[BHTT] Tim Đập Thình Thịch

Chương 6



Đường Nghiên hơi đỏ mặt, ngoài ra nàng còn có phần kiềm chế, lớn như vậy nhưng rất ít mặc váy, điều duy nhất nàng nhớ được chính là hoạt động ngày 1 tháng 6 của trường ở lớp mẫu giáo do cả lớp tổ chức. các bạn cùng lớp đang mặc một chiếc váy màu đỏ tươi và nhảy một điệu nhảy mà cô không biết, có lẽ nó không thể được gọi là một điệu nhảy, nó chẳng qua chỉ là vặn người và vẫy tay với đám đông.

  "Đẹp quá, bộ váy này hình như là may cho cô." Nhân viên trong cửa hàng được một phen ba hoa chích chòe, Đường Nghiên nghe mà đầu váng mắt hoa, gãi gãi vành tai càng xấu hổ, nhìn cô Kỷ, hình như cô rất vui.

  Quả nhiên, một giây sau Kỷ Du Thanh vui vẻ nói: "Cái váy này bao nhiêu tiền?"

  Đường Nghiên lại yên lặng chuyển ánh mắt về phía nhân viên.

  "Sau khi giảm giá, là 1888."

  "Ok, tôi muốn cái này."

  Đợi đã, cái này là quyết định mua luôn sao? Đường Nghiên nghe không lầm, 1888 cho một bộ váy có chút quá xa xỉ, hay là ở Hoa Đô giá cả như vậy? Nói như vậy nàng ở đây sẽ khó có thể sống sao.

  Nhân lúc nhân viên đi tới quầy thu ngân, Đường Nghiên lặng lẽ đến gần cô Kỷ, thì thầm nói: "cô Kỷ có đắt quá không?"

  Kỷ Du Thanh sửng sốt một chút, cười nói: "Chỉ có hơn một ngàn tệ, cũng không đắt, quan trọng nhất là thích hợp với con, một ngàn tệ rất khó mua được một cái thích hợp, không phải sao? "

  Đường Nghiên không thể phản bác, sau khi thanh toán xong, cô ngây người nhìn chằm chằm cô Kỷ, trên mặt mang theo nụ cười, "Chúng ta đi cửa hàng bên kia xem một chút đi, quần áo của họ hẳn là rất hợp với con."

  Cứ như vậy, Đường Nghiên bị dẫn đi hết cửa hàng này đến cửa hàng khác, quần áo thì đầy đủ từ đầu đến chân, từ bộ vest cho đến món đồ đơn lẻ, cô không dám đếm tiền, nhưng ít nhất cũng đến mười nghìn tệ của cô Kỷ. Không bao gồm điện thoại di động.

  Đến đây mới có hơn một ngày, nợ nhiều như vậy, sau này nên trả thế nào đây, Đường Nghiên có chút hói đầu.



  Mở cốp xe ra, đem mấy chục túi mua sắm nhét vào trong, bỗng bụng Đường Nghiên kêu lên một tiếng, vừa vặn bị Quý Ngọc Thanh bên cạnh nghe được rõ ràng.

  Trong lòng cực kỳ xấu hổ, Đường Nghiên đưa tay che bụng, Quý Dục Thanh đóng cốp xe lại, ra vẻ tự nhiên nói: "Xem ra đã đến giờ ăn rồi, còn đồ dùng hàng ngày thì đi ăn đã rồi mua sau."

  "Được." Đường Nghiên ngoan ngoãn đáp ứng.

  Hai người lên xe rời khỏi trung tâm mua sắm, lúc này đã là giữa trưa, nắng rất nóng, ngồi trong xe không có điều hòa giống như bước vào lò sưởi, mồ hôi trên trán cô Kỷ trượt xuống, nhỏ xuống xương quai xanh của cô., trong lòng nàng không khỏi băn khoăn, kì thật cô Kỷ cũng thực nhiệt tình, cô có thể đóng cửa sổ lại và bật điều hòa lên nhưng vì nàng mà cô nhất quyết lái xe mở cửa sổ, khi xe chạy còn tốt, nhưng một khi dừng lại vì tắc đường, nắng như thiêu đốt sẽ thấy mọi ngõ ngách.

  Thấy trong xe có khăn giấy, Đường Nghiên vội vàng đưa tay lấy ra một ít đưa qua "cô Kỷ"

  Quý Dục Thanh sửng sốt một chút, cảm thấy có chút kinh ngạc, lúc nhận lấy mỉm cười cảm ơn, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán, từ trên xuống dưới cho đến xương quai xanh, Đường Nghiên ánh mắt cứng đờ nàng nhìn chằm chằm hồi lâu, hậu tri hậu giác quay đầu đi bắt buộc chính mình nhìn dòng xe cộ ngoài cửa sổ.

  Địa điểm ăn là một nhà hàng tây nổi tiếng trên phố tây, Kỷ Du Thanh định nhân tiện dạy nàng cách ăn đồ tây, để sau này khi nàng một mình có thể đối phó với người ngoài một cách thuận lợi, mà sẽ không có vẻ luống cuống tay chân

  Lần đầu tiên trong đời Đường Nghiên ăn đồ ăn tây là cùng cô.

  Đối mặt với dao nĩa đặt trước mặt, nàng không phân biệt được phải trái, cũng không biết dùng, một bên là bít tết nằm an toàn trên đĩa, một bên là cái bụng cồn cào khiến cô hơi đau đầu không biết phải làm sao.

  Cô Kỷ giống như một giáo viên, cũng giống như một tiểu thư quý tộc tao nhã, đầu tiên cô nhấp một ngụm rượu vang đỏ trên bàn, bắt đầu kể cho nàng nghe về nguồn gốc của rượu vang đỏ, Đường Nghiên ngoan ngoãn, chăm chú ngồi nghe. Giống như học sinh giỏi lên mạng.

Sau đó là cách ăn đồ tây, Đường Nghiên học rất giỏi, rất nhanh đã thành thạo, nàng muốn bắt chước dáng vẻ của cô Kỷ, uống rượu vang đỏ một cách tao nhã, nhưng vừa uống vào đã ho khan, lè lưỡi. Bộ dáng đặc biệt đáng yêu

  Kỷ Du Thanh bị nàng chọc cười, vội vàng đưa cốc nước vừa uống cho nàng, Đường Nghiên không chút nghĩ ngợi uống cạn, uống xong mới nhớ tới đây là nước của cô, cảm thấy có chút kỳ quái.

 "Suýt nữa quên mất con còn là học sinh, sau này vẫn là không nên uống rượu." Nói xong, cô gọi người phục vụ, đổi cho Đường Nghiên một ly nước trái cây.

  Lúc này, Đường Nghiên cũng âm thầm ước nguyện trong lòng, hy vọng sau này có thể trở thành một người phụ nữ thanh nhã giống như cô Kỷ.

  "Cô Kỷ, con muốn đi vệ sinh một chút." Đường Nghiên buông dao nĩa trong tay xuống, Kỷ Du Thanh ngẩng đầu lên, " để cô đi cùng con."

  "Không, không, con tự đi được." Đường Nghiên không muốn mọi chuyện đều phải phiền đến cô, đi toilet loại chuyện nhỏ này không thành vấn đề.

  Không ngờ vừa đứng dậy quay người lại đụng phải một người phục vụ đang đi về phía nàng, nước trái cây mà người phục vụ bưng lên đổ khắp người Đường Nghiên, nàng vô cùng xấu hổ, thu hút những vị khách khác vây quanh xem..

  "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi." Đường Nghiên liên tục xin lỗi.



Nhân viên phục vụ thấy nàng ăn nói khép nép, khúm núp. Dáng vẻ kiêu căng cũng cao lên không ít, chẳng những không xin lỗi nàng trái lại làm rả vẻ như không có việc gì đi qua, thấp giọng mắng " đồ nhà quê".

  Lúc này chỉ nghe thấy tiếng ghế bị kéo ra, Kỷ Du Thanh đứng lên, không còn sự dịu dàng, hiền lành hàng ngày, đối với nhân viên phục vụ kiêu ngạo kia nói: " Đây là cách phục vụ khách của cửa hàng sao?"

  Người phục vụ xoay người nhìn Kỷ Du Thanh từ trên xuống dưới, thấy vậy thái độ của hắn thay đổi 180o, "Là tôi phục vụ không tốt, xin ngài đừng trách móc". Nói xong tiến về phía Đường Nghiên đưa một chiếc khăn khô, "Ngài mau lau đi, tôi sẽ mang đến một ly khác, không, hai ly, ly kia tôi bồi thường."

  Đường Nghiên thấy thái độ của đối phương có thể chấp nhận được, trong lòng cũng không định truy cứu, nhưng không ngờ cô Kỷ không có ý dễ dãi với đối phương, vì vậy cô quay người gọi điện thoại, quản lý của cửa hàng ngay lập tức bước ra chào đón cô, xin lỗi và nói rằng sẽ kỷ luật thật nặng những nhân viên này và đưa ra hình phạt xứng đáng với anh ta.

  Trong suy nghĩ của Đường Nghiên, cô Kỷ luôn là kiểu người vô cùng dịu dàng và trí tuệ, nhưng nàng không ngờ cô cũng có tính khí nóng nảy như vậy.

  Bởi vì Kỷ Du Thanh không chỉ là khách hàng của cửa hàng, mà còn quen biết với ông chủ của họ, người quản lý không dám xúc phạm người này, vì vậy anh ta chỉ xin lỗi mà còn miễn phí bữa ăn hôm nay.

  Những người xem cuối cùng đều nhìn đi chỗ khác, trong lòng cảm thấy thật sảng khoái.

  Đường Nghiên đút một miếng bò bít tết vào miệng, phồng má nhỏ giọng nói: "Thật ra, cô không cần vì con mà tức giận như vậy, người phục vụ vừa rồi đã xin lỗi rồi."

  Kỷ Du Thanh thu dao nĩa trong tay lại, nghiêm túc nhìn nàng, gằn từng chữ nói: " Con có biết điều gì làm cô khó chịu nhất không..., con?"

  Đường Nghiên ngẩng đầu chờ đợi, nhưng cũng không đợi Kỷ Du Thanh nói xong câu tiếp theo.

  Thời điểm khi nghe thấy người phục vụ kiêu ngạo nói nàng là đồ nhà quê, Kỷ Du Thanh cho rằng đó là điều vô cùng sỉ nhục người khác

  "Quên đi." Kỷ Du Thanh cười cười, khôi phục bộ dáng Đường Nghiênịu dàng, "Ăn no chưa, có hợp khẩu vị không?"

  Đường Nghiên gật đầu, ngây ngốc cười với cô: "Ăn ngon."

  "Cũng đủ rồi."

  Sẽ đủ.

  Kỷ Du Thanh cúi đầu và tiếp tục cắt bít tết trên đĩa.

  Sau đó, hai người đi dạo ở lân cận vào một siêu thị mua nhu yếu phẩm cho Đường Nghiên sắp nhập học, Kỷ Du Thanh như một vị trưởng bối bình thường giúp nàng quan tâm, lo lắng hết thảy mọi việc.

  Ngày trôi qua thật vội vã, mệt mỏi nhưng cũng thật an ổn.



  Đường Nghiên cũng đã viết trong nhật ký của mình

  [2019831 Thời tiết vẫn nắng hơn bao giờ hết.

  Hôm nay, tôi đã cùng cô Kỷ đi đến nhiều nơi và nhìn thấy rất nhiều thứ mà tôi chưa từng trải qua trong 18 năm qua.

  Cô Kỷ cũng mua cho tôi một chiếc điện thoại di động rất đắt tiền, cho đến bây giờ tôi vẫn chưa mò ra cách sử dụng nó, mặc dù cô nói rằng đó là tiền của mẹ tôi, nhưng tôi vẫn không quá tin tưởng, làm sao mẹ tôi có thể tiêu nhiều tiền cho tôi như vậy được?

  Tiếp nữa, cô Kỷ đưa tôi đến một trung tâm mua sắm rất lớn và mua cho tôi]

  Viết xong những dòng này, Đường Nghiên quay đầu nhìn túi mua sắm trên giường, đếm kỹ, sau đó quay đầu về phía bàn làm việc tiếp tục ghi chép.

  [Mua cho tôi mười hai bộ quần áo, trước đây một năm tôi chỉ có bốn bộ quần áo mới, những thứ này cũng tiêu tốn rất nhiều tiền của cô Kỷ, tôi nghĩ mình cần phải làm việc thật lâu mới có thể trả lại tiền cho cô ấy. Nghĩ vậy đột nhiên thấy có chút áp lực lớn.

  Cô Kỷ cũng dẫn tôi đi ăn bít tết, đây là lần đầu tiên tôi ăn bít tết và cũng là lần đầu tiên tôi thấy cô Kỷ tức giận, nguyên nhân là do tôi vô ý va chạm với người phục vụ trong cửa hàng và làm đổ nước trái cây. không nói cho tôi biết tại sao cô ấy tức giận, nhưng cách cô ấy bảo vệ tôi khiến tôi cảm thấy thật yên tâm.

  Ngày mai tôi sẽ đến trường báo danh, tôi vừa hồi hộp vừa háo hức không biết trường mới sẽ ra sao, các bạn mới sẽ ra sao, tôi sợ mình sẽ không thể ngủ vào ban đêm. ]

  Khi nàng viết gần xong thì có tiếng gõ cửa.

  Đường Nghiên vội đóng cuốn nhật ký lại, đứng dậy mở cửa.

  Nàng thấy cô Kỷ đứng bên ngoài, tay cầm một thứ giống như cái hộp, khiêm tốn nói: "Cô có thể vào được không?"