Bị Ép Gả Cho Tháo Hán Sơn Dã Nàng Được Đoàn Sủng

Chương 7: 7




"Được rồi.

" Chu Tường đẩy nàng ta một phen, ngượng ngùng cười cười với Tịch Yểu, sau đó đưa Hoàng thị đi vào.

Mọi người đều nối đuôi đi vào, nhưng không ai nghĩ đến việc nâng Tịch Yểu lên.

Chu Nhung đi vào cuối cùng, nhìn thấy Tịch Yểu vẫn ngồi đó, dừng lại trước mặt nàng, thờ ơ nói: "Đại tẩu không cố ý, tự mình đứng dậy đi!"Bởi vì trong tay cầm đủ thứ, Chu Nhung nói xong thì bước đi, Tịch Yểu tức giận nghiến răng nghiến lợi.

"Ta dựa vào*!" Nàng rút tay đặt ở dưới đất lên, nhìn hai tay mình trầy một lớp da, liền ủy khuất muốn khóc.

* chửi tục, từ hiện đại là vãiLà đích trưởng nữ của An Định Hầu, tuy rằng bị kế mẫu chèn kép, những vẫn là người có tiền.


Một đường chạy đào mạng, nàng mang theo đủ vàng bạc trang sức, kết quả lại bị đám vô lại Tịch gia bắt đi, sau đó còn bán nàng, những tên táng tận thiên lương đó, lợi ích gì nàng cũng không có, vậy mà còn phải chịu tai bay vạ gió.

"Tứ tẩu.

” Chu Ý thấy Tịch Yểu ngã ngồi trên mặt đất liền lập tức kêu lên một tiếng, sau đó bước lên phía trước đỡ nàng dậy: “A, tay đều bị trầy rồi.

”Người Chu gia vốn đang vội vàng, đều vì lời nói của Chu Ý mà nhìn lại đây.

Chu Nhung cất đồ đạc xong đã đi tới, nhìn hai bàn tay trầy da, vừa định mở miệng, liền thấy người trước mặt, trực tiếp rút bàn tay Chu Ý đang nắm về, sau đó đi qua trước mặt Chu Nhung, ngay cả ánh mắt cũng không thèm cho.

Hoàng thị không ngờ rằng mình thật sự làm tổn thương người ta, âm thầm lẩm bẩm một câu, có chút xấu hổ.

"Đại tẩu của ngươi không phải cố ý.

” Trần thị thấy hai tay bị thương của Tịch Yểu đang chảy máu, thở dài một tiếng, giải thích nói: "Đại tẩu của ngươi bị người xem thường nên khóc, nhị tẩu của ngươi trong lòng tức giận nên mới đẩy ngươi, ngươi cũng biết là vì sao.

”Tịch Yểu đương nhiên biết đó là vì cái gì, không phải là Tịch gia hãm hại bọn họ sao.

Nhưng liên quan gì đến nàng!Nàng khóc không ra nước mắt, cũng ủy khuất không chịu nổi.

"Đừng khóc, hù dọa đứa nhỏ" Ở đằng kia, Chu thị vẫn đang lặng lẽ rơi lệ, Chu Khánh thì thầm nói chuyện.


Bởi vì bầu không khí có chút lúng túng, tất cả mọi người đều không lên tiếng, cho dù giọng nói của Chu Khánh có bị áp chế, mọi người vẫn nghe rõ.

"Bọn họ quá khi dễ người.

” Chu thị vẫn luôn rộng rãi, đây cũng là một cơn giận dữ hiếm thấy: “Không cho nhà chúng ta dùng trâu cày cùng cái cày không nói, còn nói nhà chúng ta đầu to vô dụng, làm sao bọn họ có thể như thế chứ!"Người làm phụ mẫu, cũng không muốn người khác cho rằng con cái của mình là vô dụng.

"Được rồi, được rồi, đừng tức giận, miệng ở trên mặt bọn họ, chúng ta không che được.

" Chu Khánh thuyết phục một hồi, sau đó nhìn mọi người: "Mọi người đi tắm rửa đi, tiểu muội, bữa ăn đã chuẩn bị xong chưa?""Được rồi, được rồi, mọi người ra ngoài liền có thể ăn!"Mọi người tản ra xung quanh rồi trở về phòng thu dọn, chỉ có Tịch Yểu đứng một mình trong sân, cau mày, sắc mặt có chút khó coi.

"Tứ tẩu, tay có đau không?" Chu Ý đi tới, thấy nàng chỉ ngây ngốc, vì thế lo lắng hỏi.

"Cái cày dùng cày ruộng trong thôn kia, là thẳng hay là cong.


” Nàng không quan tâm, quay đầu hỏi.

Ban đầu, lẽ ra nàng không nên ở lại Chu gia hạ thấp mình.

Chỉ là, trong tay không có bạc, hơn nữa hiện tại người Chu gia đang thiếu lương thực, thiếu bạc, mỗi người đều có con cái, áp lực quá lớn, một khi cảm xúc sụp đổ bộc phát sẽ làm tổn thương tình cảm, đến lúc đó người tổn thương nhất chính là nàng.

Nàng cảm nhận được, đám người Hoàng thị không đánh nàng một trận tơi bời, kia thật cũng là lương thiện.

Người làm mẹ, bây giờ còn chưa bắt đầu, chờ đến khi thật sự không còn gì để ăn, các nàng ta vẫn nên có cái tâm kia.

Cho nên, bạc cùng trồng trọt trước mắt đều là khẩn cấp, nha, đúng rồi, còn có bạc để Chu Nhung vào kinh thành dự thi nữa!.