Một chiếc xe van tồi tàn dừng trước cổng biệt thự nhà họ Lạc. Hai bên vỉa hè hình thành nên hai thế giới đối lập nhau, với một bên là dòng xe van đời cũ, bụi đất bám đầy và vài vết móp; còn một bên là căn biệt thự sang trọng như một tòa lâu đài cỡ nhỏ, chỉ người siêu giàu mới dám đủ tự tin dọn vào ở.
Đội viên của WWW trầm mặc nhìn cánh cổng sừng sững dát vàng nọ, không khỏi kìm nén mong muốn giục quản lý lái xe chạy vội.
"Biết là con bé nó giàu, tôi không nghĩ lại giàu đến thế này."
PNG nói. Trong một cuộc trò chuyện phiếm, Joey đã nói với anh rằng nhà mình có điều kiện, đủ để sống hết kiếp.
Anh đinh ninh gia đình Joey thuộc diện trung lưu, hoặc cùng lắm là giám đốc xí nghiệp các thứ, chứ không phải là người sống trong biệt thự tiền tỷ.
Nhìn là biết nhà có người làm chủ tịch Tập đoàn rồi.
Điều kiện nỗi gì! Đây là tài sản tiêu ba đời cũng không hết thì có!
Đội viên nắm vai trò healer trong đội, EXE, lại nghĩ tới một vấn đề khác: "Nếu người này có tài, còn tham gia đội mình, vậy không phải chính cô bé đó sẽ là nhà tài trợ kim cương cho mình luôn đó sao?"
Chiến đội WWW gần đây vẫn luôn tụt dốc, gần như không còn doanh nhân nào muốn tìm đến họ làm ăn nữa.
Ngay cả ban lãnh đạo của đội cũng đã từ bỏ, khoản chi duy nhất họ vẫn đưa ra là chi phí bồi dưỡng nhân tài cho trại hè.
Các đội viên không còn cách nào khác, chỉ đành chăm chỉ live stream kiếm tiền, dùng số tiền đó và tiền thưởng ít ỏi của top 16 để duy trì hoạt động ngày thường của WWW.
WWW đang "hấp hối". Đó là nhận thức chung của không chỉ đội viên, ban lãnh đạo, các fan, mà còn có toàn thể cộng đồng Esport.
Có cô tiểu thư Lạc Minh Tịch gia nhập, nghe thôi cũng biết tài chính của WWW sắp "sống lại" rồi.
"Dù thế, cũng không thể lợi dụng chuyện người ta có tiền được."
Đội phó Danie thở dài, nói. Các thành viên khác trong xe cũng tán đồng. Đúng là họ thiếu tiền, nhưng nghèo thì cũng nên biết cái liêm sỉ, nghèo cho thật thanh cao. Với họ hiện giờ, một đội viên mới có tài hơn xa một đội viên có tiền.
Có cả hai càng tốt.
Chỉ là... Cuộc sống ở WWW khá khắc nghiệt với người giàu, không biết cô tiểu thư nọ có trụ nổi không, hay là bỏ sang OG để chẳng những có tương lai tốt hơn, còn được thoải mái hơn nữa.
OG và TOO đều giàu. Đối với một cô gái trẻ đầy tài năng, hành trình ở OG sẽ luôn là tốt nhất.
Đang mải nghĩ vẩn vơ, cánh cổng dát vàng đã mở ra, để lộ thiếu nữ xinh xắn đang đứng sau đó.
Lạc Minh Tịch lựa kiểu phối đồ đơn giản mà chưa bao giờ lỗi thời, là áo phông trắng với quần jeans xanh. Tóc cô buộc kiểu đuôi ngựa, để lộ chiếc cổ dài trắng nõn, trông vừa trẻ trung lại năng động. Cô kéo chiếc vali nhỏ, đi qua gõ cửa chỗ ngồi của tài xế.
Cửa xe kéo xuống, làn gió từ máy lạnh phả ra ngoài, mang đến cảm giác man mát giữa trời nắng tháng 5.
Người lái xe là một thanh niên gần ba mươi tuổi, người mặc áo sơ mi trang trọng, đeo một cặp kính tròn Nobita, nom khá ngố tàu.
Lạc Minh Tịch nhìn một lượt từng người trong xe, cất giọng hỏi: "Mọi người đều là thành viên chiến đội wWW hết ạ?"
Mọi người không ngờ Lạc Minh Tịch lại lịch sự như vậy, lũ lượt gật đầu bảo phải.
Người lái xe giới thiệu: "Xin chào, anh họ Túc, là quản lý của đội."
Y đưa tay ra, Lạc Minh Tịch lịch sự bắt tay, còn nói: "Chào anh ạ, em là Joey, mong sau này được chiếu cố nhiều hơn."
Sau một tràng tự giới thiệu, Lạc Minh Tịch được mời lên xe, hưởng thụ điều hòà mát rười rượi.
Chiếc xe lăn bánh, quản lý Túc chọn điểm đến trên bản đồ, nhắc mọi người nhớ cài dây an toàn vào. Trụ sở của chiến đội WWW năm ở một thành phố V, đi cao tốc cũng phải mất bốn, năm tiếng mới tới nơi. Bây giờ chưa tới giờ cơm trưa, chứng tỏ cả đội cùng xin nghỉ một ngày, từ lúc trời còn chưa sáng đã khởi hành đi đón Lạc Minh Tịch rồi.
Các đội viên ai nấy đều tò mò nhìn cô. Lạc Minh Tịch hướng mắt nhìn về phía PNG, toét miệng cười: "Kia sư phụ, gặp đồ đệ sao lại im thin thít vậy?"
PNG ôm ngực, chỉ vào biệt thự đã bị họ bỏ lại sau lưng, lời ít ý nhiều: "Điều kiện?"
PNG cạn lời, chỉ chỉ đầu cô, trách: "Joey phải nói rõ ra chứ, ít nhất bọn tôi sẽ không lái con cà tàng này tới."
Bọn họ sẽ bỏ tiền túi thuê limousine tới.
Lạc Minh Tịch không coi đó là điều gì quá quan trọng, cô ngồi thẳng lưng, nghiêm túc nói: "Mọi người tới tận nơi đón em, em rất vui rồi, không cần phải cầu kỳ quá làm gì." Cô ngừng một lát, nói tiếp: "Với lại, sau này mọi người đừng đặt nặng gia thế của em quá, cứ coi em là một người bình thường tham gia trại huấn luyện là được rồi."
EXE lắm mồm buột miệng một câu: "Oa, đội trưởng, anh nhặt được rich kid có gia giáo kìa, may mắn quá đi."
Chẳng mấy chỗ đã bị Danie và thành viên còn lại, Golden, vò đầu thành cái tổ quạ.
Lạc Minh Tịch phì cười. Trước đó cô đã tìm hiểu kỹ từng thành viên của chiến đội WWW, kết hợp với lời kể bâng quơ của PNG, cô đưa ra được một kết luận chung như thế này: chiến đội WWW không phải một chiến đội giỏi, nhưng họ là chiến đội tốt tính nhất giới Esport.
Điều xấu duy nhất họ làm... Là thẳng thắn nói xấu sau lưng người ta.
Lại thuộc diện kiểu đã nói đúng còn nói to á chời.
"Sáng sớm ngày đông, tung tăng tới trường, học ngày học đêm, đi thi học kỳ. Đêm tối ngày đông, rã rời về nhà, ăn uống ngủ nghỉ, đắp chăn lên tiên. La la la ~"
Giọng ca ngọt ngào của Trương Tiểu Ngọc vang lên trong xe. Lạc Minh Tịch vội vàng bắt điện thoại, quay sang chỗ khác để đỡ ngượng.
Ở lần thi giữa kỳ trước, Lâm Duệ không phụ sự mong đợi của mọi người, lại thi nát. Cậu ta lại ngân nga câu hát tự nghĩ ra này, bị Trương Tiểu Ngọc nghe được, học hát theo. Vì một vài nguyên do, Lạc Minh Tịch bị ép cài nó làm nhạc chuông điện thoại, để như thế cho tới khi tốt nghiệp. Cô thể, cô thật sự không muốn cài nó làm nhạc chuông đầu!
Đầu bên kia là Lạc Minh Tường, anh ấy hỏi thăm, dặn cô thời gian tới phải tự chăm sóc bản thân, thiếu thứ gì thì bảo anh ấy. Lạc Minh Tịch nghe anh càm ràm hồi lâu, gật đầu liên tục, cũng không quên nhắc anh đừng hở tí là rút tiền mua bất động sản ở thành phố V, có tiền thì đi tìm người yêu đi.
Đợi cô cúp điện thoại, thành viên của WWW chết lặng ngồi yên tại chỗ. Chỉ có EXE vẫn hoạt bát, hỏi anh cô thích nam hay nữ, có gout cụ thể nào không.
Lạc Minh Tịch: ...
Lạc Minh Tịch: "Hiền, biết nấu ăn, đẹp."
Cô liệt kê tiêu chuẩn của một nữ chính truyện ngôn tình bá đạo tổng tài, chứ cô cũng không biết anh của mình thích mẫu người như thế nào.
Nhưng Lạc Minh Tường là tổng tài cơ mà, lấy đại mẫu hình chắc chắn tổng tài tiểu thuyết thích thì chắc không sao đâu.
Quả nhiên, nghe xong tiêu chuẩn cô đưa ra, EXE im ru, ngay ngắn ngồi tại chỗ. Chấn bé đù này rất tự hiểu bản thân, hai cái đầu mình còn học được, còn cái cuối thì phải đi đầu thai mới có cơ may.
Tới buổi trưa, nhóm người dừng xe tại một quán cơm bình dân trên đường. Qua hai tiếng ngồi xe, mọi người đã thân quen với nhau hơn nhiều. Tuy nói Lạc Minh Tịch đến tham gia trại huấn luyện, thực tế, cô đã bước nửa chân lên ghế dự bị của đội rồi, chủ yếu là vì cô được đích thân PNG đào tạo và công nhận.
Cơm nước xong xuôi, cả nhóm lần nữa lên đường tới thành phố V. Dọc đường đi đi dừng dừng, tầm hơn hai giờ chiếu, họ đn mt quán net nm ngày trên mặt đường. Quản lý Túc biết người được PNG chọn chắc chắn sẽ rất giỏi, nhưng y vẫn muốn tự mình kiểm tra thử một lần.
Năm người cùng đăng nhập lên Island, chơi thử vài ván với nhau. Quản lý Túc quan sát tốc độ gõ phím của Lạc Minh Tịch, nhìn phản ứng của cô khi đối đầu với vị trí đột kích, cận chiến hiện giờ của đội là Golden, thậm chí kinh ngạc phát hiện Lạc Minh Tịch chỉ dựa vào linh cảm mà né tránh những đường đạn khó đỡ từ PNG.
"Tốc độ gõ ký tự của Joey phải lên tới 800 CPM, tương đương với khoảng gần 300 WPM, một tốc độ gõ phải nói là rất nhanh, thuộc top hàng đầu thế giới rồi. Hèn gì em được phát vũ khí lạnh đánh cận chiến ngay lúc ban đầu."
Quản lý Túc nhận xét, trong giọng của y nghe ra được chút vui mừng: "Hơn nữa, giác quan thứ sáu của em được tận dụng triệt để, thật sự rất đáng gờm."
Các thành viên khác cũng mừng húm, reo lên, đặc biệt là Golden sau mùa giải này sẽ giải nghệ. Bỏ qua lớp tiền bọc bên ngoài, bên trong của Lạc Minh Tịch đúng là bảo bối cho làng game bọn họ mà.
Lạc Minh Tịch khiêm tốn nhận lời khen, lại phát hiện sư phụ PNG có điều khó nói nhìn mình.
Bốn giờ chiều, đến trụ sở của WWW.
Đầu tiên, Lạc Minh Tịch được dẫn đi tham quan toàn bộ khu chung cư mini xuống cấp này. Mọi thứ đều ổn, trừ những vết rạn nứt trên tường và trần nhà.
Người đến trại hè chỉ có mình cô. Vốn cũng có mấy người khác nữa, mà khi nghe được tin TOO cũng tổ chức một trại huấn luyện, họ đều chạy đi hết rồi.
Bất ngờ, nhưng cũng không đáng để lấy làm lạ.
Thế nên nơi này đã vắng càng vắng hơn.
Trại huấn luyện hè cũng cứ thế kết thúc luôn.
Quản lý Túc vui vẻ cầm một bản hợp đồng tới, nói là sau hai tiếng bàn bạc, bên trên đã chính thức nhận cô vào.
Hai tiếng, cũng tức là từ lúc họ bắt đầu ngồi ở quán net đến giờ. Chắc hẳn quản lý Túc đã quay lại toàn bộ quá trình, ban lãnh đạo và huấn luyện viên cùng xem xét, đưa ra thống nhất chung.
Lạc Minh Tịch xem qua, thấy mình được kha khá đãi ngộ tốt, phải nói là vượt quá điều kiện hiện giờ của WWW.
Cô liên hệ với luật sư Hô, nhờ chị ấy giúp sửa vài điều khoản.
Hơn năm tiếng ngồi xe, một bữa cơm trưa, ba ván Island, cô đã hiểu hơn phần nào về chiến đội WWW. Thật đúng như sư phụ PNG đã từng nói, khi đã quen thân hơn rồi thì không nỡ bỏ đi nữa.
Cô đơn giản nghĩ, cùng lắm mình kiếm ít tiền hơn vậy, đằng nào mình cũng có cổ phần của Tập đoàn Lạc Thị mà.
Lạc Minh Tịch đời này muốn chạy theo đam mê.
Sống thật hết mình!
Luật sư Hồ đàm phán qua điện thoại với quản lý Túc, lại được sự chấp thuận từ người giám hộ Lạc Minh Tường,
Lạc Minh Tịch chính thức ký hợp đồng trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp của chiến đội WWW.
Mười bảy tuổi rưỡi, Lạc Minh Tịch bước chân vào giới Esport, hơi sớm hơn so với dự kiến đợi tốt nghiệp mới ký của cô. Quản lý Túc hiểu được vấn đề này, nói rằng hiện giờ Golden vẫn chưa giải nghệ, cô có thể vừa học vừa thi đấu.
Chẳng qua ở giải INSC năm sau, có khi Lạc Minh Tịch sẽ phải làm thủ tục ở trường, tập trung hơn cho sự nghiệp cúa mình.
Lạc Minh Tịch suy nghĩ kỹ, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý. Cô sẽ sắp xếp thời gian tự học, kịp trang bị đủ kiến thức để thi tốt nghiệp. Cô mong mình ít nhất có một tấm bằng cấp ba, sau này có muốn thi đại học thì vẫn còn cơ hội.
Tối đến, Lạc Minh Tịch video call cho anh người yêu. Sau một lô những lời mật ngọt, cô bắt đầu kể lại cả một ngày mình làm những gì, gặp những ai, và chuyện cô vừa ký hợp đồng xong rồi.
Tề Hàn Vũ chuyên chú lắng nghe, nhắc cô đừng sáp sáp mấy tên con trai quá. Lạc Minh Tịch bật cười, bảo:
"Ngoài anh ra, đàn ông trên thế giới chỉ là chiến hữu mà thôi."
Quả thực cô coi tất cả con trai như bạn bè đồng chí, không ai khiến cô rung động được cả. Dĩ nhiên trừ Tề Hàn Vũ ra.
"Nhưng em là con gái, không có tôi ở bên, tôi lo em không tự bảo vệ bản thân được."
Lạc Minh Tịch cười hì hì: "Anh quên mất em là ai rồi hỏ, em là chị đại T trung đấy nhé."
Tề Hàn Vũ lắc đầu, nói ý cậu không phải thế. Con người càng lúc càng đột phá hơn, ngay đến thằng thất học như
Lưu Kì cũng biết chất cấm có thành phần gì, huống chi mấy chiêu trò dơ bẫn với phái nữ.
Lạc Minh Tịch biết cậu lo cho mình, song cô đâu còn chỉ là một Lạc tiểu thư nữa đâu.
Cúp điện thoại, Lạc Minh Tịch lên game chơi tiếp.
Mấy ngày tiếp theo đó, Lạc Minh Tịch sinh hoạt chung với chiến đội WWW, được luyện tập với cả đội, học được rất nhiều điều mới mẻ, nhưng vẫn mắc kẹt ở cảnh giới hiện tại. Lạc Minh Tịch biết mình thiếu thứ gì đó, chỉ là cô đoán mãi không ra.
Mỗi ngày luyện tập bình thường đều rất nhàm chán, thi thoảng sẽ có vài buổi tối tổ chức thi đấu huấn luyện với vài chiến đội tầng dưới khác. Trình độ mọi người sàn sàn nhau, có thắng có thua là chuyện thường. Chỉ có PNG là người cao siêu hơn cả, nên nếu không chặn đánh anh trước, anh sẽ headshot diệt toàn đội bên kia.
Tháng bảy, IWC diễn ra, TOO bị loại từ vòng gửi xe.
Cộng đồng fan lên tiếng an ủi, chẳng qua vẫn còn vài người quá khích, đăng đàn lên mạng mắng TOO chỉ biết gáy trong sân nhà, ra ngoài còn không biết kêu cục tác. Cộng đồng Esport lại loạn cào cào, mỗi năm đều thế, thật không có gì lạ.
Lạc Minh Tịch lướt mạng, không chút cảm xúc nào tắt máy, đăng nhập acc clone đánh rank.
Đột nhiên, PNG gọi cô ra hành lang nói chuyện. Lạc Minh Tịch cứ nghĩ PNG định trao đổi vài mánh với cô, nào ngờ anh vừa mở miệng đã hỏi: "Joey có nghiêm túc gia nhập Esport không?"
Lạc Minh Tịch ngơ ngác gật đầu. Cô muốn gia nhập Esport, từ lâu đã muốn một ngày trở thành tuyển thủ Esport chuyên nghiệp.
PNG lại nói: "Tôi thấy Joey trông như không muốn vào giới Esport vậy. Những gì Joey đang làm như thể đó là nghĩa vụ phải làm, không thấy tình cảm nào trong đó. Đúng là tôi thấy Joey rất giỏi, hi vọng Joey tiến xa hơn, nhưng Joey đang làm tôi khá thất vọng."
Lạc Minh Tịch ngỡ ngàng định giải thích, lại bị PNG chặn trước: "Joey hẳn cũng đoán được mình đang thiếu một thứ gì đó. Tôi có lời này, mong Joey nhớ rõ. Esport có nghĩa là thể thao điện tử, mà đã là thể thao thì không thể không nhắc đến một thứ gọi là tinh thần."
Nói rồi, PNG đặt tay lên vai Lạc Minh Tịch, nhẹ nhàng vỗ vỗ: "Joey hãy suy nghĩ cho kỹ nhé, hôm nay nghỉ ngơi một hôm đi."
Lạc Minh Tịch rầu rĩ quay về phòng mình, lên YiSearch đọc khái niệm tinh thần thể thao là gì. Cô nhẩm đi nhẩm lại, chợt phát hiện dường như cô chưa bao giờ đặt quá nặng phần thắng thua. Ai thua mà không buồn, cô có buồn chun chút, rồi lại đi chơi tiếp. Tính hiếu thắng của cô không mạnh, hiện tại cô vẫn chưa hoàn toàn coi game là nghề nghiệp chính thức, cô chỉ coi nó là một đam mê có thể hái ra tiền.
Không biết nghĩ gì, suốt đêm hôm đó, Lạc Minh Tịch xem video thi đấu của nhiều chiến đội nổi tiếng trên khắp thế giới, cả những trận thua đau của WWW những năm rồi.
Tinh thần thể thao là...
Nhìn đôi bọng mắt thâm sì trong gương, Lạc Minh Tịch mới vỡ lẽ.