Tuấn không khỏi cảm thán. Anh nuốt một ngụm nước bọt cảm thấy cổ họng khô khan, cả cơ thể bất giác nóng hẳn lên.