Bến Đỗ Hạnh Phúc

Chương 47: Kết hôn



Hôm nay Gia Ý có hẹn với Dương Nam ăn cơm tại nhà hàng. Lúc này cô cầm tờ báo lên xem thấy hai người họ hủy hôn ước không hiểu sao Gia Ý lại lo lắng. Gia Hưng ngày nay đi chơi cùng Tinh Nhi để không gian riêng cho hai người hẹn hò bồi đắp tình cảm.

"Em xem gì mà thất thần vậy". Gia Ý giật mình cất tờ báo dưới bàn.

"Không có gì, chỉ là mấy tin vặt thôi". Dương Nam đã xem qua bài báo lúc ở nhà, anh biết cô lo lắng điều gì. Dương Nam cầm tay Gia Ý, nhìn cô cười dịu dàng.

"Yên tâm đi, đã có anh ở đây nhất định sẽ không để ai có thể bắt nạt em cả". Dương Nam không muốn cô lo lắng, phần anh cũng sợ Gia Ý đổi ý.

"Chúng ta kết hôn nhé, ngay hôm nay được không em". Gia Ý im lặng một lúc, cô nhìn thấy ánh mắt chân thành của anh, thấy sự mong đợi của Dương Nam khi ngỏ lời với cô.

"Được, ngay bây giờ". Dương Nam vui mừng ôm chặt Gia Ý vào lòng, sau đó cùng cô về nhà lấy hộ khẩu.

Đến cục dân chính, Dương Nam nhận thấy sự căng thẳng của cô.

"Nếu em không muốn thì chúng ta về, không sao cả anh sẽ đợi đến khi em cam tâm tình nguyện".

"Không sao, em...chỉ là hơi căng thẳng chút. Chúng ta vào thôi".

"Chào quý khách".

"Chúng tôi muốn kết hôn".



"Được, mời hai vị chờ một lát". Hôm nay hình như là ngày đẹp, cục dân chính mọi người kết hôn rất đông. Đợi một lúc đến lượt Gia Ý và Dương Nam.

"Hai vị cho chúng tôi mượn chứng minh".

"Xin lỗi, cô đã kết hôn rồi". Cả Gia Ý và Dương Nam đều ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt. Đôi tay đang nắm chặt lấy tay anh càng lúc càng run rẩy.

"Đúng... vậy. Phiền cô xem lại một chút, tôi đã ly hôn rồi".

"Cô Trần Gia Ý kết hôn cùng với anh Cao Tuấn. Chúng tôi không thể nào nhầm được, đây thông tin này cô xem đi. Nếu không cô có thể liên hệ lại với chồng cũ của mình đến làm thủ tục ly hôn".

Gia Ý không biết được bằng cách nào mình có thể đi ra khỏi cục dân chính, đến lúc lên xe cô vẫn im lặng. Đi được một đoạn lúc ngang qua tập đoàn Tuấn Phát bỗng nhiên Gia Ý hét lên.

"Dừng xe...mau dừng xe..."

"Em sao vậy, hôm nay chúng ta về nhà nghỉ ngơi đi, còn chuyện ly hôn ngày mai anh sẽ cùng em đến nói chuyện với anh ta". Dương Nam nắm tay cô an ủi.

"Không cần đâu, đây là chuyện riêng của em, em sẽ tự giải quyết. Anh về trước đi, xong việc em sẽ về. Yên tâm hãy tin tưởng em".

Nói xong Gia Ý bước xuống xe đi vào trong, đúng lúc này cô gặp Thế Phong ở dưới.

"Tôi muốn gặp Cao Tuấn". Nhân viên ở đây nhìn thấy Gia Ý không khỏi kinh ngạc, dù sao cô cũng từng là nhân viên của Tuấn Phát. Hôm nay bỗng nhiên xuất hiện ở đây còn dám cả gan gọi thẳng tên chủ tịch. Thế Phong thì dường như biết trước được sự xuất hiện của cô. Sau đó dẫn Gia Ý đến than máy chuyên dụng, đến trước phòng làm việc của Cao Tuấn lịch sự nói.

"Mời phu nhân. Chủ tịch đang đợi ở trong".



"Cậu xưng hô sai rồi, tôi không phải là phu nhân gì của mấy người. Gọi tôi là Trần tiểu thư".

"Xin lỗi, đây là chủ tịch yêu cầu". Gia Ý bực bội không thèm nói chuyện với Thế Phong, đẩy cửa bước vào. Thấy cô đi rồi Thế Phong bỗng vuốt mồ hôi lạnh.

"Quả nhiên vợ sếp với sếp giống y như nhau, haizz". Vô tới phòng làm việc Gia Ý thấy Cao Tuấn vẫn ngồi xem tài liệu, không ngẩn mặt lên nhìn cô. Dường như anh biết được ngày hôm nay cô sẽ đến. Gia Ý tức giận giật tập tài liệu trên tay Cao Tuấn, làm đổ cả ly cà phê lên đó.

"Em..."

"Sao, tức giận à. Tôi tưởng anh sẽ tiếp tục ngó lơ như không biết gì chứ". Cao Tuấn thở dài đặt sắp tài liệu xuống sau đó nhàn hạ bước tới sopha ngồi.

"Em đến đây làm gì, muốn uống chút gì không". Nhìn thái độ như không biết gì của anh khiến Gia Ý càng tức giận, cô quơ hết sắp tài liệu và máy tính trên bàn xuống dưới đất. Âm thanh đủ lớn để người ở ngoài nghe thấy. Lúc này thư kí mang hợp đồng vào cho Cao Tuấn chuẩn bị thông báo cuộc họp sắp tới, cùng lúc thấy cảnh tượng này không hỏi sợ hãi.

"Chủ...chủ tịch...có..."

"Ra ngoài". Thư kí nghe tiếng quát của anh lập tức đóng cửa lại thấy Thế Phong đứng ngoài cửa.

"Chuyện gì vậy, tôi nghe bên trong có tiếng động". Thư kí vẫn còn run rẩy nói với Thế Phong.

"Chủ tịch với một cô gái hình như là...cãi nhau...tôi không rõ...nhưng chủ tịch không cho ai vào".

"Không có việc gì đâu, cuộc họp dời lại. Mọi người về làm việc đi. Còn nữa, chuyện hôm nay không được nói lung tung". Thấy thế mọi người đều im lặng về phòng làm việc của mình, chỉ còn lại mình Thế Phong đứng canh trước cửa.