[BHTT] Tim Đập Thình Thịch

Chương 100



Kỷ Du Thanh luôn cho rằng nếu cha cô chết thì cô sẽ không thấy đau khổ hay cảm động, cô cũng cho rằng nó sẽ như bao ngày khác giống như gió thổi qua ngọn cây, như sợi tóc lướt nhẹ qua vành tai, sẽ không khiến cô quá quan tâm.

  Cả ngày làm lễ tang, Kỷ Du Thanh luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng trước mặt những người đến viếng, thậm chí không có lấy một giọt nước mắt giống như người mất kia không có một chút nào liên quan đến mình.

 Cô hận ông, đúng vậy, cô rất hận, hận sự tàn nhẫn vô tình của ông ấy, đặc biệt là ông ấy đã làm tồn thương mẹ cô, cô không thể nào tha thứ cho ống ấy được.

  Nhưng con người luôn là những sinh vật phức tạp. Khi Kỷ Du Thanh bình tĩnh lại cô không khỏi nhớ lại ký ức thời thơ ấu của mình khi đó, gia đình ba người của họ vẫn sống trong một con hẻm cũ, sống hạnh phúc mà không cần tiền bạc. Khi đó ông là người hiểu rõ cô nhất cũng chỉ là cha của một mình cô.

  Cô vẫn còn nhớ nụ cười của cha khi ông yêu thương cô, càng nhớ, cô càng đau lòng. Chính người đàn ông đó đã cho cô một gia đình tốt đẹp nhưng cũng chính người đàn ông đó đã phá hủy nó

  Nhưng hiện tại, người đàn ông này đã không còn trên đời điều này khiến cô nhận ra rằng từ giờ cô không còn cha trên đời nữa.

  Cô ý thức được có thể mình đã mất bình tĩnh, có lẽ là do say rượu, hoặc có lẽ sau khi nhìn thấy Nghiên Nghiên đến tìm cô, sợi dây trói buộc kia đã sụp đổ, những cảm xúc vốn bị đè nén bấy lâu nay bộc phát.

  Đường Nghiên thực bối rối, nàng chưa bao giờ nhìn thấy cô Kỷ như thế này, tất cả những gì nàng có thể làm lúc này chỉ là không chút do dự mà ôm lấy cô, không kiêng dè mà ở cạnh cô.

  Hồi lâu sau, khi đã bình tĩnh lại, Kỷ Du Thanh buông Đường Nghiên ra, một bên xoa xoa khóe mắt gượng cười nói: " Thật xin lỗi, để con thấy cô trong bộ dạng xấu hổ như vậy."

  Đường Nghiên vội vàng lắc đầu lấy khăn giấy từ trong túi ra, mặc dù không biết tại sao trên người nàng lại có một gói khăn giấy nhưng cô vẫn là nhận lấy rồi nói: " cảm ơn, Đường Nghiên."

  Lúc này, giữa hai người dường như có điều gì đó đang thay đổi mà không có ai để ý đến.

  Hai người ngồi bên hồ thổi gió một lúc, tâm trạng của Kỷ Du Thanh tốt hơn, cô đặt tay lên thành ghế: "Con có muốn biết gần đây cô làm gì không?"

  Đường Nghiên gật đầu, sau đó nhanh chóng lắc đầu, khiến Kỷ Du Thanh rất ngạc nhiên, Đường Nghiên liền nói: " Cô Kỷ không muốn nói thì con cũng không muốn biết, nếu cô muốn nói thì con cũng rất muốn biết."

  "Hôm nay, cô đến lễ tang của cha cô" Kỷ Du Thanh bình tĩnh nói: " Đây là lần cuối cùng cô đối xử tử tế với người phụ nữ đó, người mà đã phá hoại gia đình cô. Cô đang lên kế hoạch để lấy lại toàn bộ gia sản của nhà họ Thẩm."

  "Mẹ của học tỷ?" Đường Nghiên kinh ngạc hỏi.

  "Ban đầu cô cũng không muốn dính líu đến chuyện nàỳ, vì từ khi cô đổi họ Kỷ thì coi như cô không có liên quan đến việc nhà họ Thẩm nữa, nhưng ngày đó khi cô gặp mẹ dường như bà đã nói cho cô đáp án. Mà người phụ nữ kia từ khi bước chân vào nhà họ Thẩm vẫn luôn làm xằng làm bậy cướp đi những thứ thuộc về cô và mẹ, nên bây giờ cô muốn vì mẹ mà đòi lại công bằng."

  Đường Nghiên nghe xong có chút lo lắng: "Chuyện này có cơ hội thắng không?"

  Kỷ Du Thanh ngẩng đầu nhìn mặt hồ tĩnh lặng, "Mấy ngày nay cô đang thu thập bằng chứng xác thực, cũng đã trao đổi với luật sư về phương án tốt nhất, tất cả phải đợi xét xử."

  Đường Nghiên không hiểu về những vấn đề kiện tụng này, nhưng dù thế nào, điều nàng hy vọng nhất chính là co Kỷ bình an là tốt rồi.

  Đường Nghiên chưa từng gặp mặt mẹ của tiền bối, nhưng trải qua nhiều như vậy, chắc chắn bà là một người phụ nữ lòng dạ độc ác, nàng chỉ mong mọi chuyện sẽ có kết cục tốt đẹp.

  "Được rồi, chúng ta cũng quay về đi." Kỷ Du Thanh liếc nhìn Đường Nghiên.

  "Vâng" Đường Nghiên gật đầu, mặc dù nàng mong có thể ở cạnh cô như thế này lâu hơn một chút, dù sao cũng đã lâu rồi cô Kỷ mới nói chuyện với nàng nhiều như vậy, nhưng nghĩ lại thì vẫn có nhiều thời gian sẽ còn nhiều cơ hội.

  Đêm đó khi trở về phòng, Đường Nghiên đã có giấc ngủ thoải mái và một giấc mơ vô cùng tốt đẹp, nàng mơ thấy nàng có cô Kỷ sống cùng nhau trong một ngôi biệt thự đằng trước là vườn hoa, phía sau là bãi cỏ rộng mênh moog xanh rì, nàng và cô nhàn nhã uống trà giống như cuộc sống lúc về hưu vậy.

  Sau khi tỉnh lại, Đường Nghiên chống tay vào đầu giường nghĩ lại về giấc mơ này, nàng thấy thật vô lí, hai người sao có thể ở cùng nhau trong một biệt thự rồi cùng uống trà chứ thật là vô lí, nhưng dù sao cũng thật ấm áp.

  Cốc, cốc, cốc

  Đường Nghiên lập tức ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng.

  Ngoài cửa vang lên giọng cô Kỷ: "Con dậy chưa, cô đã làm bữa sáng."

  Đường Nghiên gần như tưởng rằng thính giác của mình có vấn đề, sửng sốt mấy giây là cô Kỷ đang nói chuyện với nàng phải không, cô Kỷ đến đánh thức nàng, còn chuẩn bị bữa sáng, có trời mới biết đã bao lâu rồi mới được như vậy.

  "Vâng, con lập tức ra đây!" Đường Nghiên lớn tiếng hưng phấn trả lời, sau đó nàng tung chăn nhảy khỏi giường nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi ra bàn ăn.

  Lúc này, Kỷ Du Thanh đang làm công việc cuối cùng, rót nước cam màu vàng trong máy ép trái cây vào hai chiếc ly trong suốt, mang tới đặt trước mặt hai người.

  "Sau bữa sáng, cô phải ra ngoài bữa trưa con muốn ăn gì cô sẽ đặt cho." Kỷ Du Thanh ngồi xuống nói.

  Đường Nghiên mỉm cười, mím môi lắc đầu: "Không ạ, bữa trưa con có thể tự làm được."

  Hiện tại Đường Nghiên đang cảm thấy vô cùng hạnh phúc, ngày cả việc chỉ ăn trứng trần thôi nàng cũng thấy được hướng hương vị ngọt ngào. Nàng nhìn mọi thứ xúng quanh dường như tất cả đều là khuôn mặt tươi vui hướng về phía nàng mỉm cười.

  "Vậy cô ra ngoài đây." Kỷ Du Thanh ăn sáng xong cầm đĩa của mình lên, Đường Nghiên không nghĩ lại nhanh như vậy nhưng thực chất là do nàng quá chậm thôi. Nàng lại bắt đầu miên man suy nghĩ

  "Vâng!"

  Sau khi cô Kỷ đi ra ngoài, Đường Nghiên đang dùng bữa đột nhiên rời khỏi bàn ăn, trở về phòng lấy điện thoại di động, vừa ngồi xuống vừa nhanh chóng gọi lại cho chị Bội Văn.

  "Này, Đường Nghiên, chị ấy về nhà rồi à?"

  "Cô ấy về rồi ạ, hôm qua em quên không gọi cho chị."

  "Mọi việc ổn chứ?" Bội Văn lại hỏi.

  "Tốt lắm." Đường Nghiên vui vẻ trả lời.

  "Hôm nay tôi nghe thấy giọng em cảm thấy tâm tình rất tốt nhỉ?"

  "Ừm... không tệ ~" Đường Nghiên nói với giọng điệu thoải mái.

  Quả thực tâm tình của nàng hôm nay rất tốt.

  Tòa án đã mở phiên tòa tiếp theo để giải quyết vụ tranh chấp tài sản, căn cứ vào di chúc khi ông Thẩm còn sống thì ông nắm giữ năm mươi sáu phần trăm cổ phần của công ty, để lại cho Kỷ Du Thanh là người thừa kế lớn nhất ba mươi sáu phần trăm, còn lại hai mươi phần trăm là của Thẩm Du Âm.

  Về phần tài sản linh tinh khác, hai cô con gái mỗi người đều có một nửa, bất động sản trong nước và ở nước ngoài đều để lại cho mẹ Kỷ Du Thanh, còn mẹ Thẩm Du Âm nửa phần cũng không có. Về phần những thứ bị mẹ Thẩm Du Âm bí mật chiếm đoạt, nhờ có Thẩm Du Âm trong ngoài phối hợp, Kỷ Du Thanh đã đưa tất cả bằng chứng lên trước tòa cuối cùng mọi việc cũng được giải quyết.

  Thứ duy nhất mà ông Thẩm để lại cho mẹ Thẩm Du Âm là căn biệt thự nơi họ hiện đang sống, khi biết được phán quyết, người phụ nữ luôn giữ vẻ thanh lịch của một phu nhân quý phái vậy mà lại cuồng loạn như người điên chửi bới người đàn ông đã không còn sống trên đời.

  "Tôi mười tám tuổi theo ông, trốn chui trốn lủi, ông hứa hẹn sẽ cho tôi cuộc sống tốt đẹp sung sướng, đây là cuộc sống ông nói đến sao?" Bà khóc lóc om xòm trông bẹo hình bẹo dáng, mascara vì nước mắt mà khiến cả khuôn mặt đen xì không còn nhìn ra cái gì.

  Ông Thẩm không phải là một kẻ ngốc, có thể tự mình gây dựng sự nghiệp như vậy thì sao có thể bị một người phụ nữ lừa, ít nhất cuối cùng ông cũng đã để lại cho bà ta một căn nhà, giá trị hiện tại cũng không nhỏ cũng coi như không bạc đãi bà ta.

  Cái kết này chắc chắn rất thỏa mãn, đặc biệt là đối với Bội Văn, chị trêu chọc cô, "Chị,lần sau ông chủ mà có làm phiền chị thì chị mua lại luôn công ty của ông ta đi."

  Kỷ Du Thanh cười: "Suỵt... giữ im lặng."

  Giờ đây mẹ của Thẩm Du Âm đã mất tất cả, ngoại trừ một căn nhà trống rỗng, người đàn ông kia của bà ta sau khi biết chuyện liền lấy hết tiền bạc chuồn đi, đến cả con gái bà ta Thẩm Du Âm cũng muốn bỏ bà ta.

  Thâm Du Âm đóng gói vali quần áo cuối cùng, sau khi người của công ty chuyển nhà đến giúp cô chuyển đồ, cô vỗ tay rồi cầm phấn trong túi đi đến trước gương trang điểm để trang điểm.

  "Du Âm à, con không thể bỏ mẹ một mình được, mẹ bây giờ chẳng còn gì cả, chỉ còn lại con thôi!"

  Thẩm Du Âm lạnh lùng liếc nhìn bà: "Sớm biết như vậy thì tại sao mẹ còn làm?"

  Cô dừng lại cất hộp phấn, quay lại nói với bà, "trước khi ba chết mẹ còn làm những việc nhẫn tâm như vậy, tất cả đều không thể chấp nhận được, là con gái của mẹ con cảm thấy vô cùng xấu hổ."

  " Du Âm, con không thể đi, không được, con không thể bỏ mặc mẹ được!" người phụ nữ tiến lên bám chặt lấy thắt lưng cô không cho đi.

  Thẩm Du Âm mím môi, nghiêng đầu nói: " Mẹ yên tâm, con sẽ không tuyệt tình đến mức bỏ rơi mẹ đâu, về sau tiền sinh hoạt phí con sẽ gửi vào tài khoản của mẹ, bảo đảm mẹ không phải lo cơm ăn áo mặc, vẫn như trước có thể duy trì hình tượng trước mặt người khác, còn lại thì mẹ đừng đến quấy rầy cuộc sống của con."

  Thẩm Du Âm vừa muốn rời đi, lại dừng lại, ân cần nhắc nhở: " Có điều, mẹ đừng cầm tiền đấy đi bao nuôi ai, nếu không mẹ sẽ lại bị lừa đến cái quần cũng không còn đâu, đây là con đưa cho mẹ lời khuyên." Nói xong cô thầm cười " dù sao tiền đó một tháng cũng chỉ đủ cho mẹ dùng thôi."

  Thẩm Du Âm từ trước đến nay luôn là cô gái làm việc nhanh nhẹn, chưa bao giờ thiếu quyết đoán hay cẩu thả trong mọi việc ngay cả khi đối mặt với mẹ mình lúc này người đã phạm phải rất nhiều tội ác không hể tha thứ, thì cô vẫn giữ vững thái độ của mình là rời khỏi ngôi nhà này, vì đây là việc không phải cô mới nghĩ ngày một ngày hai.

  Ngôi nhà cô tìm được là một căn hộ ba phòng ngủ, hoàn cảnh xung quanh rất tốt. Ngày ô chuyển nhà cô cũng gọi công ty vận chuyển đến nhà Tiểu Vân để chuyển đồ đạc của Tiểu Vân đến luôn.

  "Ngôi nhà này thế nào?" Thẩm Du Âm đang đợi nàng khen mình

  Triệu Tiểu Vân đi long vòng một hồi, cảm thán: "Căn nhà này quá lớn, hai người chúng ta có nhất thiết phải ở trong ngôi nhà lớn như vậy không?"

  "Ừ, không có gì đâu, chỉ là bây giờ chuẩn bị gấp quá, đợi một thời gian nữa ở trường bớt việc thì chị sẽ tìm chỗ tốt hơn."

  "Cái gì, chị còn muốn chuyển nhà nữa sao?" Triệu Tiểu Vân kinh ngạc.

  "Thế nào, em có thích nơi này không?"

  "Nhưng chắc nó sẽ rất đắt?"

  "Chị muốn ở, và thay đổi liên tục nếu không chị sẽ nhanh chán." Thẩm Du Âm nói

  Triệu Tiểu Vân không hoàn toàn đồng ý với lời nói của cô, vì thế cong môi hỏi: "Vậy, chị cũng sẽ chán em sao?"

  "Ừm... tạm thời sẽ không." Thẩm Du Âm hếch mũi, tà ác cười.

  Cuối học kỳ trường tổ chức lễ kỷ niệm ngày thành lập, Đường Nghiên là người phát biểu với tư cách là người đại diện cho những sinh viên xuất sắc nhất khóa 2019, nàng chưa bao giờ tham dự một buổi lễ long trọng và trang nghiêm như vậy, đây quả thực là một trải nghiệm cùng thử thách đối với nàng.

  Buổi lễ có rất đông người mọi tầng lớp, còn có cả người nổi tiếng đã tốt nghiệp tại trường cùng rất nhiều phương tiện truyền thông.

  Các cô gái khác trong phòng đang háo hức trang điểm thay quần áo, rồi thảo luận đến các anh chị mình sẽ gặp trong buổi lễ, còn Đường Nghiên thì đang xem lại bài phát biểu của mình đến nỗi còn không có thời giant rang điểm cùng làm tóc.

  Một lúc sau, có mấy sinh viên năm cuối của hội học sinh tới tìm nàng: "Đường Nghiên có ở đó không, mau chuẩn bị rồi đi theo bọn tôi."

  "Được, được!"

  Đường Nghiên trong lòng lập tức hưng phấn, nhịp tim của nàng tăng tốc không thể khống chế.

  "Cố lên!" Hạ Tử Hàm đi ngang qua, âm thầm động viên nàng, nhưng Đường Nghiên vẫn rất khẩn trương, sợ mình quên lời sẽ rất xấu hổ.

  Triệu Tiểu Vân nhờ có quan hệ với Thẩm Du Âm nên cũng được đi theo tham dự buổi lễ, vì biết hôm nay Đường Nghiên sẽ phát biểu nên hai người đã chuẩn bị đồ ăn nước uống rồi tìm vị trí tốt ngồi xuống chờ đợi.

  Đường Nghiên đang ở hậu trường, có chuyên gia trang điểm tận tình trang điểm cho nàng, lúc này nàng vẫn đang cầm bài phát biểu trên tay, tự động lọc ra những âm thanh ồn ào ở phía ngoài. Cuối cùng cũng đến lượt nàng lên sân khấu, Đường Nghiên nghe rõ người chủ trì đọc tên mình, giới thiệu khoa nàng đang theo học, kết quả nàng đã đạt được kể từ khi vào trường một năm trước.

 Tinh Đường Nghiên đập loạn xạ, cả người đều phát run. Dưới ánh đèn sân khấu nàng đi ra từ bên cánh gà nhìn xung quanh, bên dưới dày đặc người dường như tất cả đều nhìn nàng, nàng bối rối không biết đặt tay ở đâu, bối rối dè dặt.

  "Nghiên Nghiên trông rất lo lắng." Triệu Tiểu Vân ghé vào tai Thẩm Du Âm nói

  "Đó là điều bình thường, sự kiện lớn như vậy cơ mà." Thẩm Du Âm đáp lại

  Đường Nghiên đứng trước micro bắt đầu bài phát biểu của mình, bài phát biểu do nàng tự viết dài đến năm nghìn từ sau đó được giáo sư hỗ trợ sửa lại còn ba nghìn từ.

  Một tuần qua, ngoài việc ăn, ngủ, lên lớp thì lúc nào nàng cũng đọc bản thảo đến thuộc luôn, nàng muốn làm thật tốt, có như vậy mới không bỏ phí cơ hội mà nhà trường trao cho nàng.

  Bài phát biểu được một nửa thì điều nàng lo lắng đã xảy ra, nàng bị vấp.

  Nàng đang rất bối rối, phía dưới tất cả ánh mắt đều đổ dồn về nàng, cho đến khi nàng trông thấy một người, cô Kỷ.

  Cô đến đây, nhưng Đường Nghiên hoàn toàn không biết.

  Kỷ Du Thanh đứng ở đó, hướng về phía nàng dơ ngón cái, tay bên kia cầm máy quay giúp nàng lưu lại những hình ảnh nàng phát biểu. Trong nhay mắt đó ĐƯờng Nghiên như được tiếp them sinh lực sự cố vừa rồi nhanh chóng qua đi nàng tiếp tục bài phát biểu.

  Có lẽ là bởi vì có người nàng thích đang nhìn nàng dưới khán đài nên nàng muốn cố gắng hết sức để thể hiện mặt tốt nhất của mình trước mặt cô, hoàn thành bài phát biểu một cách hoàn hảo nhận được một tràng pháo tay từ khán giả.

  Ngoài việc ghi lại toàn bộ quá trình, Kỷ Du Thanh còn không quên chụp lại vài bức ảnh hậu trường. Cô mở danh sách liên lạc gửi vài tấm ảnh cho mẹ Đường Nghiên, cô muốn chia sẻ cho bà thời khắc quan trọng của nàng.

  Đường Huệ rất ngạc nhiên, bà phải hỏi lại đây có phải Đường Nghiên hay không.

  Kỷ Du Thanh trả lời, đây chính là Đường Nghiên, đứa con gái xuất sắc của bà.

  Trở lại hậu trường, vài đàn anh đàn chị đều khen ngợi Đường Nghiên, khen nnagf lần đầu làm như vậy là rất tốt rồi, tâm tình của ĐƯờng Nghiên rất tốt, nàng lấy điện thoại ra đăng một dòng trạng thái

  Đường Nghiên: [Gặp được người phù hợp giống như có một sức mạnh kỳ diệu khiến con người ta trở nên tốt đẹp hơn]

  Đường Huệ vừa trò chuyện xong với Kỷ Du Thanh, mở WeChat thì đọc được dòng trạng thái của Đường Nghiên