[BHTT] Tim Đập Thình Thịch

Chương 10



  Sau khi cô Kỷ đi rồi, Đường Nghiên ở dưới một lúc mới lên lầu đi vào phòng, phát hiện các bạn cùng phòng đều đang chụm đầu trước bàn học xem máy tính mới của nàng, có người đang thảo luận gì đó, Đường Nghiên nghe không hiểu lắm.

"Máy tính này khó mua lắm, cấu hình cao nhất cũng gần chục ngàn."

  "Người vừa tới đây là mẹ của Đường Nghiên sao? Không giống lắm trông tuổi còn trẻ mà."

  "Xem ra tôi đã đánh giá thấp cậu ta."

  "..."

  Có lẽ bọn họ đã nghe thấy tiếng bước chân của Đường Nghiên, mọi người đều đứng dậy quay đầu lại, "cậu đã trở lại, chúng tôi đang xem máy tính mới của cậu." Nói xong, bọn họ từng người một rời khỏi bàn trở về chỗ của mình.

  Chỉ có Hạ Tử Hàm còn đứng ở nơi đó, "cô của cậu đi rồi?"

  Đường Nghiên gật đầu.

  "Hai người có quan hệ gì vậy là họ hàng sao?" Hạ Tử Hàm tò mò hỏi, nếu không phải quan hệ họ hàng đặc biệt thân thiết, chỉ sợ sẽ không rộng lượng như vậy.

  Đường Nghiên lắc đầu, thành thật trả lời: "Cô Kỷ là... bạn của mẹ mình."

  "Vậy thì bạn của mẹ cậu thú vị thật đấy, ý mình là... cái máy tính này hahaha."

  Nói đến máy tính mới... Đường Nghiên chính mình cũng chưa xem kỹ, nàng không thể chờ đợi được kéo ghế ngồi xuống, dưới sự hướng dẫn của Hạ Tử Hàm mở ra xem, ở nhà cậu không có máy tính, cơ hội tiếp xúc với máy tính duy nhất của Đường Nghiên là trong lớp tin học ở trường, từ máy tính để bàn kiểu cũ đến máy tính để bàn kiểu mới, nàng chưa bao giờ đụng đến máy tính xách tay, đây cũng là chiếc máy tính đầu tiên trong đời, cô Kỷ mang máy tính đến trường mà không nói trước điều gì.

  Hạ Tử Hàm đứng sau lưng nàng, một tay dựa vào lưng ghế, "Cấu hình máy tính này chắc đủ dùng cả bốn năm đại học."

  Đường Nghiên không hiểu những chuyện này, nàng chỉ biết phải ghi nhớ tất cả những chuyện tốt mà cô Kỷ đã làm với mình.

  Đường Nghiên cũng đã có một chiếc máy tính mới của riêng mình, thật ra trước đây nàng nhìn thấy ba người khác trong ký túc xá đều có máy tính, trong lòng không tránh khỏi cảm thấy ao ước, thầm nghĩ mình sẽ phải làm việc bán thời gian bao lâu nữa mới có thể mua một chiếc máy tính.Nhưng mà hiện tại hết thảy đã được thực hiện bởi cô Kỷ, cô ấy dường như luôn giỏi làm những việc khó hiểu này để mang đến cho mọi người những bất ngờ một cách lặng lẽ.



  Nghĩ đến đây, Đường Nghiên không nhịn được nở nụ cười.

  Triệu Tiểu Vân trò chuyện với nàng vào buổi tối, và nói rằng gia đình cô ấy đã đồng ý cho cô ấy đến Hoa Đô, cô ấy sẽ đến gặp nàng khi nhà máy đồng ý cho nghỉ việc.

  " Đại học Hoa Đô thế nào? Có lớn không, có phải hay không rất đẹp?

  Đường Nghiên vội vàng gửi cho cô mấy bức ảnh, đều là chụp ở trường hôm qua thời tiết tốt, phong cảnh khá đẹp, điều duy nhất không được hoàn mỹ chính là có phần hơi nhiều người, chiếm hơn phân nửa cảnh vật.

 "Wow, thật đẹp, Nghiên Nghiên, tớ rất ghen tị với cậu."

 "Mình sẽ đợi cậu đến Hoa Đô, và mình sẽ đưa cậu đến trường của mình chơi."

  " Được, một lời đã định."

  2/9/20219, thời tiết mưa dầm.

  [Đáng lẽ tôi phải tham gia khóa huấn luyện quân sự hôm nay, nhưng nó đã bị gián đoạn bởi cơn mưa mùa thu bất chợt, hầu như mọi người đều dành cả ngày trong ký túc xá, bao gồm cả tôi. Vào buổi tối, cô Kỷ đột ngột đến, không có dấu hiệu gì cả, cô mua cho tôi trái cây và một chiếc máy tính mới, thực ra so với những thứ này, được gặp cô Kỷ khiến tôi cảm thấy hạnh phúc hơn., hưmm...]

  Ngày thứ ba trời quang, huấn luyện quân sự diễn ra như dự kiến, Đường Nghiên là lần đầu tiên được xem trận chiến trong lớp bọn họ, trong lớp có hơn bốn mươi người mà chỉ có tám nữ sinh, không phải hơi cường điệu khi nói rằng đó là tầng lớp tu sĩ, bởi vì nó rất hiếm nên họ đã trở thành báu vật, và những chàng trai đã làm rất nhiều việc như bưng trà rót nước, Đường Nghiên trở thành một nhân vật bên lề và không thích họ tiếp cận sau khi có nhiều nam sinh hướng nàng tung cành ô-liu thì nàng dùng hành động cùng ánh mắt lạnh lùng biểu đạt, tất cả bọn họ lần lượt cách xa nàng, thậm chí có người còn bàn tán sau lưng trong giới nam sinh, nói rằng Đường Nghiên trong lớp quá lạnh lùng, không thể lay chuyển.

  Nhưng họ đều thả lưới rộng, con này không động cũng chẳng sao, đổi con khác thì bao giờ cũng có cá mắc câu.

  Đường Nghiên coi nhẹ chuyện này, hoàn toàn không để ý, mục tiêu đầu tiên của nàng khi vào trường đại học này là học thật tốt chuyên ngành của mình, mục tiêu thứ hai là mở rộng tầm nhìn và tham gia hoạt động câu lạc bộ.

  Lại nói về hoạt động câu lạc bộ, sau ngày thứ ba huấn luyện quân sự sôi nổi, việc chiêu mộ các câu lạc bộ của trường đã bắt đầu, mỗi ngày sau khi huấn luyện, đi ngang qua quảng trường của khuôn viên trường, bạn sẽ thấy những dãy lều nhỏ được dựng lên để quảng bá thiết kế của từng người.

  "Câu lạc bộ trò chơi trực tuyến? Này, mình thích cái này." Hạ Tử Hàm vội vàng chạy tới.

  Tình cờ là câu lạc bộ bên cạnh là câu lạc bộ Taekwondo, và đôi chân của Đường Nghiên đã di chuyển đến đó một cách vô thức.

  "Tiểu học muội, có hứng thú sao?"

  Đường Nghiên sửng sốt một chút, sau đó mới định thần lại, người đang nói chuyện với nàng là một cô gái rất xinh đẹp, trang điểm tinh xảo, ăn mặc chỉnh tề, thậm chí giữa hai lông mày cũng nhìn rất quen, nhưng Đường Nghiên lại không nhớ ra cô ấy trông giống ai.

  Đường Nghiên ngây ngốc gật đầu.

  "Đây là biểu mẫu tham gia câu lạc bộ của chúng tôi, nếu có nguyện ý gia nhập, xin mời điền thông tin cá nhân, khi nào câu lạc bộ có hoạt động chúng tôi sẽ thông báo."

  Thừa dịp lúc điền tờ khai, đầu dây bên kia bắt chuyện với Đường Nghiên, "Bạn là người khoa nào?"

  Đường Nghiên cúi đầu viết, không quên trả lời: "Khoa máy tính."

  "Tôi đến từ khoa ngoại ngữ, đúng rồi, suýt chút nữa tôi quên giới thiệu bản thân, tôi tên Thẩm Du Âm, là sinh viên năm hai phó chủ nhiệm câu lạc bộ."

  Đường Nghiên ngẩng đầu lễ phép cười, mang theo một tia ngượng ngùng: "Em tên là Đường Nghiên."



  "Tôi biết rồi, Đường Nghiên." Đối phương cười rạng rỡ, "Vừa rồi khi điền đơn, tôi thoáng nhìn thấy tên của bạn, rất đơn giản dễ nhớ."

  Sau khi nói chuyện, cả hai đã thêm một tài khoản WeChat để thuận tiện cho việc liên lạc và thông báo về các hoạt động của câu lạc bộ sau này.

  Quay đầu nhìn lại, Hạ Tử Hàm cũng đã đăng ký câu lạc bộ xong, còn đang thắc mắc Đường Nghiên đã đi đâu, quay đầu lại thì đã thấy nàng ở bên cạnh, giữ chặt cổ tay nàng nói: "Cậu không thể nào lại gia nhập câu lạc bộ taekwondo."

  Đường Nghiên bĩu môi, "Cái này... không tốt sao?"

  "Không, ý mình là, tại sao không tham gia một câu lạc bộ thoải mái và vui vẻ hơn?"

  Đường Nghiên đưa ra lý do rất đơn giản thuần túy, "mình muốn học một chút để tự vệ."

  Hạ Tử Hàm... đã hoàn toàn bị thuyết phục bởi cô gái trước mặt.

  "Tiểu học muội, hẹn gặp lại ở hoạt động câu lạc bộ của chúng ta ~" Học tỷ vừa chào đón nàng nói lời tạm biệt, khi cô ấy cười lên trông rất giống một người, rốt cuộc là giống ai?

Đường Nghiên cũng kịp phản ứng vẫy vẫy tay đáp lại, mang theo nghi vấn này trong lòng trở về ký túc xá.

  Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã đến thứ sáu, sau mấy ngày khổ luyện, Đường Nghiên cảm thấy mình hình như lại giảm cân, eo và bụng hầu như không có chút mỡ nào, lưng quần cũng bị nới lỏng không ít, sau buổi tập luyện buổi chiều, mọi người trở về ký túc xá, từng người thay quần áo và chuẩn bị về nhà.

  "Đường Nghiên, cậu sẽ về nhà người cô kia sao?" Hạ Tử Hàm vừa thu dọn quần áo vừa hỏi.

  "Ừm." Đường Nghiên gật đầu, mười phút sau nhận được thông báo cô Kỷ đang ở dưới lầu, nàng vội vàng thu xếp.

  Nàng chỉ đơn giản thu dọn hai bộ quần áo để thay rồi xách túi đi ra ngoài, không ngờ lại đụng phải Thẩm Du Âm ở hành lang, đối phương cũng rất bất ngờ.

  "Là em, tiểu học muội Đường Nghiên."

  "Xin chào, học tỷ." Đường Nghiên cung kính lễ phép gọi một tiếng.

  Hai người cùng nhau xuống lầu, trò chuyện câu được câu không, cùng nhau đi ra cửa lầu một, vừa lúc Kỷ Du Thanh từ chiếc xe màu trắng đối diện đi xuống.

  Đường Nghiên vẫy tay, lo lắng cô Kỷ sẽ không thấy mình, "cô Kỷ."

  Gần như cùng lúc, Kỷ Du Thanh nhìn về phía bên này, Thẩm Du Âm cũng nhìn thấy bên kia, nàng có chút kinh ngạc, vội vàng nói với Đường Nghiên: "Tôi phải đi trước, tuần sau gặp lại.", nói xong vội vã bỏ đi, bước chân vững vàng chỉ chừa lại cho Đường Nghiên bóng lưng.

  Đường Nghiên không có thời gian để phản ứng và không biết chuyện gì đã xảy ra.

  Lúc này cô Kỷ đã đi tới, lập tức hỏi: "Vừa rồi cùng ngươì đi cùng con là... "

  "Là một học tỷ." Đường Nghiên hồi đáp.

  Kỷ Du Thanh nhìn về phía Thẩm Du Âm vừa rời đi, giây tiếp theo quay đầu nhìn lại, "Đi thôi."

  Sau khi lên xe, thắt dây an toàn và khởi động, chiếc xe nhanh chóng rời khỏi khuôn viên trường.



  Kỷ Du Thanh lái xe mà không nói một lời nào, Đường Nghiên luôn cảm thấy cô Kỷ hôm nay có chút khác biệt so với ngày thường, nhưng nàng không nghĩ ra khác chỗ nào.

  Trong đầu nàng đang cố nghĩ ra vài từ để phá vỡ sự im lặng, ví dụ như, "cô Kỷ, hôm nay cô thật đẹp." Có phải là quá tâng bốc không. "Hôm nay không kẹt xe như ngày khai giảng nhỉ." Chủ đề này có vẻ hơi nhàm chán.

  Sau khi rối như tơ vò, nàng vẫn không dám nói với đối phương.

  Cuối cùng cũng đến lúc chờ đèn đỏ, Kỷ Du Thanh đạp thắng, liếc nhìn nàng ngồi ở phụ, từ trong cổ họng nói ra một câu: "Huấn luyện quân sự có mệt không?"

Đường Nghiên liên tục lắc đầu, "Không mệt."

  Một lát sau, Kỷ Du Thanh lại hỏi: "Máy tính dùng có quen không?"

  "rất tốt ạ."

  Hai người cứ như vậy ngươi hỏi ta đáp, cho đến khi đèn đỏ chuyển sang màu xanh, cô Kỷ lại tiếp tục tập trung lái xe và không nói chuyện với Đường Nghiên.

  Đường Nghiên vừa đi vừa nắm chặt lòng bàn tay, tự hỏi có phải mình làm không đủ tốt khiến cô Kỷ không vui.

  Xe chạy đến dưới lầu, sau khi dừng lại, Đường Nghiên mở cửa xuống xe, nhìn cô Kỷ lái xe vào ga ra, một mình cầm cặp sách đợi cô, ngoan ngoãn như một đứa trẻ đợi bố mẹ.

  Kỷ Du Thanh xuống xe sau, đi vòng ra phía sau xe, mở cốp, từ trong đó lấy ra mấy túi mua sắm, sau đó đi tới trước mặt Đường Nghiên nói: " hai ngày nay cô rảnh nên đã mua thêm cho con hai bộ mùa thu, vào nhà thử xem có vừa không."

  Một giây trước, Đường Nghiên còn đang lo lắng, thầm nghĩ có phải làm không tốt gì khiến cô Kỷ không vui không, giây tiếp theo cô bảo cô mua quần áo mới cho mình,cảm giác như từ địa ngục lên thiên đường, quá đột ngột.

  Thấy nàng thừ ra đứng ở nơi đó, Kỷ Du Thanh nở nụ cười, không khỏi nghiêng đầu nhìn nàng, "Con làm sao vậy, không vui sao?"

  Đường Nghiên cắn môi liều mạng lắc đầu, đôi mắt đỏ hoe không nhịn được cười ra tiếng: "Không phải không vui..."

  Mà là, quá phấn khích.